Chương 71 - Vòng thi đầu tiên
Sau khi tan học, trong lớp tốp năm tốp ba, ranh giới trước sau rõ ràng, phần lớn hàng phía trước túm tụm vào bên cạnh ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nói chuyện, hàng phía sau lại vây quanh hai bố con Thích Vị Thần.
Cố Tuyền kì quái cười một tiếng, vừa định mở miệng nói thì bị ánh mắt của Thích Mộ Dương quét đến: “Dám phá hỏng tâm trạng của tôi, tôi bảo Chử Tình đánh cậu.”
Chử Tình lập tức phối hợp giơ nắm tay ra.
Sau khi bị đánh, Cố Tuyền có bóng ma tâm lý dày đặc lập tức thức thời không lên tiếng, lười biếng đi ra phía ngoài phòng học, cũng không biết làm gì.
Cố Tuyền vừa đi, tất cả người còn lại đều là người một nhà, Nhóc Mập lập tức khen lên khen xuống: “Đại ca cậu quá trâu bò, tùy tiện thi một cái là top 10, làm thế nào mà được đó?”
Gian Thần cũng cổ vũ theo: “Đúng vậy đại ca, tôi học nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thi tốt như thế, có kỹ xảo gì nhanh chóng truyền thụ một chút, các anh em trông cậy vào cậu đó.”
“Những thứ như chỉ số thông minh thì tôi truyền thụ thế nào được?” Thích Mộ Dương bình tĩnh nghiêng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, hiển nhiên cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ vì bản mình có thể được như vậy.
Nhóc Mập đắc ý: “Không cần cậu truyền thụ, tôi đã rút ra kinh nghiệm.”
“Kinh nghiệm gì?” Chử Tình nhướng mày, tò mò cậu ta có thể rút ra được kinh nghiệm gì.
Nhóc Mập cười thần bí: “Họ Thích đó, họ Thích đều thông minh, suy luận ngược lại, tôi sửa họ là được.”
Chử Tình: “…” Cô biết ngay miệng chó không mọc được ngà voi mà!!!
“Đúng thật, đầu óc của Thích Thần và đại ca đều đủ dùng, một người ở lâu trên thần đàn, một người tiến bộ như bay, gien hơi ưu việt quá rồi.” Lập tức có người mở miệng.
Thích Mộ Dương sung sướиɠ nhìn về phía Chử Tình: “Chủ yếu là mẹ tôi sinh giỏi.”
“Thật ngoan.” Chử Tình cười tủm tỉm.
Hàng phía sau hoà thuận vui vẻ, hàng phía trước cũng không nhàn rỗi, khen ‘Không đạt tiêu chuẩn’ một hồi, chỉ là thanh âm luôn bị hàng phía sau át đi, trong lòng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ âm thầm cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không chấp nhặt với bọn họ.
“Học bá, trường mình cũng năm sáu năm không giật giải rồi, lần này cậu phải chuẩn bị cho tốt, tranh thủ lưu danh tại top ba.” Có người khen ngợi nói.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ ‘chậc’ một tiếng, trong lúc lơ đãng liếc Thích Mộ Dương ở hàng phía sau: “Tôi nào có bản lĩnh kia, chỉ thi không đạt tiêu chuẩn cũng không tệ rồi, nếu các cậu chờ mong tôi không bằng chờ mong người khác đi.”
“Khiêm tốn quá rồi học bá, cậu đã bắt đầu chuẩn bị từ năm lớp mười một, không trông cậy vào cậu thì trông cậy vào ai?” Có người lấy lòng cười nói, nói xong dừng một chút: “Tôi định lấy danh nghĩa cá nhân đăng ký, cũng không mong là có thành tích gì, cứ đi chơi một chút, chỉ là hình như đăng ký danh nghĩa cá nhân thì tuyển chọn còn nghiêm khắc hơn, đến lúc đó cậu hướng dẫn cho tôi chút nhé.”
“Không thành vấn đề, có gì không biết thì hỏi tôi.” Biết những người này cũng không tạo ra được bọt nước nào nên ‘Không đạt tiêu chuẩn’ có vẻ khá hào phóng.
Vừa nghe thấy cậu ta đồng ý, mọi người lập tức càng thêm nhiệt tình, dỗ ‘Không đạt tiêu chuẩn’ vui sướиɠ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Gian Thần chán ghét ‘xì’ một tiếng khinh miệt: “Cái thứ gì đây, còn muốn lấy giải nữa, có Thích Thần ở đây làm gì đến lượt cậu ta đại diện trường dự thi.”
“Còn không phải sao, Thích Thần cố lên, đả đảo ‘Không đạt tiêu chuẩn’.” Nhóc Mập siết tay nói.
Trần Tú vẫn luôn ở bên cạnh đọc sách cũng nhịn không được quay đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Thích Thần cố lên!”
“Này, có phải là các người đã quên tôi cũng nằm trong top mười không, có thể thay ‘Không đạt tiêu chuẩn’ dự thi à?” Thích Mộ Dương bình tĩnh mở miệng, nhưng cũng không nói cho bọn họ chuyện bố không tham gia.
Lời này vừa nói ra miệng, tất cả mọi người lập tức vui vẻ. Nhóc Mập càng cười xán lạn: “Đại ca, hiện tại cậu đã chứng minh thực lực, không cần thiết phải tạo áp lực lớn như vậy cho bản thân đâu, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ giữ lại để Thích Thần giải quyết là xong, cậu chơi vui vẻ là được.”
Lời Nhóc Mập nói được mọi người nhất trí đồng ý, Thích Mộ Dương tức giận đến mức nghiến răng: “Chờ ông đây thắng, các người chôn cùng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hết đi.”
“Ông đây?” Thích Vị Thần luôn im lặng cuối cùng mở miệng.
Thích Mộ Dương dừng lại, cười mỉm: “Tôi nói đùa với bọn họ.”
“Đại ca vùng dậy đi, cậu xem dáng vẻ sợ sệt trước mặt Thích Thần của cậu kìa.” Nhóc Mập giận cậu ta không dám đấu tranh.
Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta một cái: “Trước mặt cậu ấy, cậu không sợ hãi ư?”
Nhóc Mập: “…” Cái này cũng đúng.
Mấy người nói chuyện, náo loạn cả ngày. Vì bắt đầu vòng cạnh tranh mới, Thích Mộ Dương tự giác tăng cao cường độ học tập, cũng bắt đầu coi trọng việc học các loại từ ngữ và khẩu ngữ phức tạp, sắp xếp đầy hết thời gian, làm tốt công tác chuẩn bị có thể thi bất cứ lúc nào.
Chủ nhiệm lớp để ý biểu hiện của cậu ta, trong lòng rất vui mừng. Gần đây có thể nói là tình hình của cô hết sức thuận lợi, tổng xếp hạng của lớp đứng top đầu, không nói đến người đứng đầu và thứ hai của khối đều ở lớp cô, kỳ thi tiếng Anh lần này tổng cộng có mười suất, mười mấy lớp 12 cùng nhau cạnh tranh, trong lớp cô lại có ba người khiến các chủ nhiệm khác cùng ngồi trong một văn phòng ghen tị không chịu được.
Tâm trạng tốt của cô duy trì đến hai ngày sau, lúc danh sách cạnh tranh xuất hiện thì đột nhiên im bặt.
Cô nhìn chằm chằm mười cái tên trên tờ giấy A4, sau khi lật qua lật lại nhìn nửa ngày thì rốt cuộc không nhịn được, đi tìm lãnh đạo chuyên phụ trách tuyển chọn của trường, chủ nhiệm Đoạn.
“Chủ nhiệm Đoạn, tôi nhớ rõ lớp tôi có ba người xếp hạng top mười, vì sao trên đây chỉ có hai người?” Chủ nhiệm lớp hỏi: “Tên Thích Mộ Dương có phải bị sót không?”
Chủ nhiệm Đoạn mời cô ngồi xuống, cười ha hả nói: “Lớp cô lần này thi không tệ, nếu tiếp tục duy trì như vậy, nói không chừng sẽ phá kỷ lục của cấp ba Thừa Đức.”
“Đầu tiên anh đừng nói những chuyện này với tôi, tôi chỉ muốn biết vì sao lớp tôi chỉ có hai người lọt vào vòng tuyển chọn cuối cùng?” Chủ nhiệm lớp cau mày.
Chủ nhiệm Đoạn dừng lại, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút: “Tình huống của học sinh kia tôi đã kiểm tra rồi, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy để một học sinh đứng thứ hai từ dưới lên tham gia tương đương với việc cướp đoạt cơ hội của một học sinh giỏi khác, có chút không công bằng cho lắm…”
“Chuyện này có gì mà không công bằng?” Chủ nhiệm lớp ngắt lời ông ta: “Không nói đến Thích Mộ Dương lần này là vì ngộ độc thức ăn chỉ thi tiếng Anh nên xếp hạng mới ở phía sau như vậy, chỉ nói riêng kỳ thi lần này, đã thống nhất riêng môn tiếng Anh vào top 10 là có tư cách vào vòng tuyển chọn cuối cùng, giờ anh xóa tên em ấy, thay vào người thứ 11 rốt cuộc là không công bằng với ai?”
“Cô đừng kích động như vậy, điểm lần trước của em ấy tôi cũng đã xem, dù cho lần này tiến bộ thêm một chút cũng không khác nhau là bao.” Chủ nhiệm Đoạn nhíu mày.
Chủ nhiệm lớp cố gắng ngăn cơn giận dữ: “Kiểu gì anh cũng phải cho tôi một câu trả lời mới được, đứa nhỏ kia gần đây hứng thú học tập tăng vọt chính là vì lần thi đấu này, nếu ngay cả cơ hội nên cho nó anh cũng cướp đoạt thì bảo nó nên làm thế nào?”
“Nên phụ đạo tâm lý học sinh ra sao là việc chủ nhiệm lớp như cô nên làm, hiện tại danh sách đã có, các lớp khác cũng đã thông báo xuống, nếu lúc này lại sửa đổi thì có nghĩa một học sinh khác bị xóa tên, vậy học sinh kia nên làm như thế nào?” Giọng nói chủ nhiệm Đoạn nghiêm khắc.
Chủ nhiệm lớp thoáng trầm mặc, cuối cùng không nhịn được nở một nụ cười lạnh: “Cho nên ngay từ lúc đầu tại sao lại để người đứng thứ 11 thay thế vị trí của em ấy?”
“Bởi vì tôi càng tin tưởng học sinh có thành tích ưu tú lâu dài! Bọn họ mới là hy vọng của tổ quốc, mới có tư cách đại biểu trường tham gia thi đấu!” Chủ nhiệm Đoạn đập bàn một cái, cũng hơi nổi giận.
Sắc mặt chủ nhiệm lớp trầm xuống: “Tốt xấu anh cũng là người làm giáo viên hơn ba mươi năm rồi mới được mời về, anh không rõ điều cơ bản của một người thầy là đối xử công bằng với mỗi học sinh sao?!”
“Tôi không cần cô dạy tôi!” Chủ nhiệm Đoạn hoàn toàn nổi giận, đột nhiên đứng lên đi đến cạnh cửa, lạnh mặt tiễn khách: “Tôi còn phải mở họp, cô về đi, tóm lại chuyện này quyết định như vậy.”
.
Sắc mặt của chủ nhiệm lớp cũng rất khó coi, sau khi đi đến cửa thì dừng lại một chút, mặt không đổi sắc nói: “Chuyện này tôi sẽ nói đúng sự thật với Thích Mộ Dương, mặc kệ sau khi em ấy biết thì chọn báo cáo cho Cục Giáo dục hay đưa phụ huynh đến văn phòng của anh đòi công bằng đều không liên quan gì đến tôi, việc chủ nhiệm lớp có thể làm là không lừa gạt học sinh.”
Cô nói xong muốn đi, chủ nhiệm Đoạn lạnh giọng gọi cô lại: “Cô quay lại cho tôi!”
Chủ nhiệm lớp dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía ông ta.
“Cô nhất định phải làm to chuyện đến mức khó coi như vậy sao?!” Chủ nhiệm Đoạn chất vấn.
Chủ nhiệm lớp bị tức đến mức bật cười: “Chủ nhiệm, có phải ông quên mất truyền thống trước sau như một của trường là công bố thành tích không? Vậy nên hiện giờ bài thi của Thích Mộ Dương đứng thứ mấy, có nên tham gia thi đấu hay không đều là chuyện vô cùng rõ ràng, còn kế tiếp em ấy tính làm thế nào không phải chuyện tôi có thể can thiệp.”
Chủ nhiệm Đoạn tức giận không nhẹ, hơn nửa ngày mới không kiên nhẫn nói: “Tạm thời cô đừng công bố danh sách, để tôi nghĩ lại.”
“Muộn rồi, các lớp khác đã công bố, dù cho tôi không nói thì bạn học bạn bè linh tinh mà bọn họ quen biết cũng sẽ nói, e rằng anh không có quá nhiều thời gian để suy xét đâu.” Chủ nhiệm lớp nói ngắn gọn.
Chủ nhiệm Đoạn tức giận đến đau đầu: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cậu ta có tham gia cũng nhất định sẽ tệ hơn các học sinh khác!”
“Đó là việc của chính em ấy.” Chủ nhiệm lớp lập tức nói.
Chủ nhiệm Đoạn nghiêm khắc liếc nhìn cô một cái, trầm mặc một lúc lâu rồi lạnh mặt nói: “Nếu cô kiên trì, vậy tăng thêm một vị trí, mười một học sinh cùng tham gia tuyển chọn.”
“Được, chủ nhiệm, giờ tôi về nói một tiếng.” Chủ nhiệm lớp nói xong lập tức quay đầu rời đi, căn bản không cho ông ta cơ hội châm chọc mỉa mai mình.
Sau khi cô trở về thì trực tiếp gọi ba người Thích Vị Thần vào văn phòng: “Danh sách tuyển chọn đã có, ba người các em chuẩn bị một chút, từ ngày mai trở đi giờ tự học buổi tối đến khu dạy học số I để học bổ túc có hệ thống.”
“Vâng thưa cô.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ lập tức đồng ý.
Thích Mộ Dương lười biếng nghiêng mắt nhìn cậu ta một cái, không nhanh không chậm lên tiếng, chỉ có Thích Vị Thần trầm mặc dừng tầm mắt tại tờ giấy A4 trên bàn. Thích Mộ Dương dừng lại, nhìn theo ánh mắt cậu, sau khi nhìn thấy tên phía trên thì lập tức biết đây là cái gì, vì vậy sinh ra một phần nghi hoặc: “Cô, sao lại không có tên của em?”
Vừa rồi chỉ mải tức giận mà quên cất danh sách đi, khóe môi chủ nhiệm lớp hơi gợi lên chút mỉm cười: “Chủ nhiệm Đoạn quá bận nên làm sót tên em, vừa nãy đã nói với cô rồi.”
“Bên trên có mười tên.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chủ nhiệm lớp dừng lại: “À, đây là chủ nhiệm Đoạn nhầm lẫn nên lần này sẽ có 11 người tham gia tuyển chọn.” Cô nói xong cười cười, dáng vẻ nhịn không được cằn nhằn: “Người ta quý nhân nhiều việc, cô cũng hiểu, có phải không?”
Thích Mộ Dương không nghĩ nhiều, cười phối hợp, chỉ là ‘Không đạt tiêu chuẩn’ có chút không hài lòng: “Cứ vậy lại thêm một người, thật phiền toái.”
“Được rồi, thực lực của em còn sợ người khác sao?” Chủ nhiệm lớp hỏi lại.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ nghĩ lại cũng đúng, lập tức không so đo nữa. Chủ nhiệm lớp lại dặn dò vài câu rồi để họ trở về, Thích Vị Thần nhìn Thích Mộ Dương một cái, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chủ nhiệm lớp dừng lại: “Em có việc sao?”
“Học sinh tham dự tuyển chọn ban đầu không có Mộ Dương.” Ánh mắt Thích Vị Thần không rõ sáng tối.
Cậu dùng giọng điệu khẳng định, hiển nhiên đã có đáp án. Chủ nhiệm lớp im lặng một lát, không khỏi buông tiếng thở dài: “Chuyện này đừng nói cho em ấy.”
“Nếu sau khi cậu ấy thi được top 10 mà trường học cũng không suy xét đến, vậy thì mặc kệ sau này cậu ấy thi tốt đến đâu cũng sẽ bị loại.” Giọng nói của Thích Vị Thần lạnh xuống.
Chủ nhiệm lớp mím môi: “Cô biết Thích Mộ Dương rất thông minh, thực lực tiếng Anh cũng tốt, nhưng dù không có nhà trường, em ấy cũng chưa chắc có thể đoạt được vị trí thứ nhất, người khác không nói, chỉ riêng em và Chân Hữu Chí, em ấy cũng....”
“Em không dự thi.” Thích Vị Thần bình tĩnh ngắt lời.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt một lúc, chân mày cau lại: “Có ý gì?”
“Ngay từ đầu em đã không nghĩ đến việc dự thi, lần này em đến đây cũng là muốn nói với cô chuyện này,” Thích Vị Thần nói xong tạm dừng một lát, ánh mắt mỏng lạnh lùng: “Chỉ là vừa vặn biết chuyện của Mộ Dương, em muốn hỏi cho rõ ràng, nếu cậu ấy có thể thi được thứ nhất trong vòng tuyển chọn thì cô có thể đảm bảo người đại biểu trường dự thi là cậu ấy không?”
Chủ nhiệm lớp quay mặt đi, không trả lời thẳng câu hỏi của cậu: “Em thật sự không dự thi?”
Thích Vị Thần trầm mặc một hồi lâu: “Vâng.”
Chủ nhiệm lớp bình tĩnh lại một chút: “Được, cô biết rồi, em về đi.”
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của em.” Thích Vị Thần không động đậy.
Chủ nhiệm lớp có chút phiền lòng: “Em hẳn là biết, khả năng em ấy thi đứng thứ nhất cực kỳ bé nhỏ.”
“Nếu có thể đứng thứ nhất thì sao?” Giọng của Thích Vị Thần vẫn bình tĩnh nhưng cảm giác áp lực lại càng ngày càng nặng.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày, cuối cùng hứa hẹn: “Nếu em ấy có thể thi thứ nhất, nói gì thì cô cũng sẽ bảo đảm em ấy có thể đại biểu cho trường dự thi.”
Thích Vị Thần nhận được lời hứa hẹn, nhìn chủ nhiệm lớp một cái sâu xa cái rồi rời đi.
Thích Mộ Dương vẫn luôn chờ cậu ở ngoài văn phòng, sau khi nhìn thấy cậu thì lập tức đi đến: “Bố, bố nói với chủ nhiệm lớp chưa?”
“Nói rồi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương buông tiếng thở dài: “Nếu ‘Không đạt tiêu chuẩn’ biết bố không tham gia tuyển chọn nhất định sẽ vui chết mất.”
“Kệ cậu ta.” Thích Vị Thần nói đi về phía phòng học.
Thích Mộ Dương đuổi theo cậu, vô cùng hào hứng nói: “Không có gì, còn có con đây, con nhất định có thể thắng cậu ta!”
“Ừ.”
“Bố cũng không nghi ngờ con chút nào sao?” Thích Mộ Dương bất mãn: “Có phải là bố đang lấy lệ với con không?”
Bước chân Thích Vị Thần dừng lại, trầm tư nhìn về phía cậu ta.
Thích Mộ Dương nuốt nước miếng: “Gì, gì vậy?”
“Bố tin tưởng con.” Thích Vị Thần đặt tay lên đầu cậu ta, chỉ nói bốn chữ.
Thích Mộ Dương nở nụ cười, đôi mắt cong cong, dáng vẻ cực kỳ giống Chử Tình, ánh mắt Thích Vị Thần ôn hòa lại.
Tin tức Thích Vị Thần bỏ quyền tham gia nhanh chóng được truyền ra, tâm trạng của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ rất tốt, ở trong lớp nói chuyện cũng to tiếng hơn ngày thường, động một tí là chỉ cây dâu mắng cây hòe ám chỉ Thích Vị Thần sợ cậu ta mới bỏ quyền, sau khi bị Gian Thần và Nhóc Mập uy hϊếp vài lần mới không dám nói nữa, chỉ là trên mặt luôn viết chữ ngạo mạn, trong một thời gian ngắn có rửa cũng không sạch.
Nếu là ngày thường, Thích Mộ Dương nhất định sẽ không nhịn được mà ngứa nắm tay, nhưng thần kỳ là vậy mà lúc này cậu ta có thể bình tĩnh, không để ý đến chuyện gì ngoài việc tập trung học tập.
Hôm sau, giờ tự học buổi tối bắt đầu, Thích Mộ Dương đến khu dạy học số I, lần này cần tham dự tuyển chọn mười học sinh, có chín người đều nằm trong top 20 của khối, chỉ mình cậu ta là đứng thứ nhất từ dưới lên, ở trong đám người này có vẻ không hợp nhau.
Vừa đến ngày đầu tiên cậu ta đã bị cô lập, cũng may Thích Mộ Dương cũng khinh thường làm bạn với bọn họ, vừa bước vào phòng học nhỏ được chuẩn bị riêng cho bọn họ bèn theo thói quen đến chỗ góc tường ngồi xuống, cách 9 người khác một cái bàn to.
Cô giáo phụ trách học phụ đạo là người chuyên phụ trách dẫn học sinh tham gia thi đấu hàng năm, trước khi học thêm đã tìm hiểu về 10 người này, bởi vậy cũng coi như hiểu biết Thích Mộ Dương, sau khi vào lớp, cô phát hiện cậu ta một mình ngồi trong góc thì trong lòng khe khẽ dâng lên chút khinh thường.
Cô cũng không gọi Thích Mộ Dương lên hàng trước ngồi mà trực tiếp bắt đầu dạy học, lúc bắt đầu giảng một vài ngữ pháp yêu cầu cao sẽ dùng đến và một vào kỹ xảo hùng biện. Cô nói khá nhanh nhưng nếu có chỗ không hiểu có thể ngắt lời cô bất cứ lúc nào, vậy nên hàng đầu rất tích cực.
Thích Mộ Dương vốn dĩ cũng giơ tay vài lần, nhưng sau khi phát hiện cô giáo này cố tình bỏ qua cậu ta thì khinh thường buông tay xuống, chỉ là âm thầm nhớ kỹ vấn đề không hiểu, đợi sau khi về ký túc xá bảo Thích Vị Thần dạy cậu ta. Không thể không nói hiệu quả một kèm một rất tốt, cậu ta giống như một miếng bọt biển mất nước, điên cuồng hấp thu tri thức.
Sau ba ngày học bù như vậy thì nghênh đón lần kiểm tra đầu tiên. Trọng điểm của lần kiểm tra này đặt ở mảng viết, cô giáo đưa ra một đề nghị luận, học sinh đi thi viết ra một bài văn nghị luận 200 từ hoàn toàn bằng tiếng Anh trong nửa tiếng.
Viết văn không khó, khó chính là luận điểm nói đến phải đủ rõ ràng, hơn nữa có sức thuyết phục mạnh, chủ yếu là để phán đoán năng lực tư duy logic và viết, lần này thi sẽ trực tiếp đào thải 5 người, cũng chính là một nửa nhân số.
Kỳ thi ở trước bữa cơm chiều, Chử Tình lo lắng ngồi ở bên người Thích Mộ Dương: “Mẹ thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hiện giờ vẫn đang ngồi đọc lời răn danh ngôn trong lớp, con chuẩn bị thế nào rồi?”
“Còn được đi, gần đây bố con vẫn luôn cho bài tập nhỏ, con viết văn cũng tạm được.” Thích Mộ Dương có chút hồi hộp, nhưng vẫn có thể khống chế.
Chử Tình nghe vậy thả lỏng rất nhiều, xoa xoa đầu thằng con trai ngốc, có chút đau lòng nói: “Có phải gần đây con thiếu ngủ không? Quầng thâm mắt rất đậm.”
“Còn ổn, đợi qua khoảng thời gian này là có thể ngủ bù.” Trong lòng Thích Mộ Dương tràn đầy nhiệt tình, một chút cũng không cảm thấy mệt.
Chử Tình thấy vậy nở nụ cười: “Vậy mẹ yên tâm rồi, mấy ngày nay mua nhiều đồ ăn ngon cho con, bồi bổ thân thể.”
“Được.” Thích Mộ Dương cũng cười.
Thích Vị Thần bóc cho mỗi người một quả trứng gà, lúc dùng khăn giấy lau tay mới hỏi: “Thi công khai đúng không?”
“Công khai, ví dụ như vòng thi lần này, mọi người chỉ viết văn không viết tên, sau khi nộp lên cô giáo phụ trách chấm điểm, sau đó mọi người mang bài viết của mình về dưới tình huống không biết điểm, cô giáo trực tiếp chiếu thứ tự và điểm lên máy chiếu.” Thích Mộ Dương vội trả lời.
Thích Vị Thần gật đầu: “Lần này thi đào thải năm người, lần sau thì sao?”
“Lần sau là thuần thi khẩu ngữ, đào thải ba người, trực tiếp cho máy tính điểm.” Thích Mộ Dương đơn giản nói hết: “Một lần cuối cùng là bắt chước hùng biện, hai người còn lại một triển khai hùng biện một phản biện, là công khai, tất cả mọi người trong trường đều có thể đi xem, cuối cùng từ bốn thầy cô giáo quyết định người thắng.”
“Cho nên thoạt nhìn, là không có chỗ để có thể gian lận.” Thích Vị Thần bình tĩnh đánh giá.
Chử Tình sửng sốt.
Thích Mộ Dương vô tội nghiêng nghiêng đầu: “Có ý gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt Thích Vị Thần dịu dàng lại: “Ngoan ngoãn ăn cơm, đợi lát nữa về luyện viết văn tiếp.”
“Vâng!” Thích Mộ Dương nghe vậy nhanh chóng cúi đầu ăn, ăn xong lau miệng rồi vội vàng chạy.
Chử Tình nhíu mày nhìn cậu ta rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thích Vị Thần: “Lời nói vừa rồi của cậu là có ý gì? Có người muốn âm thầm giở trò?”
Thích Vị Thần không phủ nhận, im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ vậy.”
“Bọn họ dám?!” Chử Tình trừng mắt, “Nếu ai dám đoạt vị trí của con trai mình, mình liều mạng với người đó!”
“Tạm thời đừng kích động, mình chỉ là suy đoán, trước mắt xem ra toàn bộ các vòng tuyển chọn đều công khai, không có chỗ để giở trò.” Thích Vị Thần bình tĩnh trấn an.
Chử Tình hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới thoáng thu liễm, cúi đầu ăn toàn bộ trứng gà Thích Vị Thần chuẩn bị.
Đảo mắt đã đến buổi tối, Thích Mộ Dương dưới ánh mắt chờ mong của bố mẹ đi ra phòng học, trực tiếp đi đến chỗ học bổ túc. Học sinh khác đã đến, đang ghé vào cạnh nhau khe khẽ nói nhỏ, Thích Mộ Dương nghe một lỗ tai, hình như là đang thảo luận đề thi có khả năng sẽ ra.
“Hừ, nhỏ giọng chút.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ kịp thời nhắc nhở một câu.
Những người khác lập tức không nói, tiếng xì xầm đột nhiên xuất hiện hướng về phía ai, dường như không cần nói cũng biết. Thích Mộ Dương dùng ánh mắt nhìn đầu đất liếc nhìn bọn họ một cái rồi trực tiếp đến chỗ của mình ngồi xuống. Đáng tiếc cậu ta không muốn phản ứng người khác, người khác lại luôn muốn trêu chọc cậu ta, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe được nói với cậu ta giống như bố thí: “Này, Thích Mộ Dương, nể tình chúng ta học cùng lớp, tôi cho cậu mượn vở văn ngày thường tôi viết, để cậu học tập một chút thế nào?”
“Không cần.” Thích Mộ Dương bình tĩnh nói.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ khinh thường cười một tiếng: “Cậu xác định không cần? Nói không chừng lâm thời ôm một chút chân Phật, lại không bị loại đó.”
Cậu ta thốt ra những lời này, những người khác đều không nhịn được nở nụ cười, hiển nhiên đều cảm thấy đây là chuyện thiên phương dạ đàm, một nữ sinh đeo kính trong đó chậm rãi nói: “Chuyện thi cử không thể đều dựa vào vận may.”
“Cũng phải, thi bình thường là một đống đề trắc nghiệm, vận may tốt chọn được đúng hết cũng có thể, lần này chỉ có một bài văn viết, còn là văn nghị luận, yêu cầu bản lĩnh thâm hậu mới có thể viết ra được, có vài người chỉ dựa vào vận may, có khi tôi cho cậu ta một bài để chép cậu ta cũng không chép ra được.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ cực kỳ châm chọc mở miệng.
Thích Mộ Dương bình tĩnh nhìn những người này, sau một lúc lâu khinh thường ‘xùy’ một tiếng.
“Cậu cười cái gì?” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhíu mày.
Thích Mộ Dương bình tĩnh nói: “Tôi cười lòng dạ các người nhỏ như lỗ kim, không chấp nhận được chút khác biệt, còn không phải bởi vì cảm thấy tôi không xứng học trong một lớp với các người nên mới chán ghét tôi sao? Chính là đáng tiếc, tôi là tự mình thi vào đây, không phải ai trong các người đưa tôi đến, hiểu không?”
“Đúng vậy, vận may tốt thật là lợi hại, tùy tùy tiện tiện cũng có thể thi được.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khinh miệt nhìn cậu ta một cái: “Đáng tiếc không chỉ bọn tôi biết cậu là dựa vào vận may, ngay cả thầy cô và lãnh đạo trường cũng biết, nếu không vì sao mấy năm vừa rồi chỉ có mười người tham gia tuyển chọn, lần này lại là mười một người? Đơn giản là cảm thấy cậu không đủ tư cách, nhưng lại không tiện bài trừ cậu, cho nên mới tăng thêm một người, thật sự nghĩ là lãnh đạo trường sơ suất?”
Ánh mắt Thích Mộ Dương lạnh xuống một phần, đang định mở miệng nói chuyện thì cô giáo đi đến, trong lớp lập tức yên tĩnh lại. Trong một mảng yên tĩnh, cô giáo bật máy chiếu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía dưới: “Vì sự chính quy của kỳ thi, một lát nữa sẽ bật hệ thống giám thị, các em không có ý kiến chứ?”
“Không có ——”
“Được, vậy chuẩn bị chút đi.” Cô giáo vừa nói vừa bật hệ thống giám thị thông minh: “Trong thi đấu chính quy thi các em có thể tra tư liệu, nhưng hiện tại để phân chia một chút về thành tích nên nghiêm khắc hơn chút, mọi người bình ổn tâm thái, ngàn vạn lần đừng lo lắng, nếu một lần kiểm tra nhỏ như vậy cũng phát huy thất thường thì lúc thi đấu càng khỏi phải nói, cho nên mặc dù bị loại thì cũng đừng oán giận biết không?”
Cô nói, ánh mắt như có như không đảo qua Thích Mộ Dương, Thích Mộ Dương nghĩ đến lời nói vừa rồi của ‘Không đạt tiêu chuẩn’, sự không thoải mái trong lòng lại càng nặng hơn.
Sau khi cô giáo phát giấy làm bài chuyên dùng bèn phát đề thi trên máy chiếu, trong phòng học lập tức chỉ còn lại tiếng vang sàn sạt của ngòi bút, bởi vì sau khi hệ thống giám thị thông minh xuất hiện, các trường thi chưa bao giờ xuất hiện gian lận nên cô giáo cũng không cần nhìn chằm chằm học sinh, chỉ ngồi trên bục giảng nhàm chán chơi di động, đợi khi đến giờ mới buông di động.
Tiếng nhắc nhở thời gian vừa vang lên thì tất cả mọi người dừng lại. Cô giáo thu từng bài thi lên rồi bắt đầu chấm trên bục giảng. Chỉ mười bài văn ngắn, dù cô giáo chấm kỹ càng đến đâu thì một tờ cũng không dùng đến mấy phút.
Lúc này cô không đi quản học sinh phía dưới, đám học sinh cũng không có tâm tư chơi đùa, ngoại trừ Thích Mộ Dương lười nhác ghé vào trên bàn, những người khác đều có sắc mặt hồi hộp, ngồi đến thẳng tưng thẳng tắp.
Nửa tiếng sau, cô giáo nhập điểm vào máy tính, sau đó mới đọc đề mục viết văn để người viết lên lấy. Mỗi khi đi lên một người, biểu cảm của cô sẽ xuất hiện chút biến hóa rất nhỏ, sau khi nhìn đến thần sắc vừa lòng của cô, học sinh nhận bài thi sẽ thoáng thả lỏng.
Lúc chỉ còn lại hai tờ bài thi, cô giáo chú ý đến chỉ có Thích Mộ Dương và ‘Không đạt tiêu chuẩn’ chưa lên đây, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc rõ ràng. Chờ lúc đọc đến tờ bài thi xếp thứ hai, nhìn thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đi lên thì sự khϊếp sợ trong mắt cô càng khó có thể che giấu.
“Đây là bài của em?” Cô nghi ngờ hỏi lại một lần.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ thấp thỏm trong lòng, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng hiện tại chỉ còn bài của cậu ta và Thích Mộ Dương, nếu cậu ta phủ nhận thì không phải sẽ nhận bài của Thích Mộ Dương sao? Cậu ta lại không có lòng rảnh rỗi đi làm việc tốt, dù phát huy có chút thất thường thì dù thế nào cũng tốt hơn Thích Mộ Dương mới đúng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu ta hơi trấn định: “Đúng vậy.”
“…Được, em đi xuống đi”. Cô giáo ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Đi lên lấy bài thi.”
Thích Mộ Dương nghe vậy lập tức đi đến, không ngoài dự đoán lại bị cô giáo hỏi một lần: “Xác định là bài thi của em?”
“Yêu cầu em đọc lại một lần sao?” Thích Mộ Dương lạnh lùng hỏi, mấy ngày nay cô giáo bất công đến mức nào cậu ta đã thấy rõ ràng, vốn quen làm tiểu vương tử chúng tinh củng nguyệt, đột nhiên bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, cậu cho chút phản ứng đã là tôn trọng đối với chức nghiệp của cô giáo này.
Cô giáo nhíu mày, đối với cậu ta vẫn là thích không nổi: “Lúc trước có phải em từng biết qua đề bài không?”
Thích Mộ Dương dừng lại: “Cô cho em xem à?”
“… Nói bậy, sao tôi có thể cho em xem.” Cô giáo cạn lời.
Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng: “Vậy không phải là xong rồi, em đi đâu xem đề đây?”
Cô giáo nghĩ lại, cũng cảm thấy vấn đề này của mình vượt rào. Đề là cô kết hợp đề những năm trước, biến báo đi để tự ra, đêm qua mới ra, vẫn chưa từng để lộ, Thích Mộ Dương có giỏi cũng không có khả năng biết.
Cô lập tức có chút ngượng ngùng: “Đã biết, em đi xuống đi.”
Thích Mộ Dương lập tức cầm bài văn của mình xoay người đi xuống, dùng khá nhiều sức lực mới có thể khắc chế xúc động giương khóe môi lên. Sau khi trả tất cả bài thi, cô giáo ‘khụ’ một tiếng: “Lần này sẽ đào thải năm học sinh, cô tin mọi người cũng đã biết, đều chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ?”
Học sinh phía dưới đều lên tiếng, lúc này cô giáo mới gật gật đầu, ấn phím Enter trên máy tính, hiển thị điểm vừa nãy đã thống kê ra: “Năm người sau viết văn cũng rất tuyệt, chỉ là cơ bản còn thiếu chút điểm nhấn, cô không công bố điểm của các em, nếu muốn biết có thể lên hỏi cô, điểm của năm tên đầu đều ở bên trên.”
Mọi người lập tức nhìn lên, có học sinh nhìn thấy bên cạnh đề mục bài văn mình viết không có điểm, nhỏ giọng nức nở ngay tại chỗ, cô giáo nhìn quen trường hợp này rồi, cũng chờ bọn họ bình phục lại. Trong một đám học sinh hoặc trầm thấp hoặc vui vẻ, chỉ có ‘Không đạt tiêu chuẩn’ mười phần khϊếp sợ: “Cô, điểm của em vì sao chỉ xếp thứ hai? Đứng thứ nhất là ai?!”
Với trình độ thành tích của cậu ta, trước giờ đều không lo lắng bản thân sẽ bị loại, thậm chí không nghĩ tới không thi được thứ nhất. Dù có sai lầm nhỏ cũng không cảm thấy có người sẽ vượt qua cậu ta, cho nên lúc cậu ta nhìn thấy có người nhiều hơn cậu ta 0.5 điểm, khϊếp sợ trong lòng cậu ta không hề ít hơn so với việc bị loại.
Sau khi cậu ta hỏi xong, cô giáo buông tiếng thở dài, còn chưa mở miệng nói chuyện thì góc tường phía dưới đã truyền ra một giọng nói ——
“Ngại quá, là tôi.”
Mọi người trong lớp ngoại trừ cô giáo đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía cậu ta. Thích Mộ Dương rốt cuộc không kìm được sự đắc ý trong lòng, khóe môi giương lên, lười biếng dựa trên tường: “Tôi chính là người đè ép cậu, người tự xưng là số một, nếu muốn mượn vở viết văn của tôi học tập, có thể cầu tôi, nể tình chúng ta học cùng một lớp, tôi có thể cho cậu mượn.”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ mờ mịt há miệng thở dốc, sau một lúc lâu đột nhiên kịch liệt nói: “Không có khả năng!”
“Cậu đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của cô giáo?” Thích Mộ Dương nở nụ cười.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ vừa định mở miệng thì ý thức được gì đó, bỗng nhiên câm miệng, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi quay đầu nhìn về phía cô giáo: “Cô không ngại công bố bài văn mọi người viết chứ ạ?”
“Có thể.” Vừa nãy cô giáo cũng đã chụp lại ảnh toàn bộ bài văn, nghe vậy thì phát từng bài lên trên máy chiếu.
Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh, lúc đến bài văn của Thích Mộ Dương đều trầm mặc.
Luận điểm rõ ràng luận cứ đầy đủ, trật tự logic mạnh mẽ vô cùng, tuy rằng chữ viết xấu chút nhưng hoàn toàn không che giấu được ưu điểm của bài văn này. Dù là ‘Không đạt tiêu chuẩn’ chúng không thể che lại lương tâm nói văn mình viết tốt hơn bài văn này.
“Được rồi, nếu không có dị nghị thì hôm nay dừng ở đây, ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập phát âm và khẩu ngữ, người bị loại cũng đừng nản lòng, nếu thật sự không cam lòng, có thể thử lấy danh nghĩa cá nhân đăng ký, tuy cơ chế tuyển chọn hơi phiền toái nhưng cũng là một cơ hội.” Cô giáo thu dọn mọi thứ xong đứng dậy: “Được chọn cũng đừng kiêu ngạo, cuối cùng có thể đại biểu trường học dự thi chỉ có một người, trước khi có kết quả cuối cùng, ai cũng đừng lơi lỏng.”
Cô dặn dò một đống lớn, nhìn xuống thấy chỉ có mình Thích Mộ Dương cà lơ phất phơ không nghiêm túc nghe, lập tức khó chịu xoay người rời đi.
Cô vừa rời đi, Thích Mộ Dương lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng học thì quay đầu lại nhìn một cái, ‘chậc’ một tiếng không quá vừa lòng nói: “Trường học chọn người như thế nào vậy, chẳng lẽ không thể chọn mấy người có thể cạnh tranh với tôi sao? Trình độ loại này cũng xứng học trong cùng một phòng học với tôi?”
Mọi người trong lớp: “……”
Thích Mộ Dương nói đến sảng khoái, tâm tình vui sướиɠ chạy ra bên ngoài, vừa mới chạy ra khu dạy học thì nhìn thấy Thích Vị Thần và Chử Tình đang đứng chờ ở đó, lập tức vui vẻ tiến lên ôm lấy bọn họ.
Chử Tình vốn dĩ vẫn luôn lo lắng, sau khi thấy bộ dạng này của cậu ta thì lập tức nở nụ cười: “Không bị loại à? Giỏi vậy!”
“Nghe mẹ nói kìa, sao con có thể bị loại đượci!” Cái đuôi nhỏ của Thích Mộ Dương sắp bay lên trời luôn.
Chử Tình cười nhéo nhéo mặt cậu ta: “Đương nhiên, mẹ cảm thấy con sẽ không bị loại!”
“Xì! Nếu thật sự có lòng tin với con sao có thể chạy đến đây chờ con, mẹ là sợ con thi không tốt khóc nhè chứ gì?” Thích Mộ Dương không chút khách khí vạch trần lời nói dối của cô.
Chử Tình dừng lại, mạnh miệng nói: “Con nghĩ nhiều, mẹ không có ý nghĩ đó.”
“Thật vậy sao?” Thích Mộ Dương nheo đôi mắt lại.
Chử Tình bất đắc dĩ nói: “Có thể chừa cho mẹ con chút mặt mũi hay không hả?”
“Chừa chừa chừa, chừa cho mẹ là được.” Thích Mộ Dương lại nở nụ cười.
Chử Tình nhìn bộ dáng vui vẻ của cậu ta cũng nhịn không được vui vẻ theo: “Vào vòng trong thì vui như vậy sao? Còn có hai lần thi nữa đó.”
Thích Vị Thần thần sắc nhẹ nhàng: “Không thành vấn đề.”
“Nghe thấy chưa, bố con đối với con rất có lòng tin.” Cái đuôi nhỏ của Thích Mộ Dương lúc ẩn lúc hiện.
Chử Tình liếc xéo Thích Vị Thần một cái: “Sao cậu biết thằng bé không thành vấn đề?”
“Người thi viết đứng đầu sao có thể có vấn đề?” Thích Vị Thần hỏi lại.
Chử Tình sửng sốt một lát, đợi phản ứng lại thì có chút không thể tin vào lỗ tai của chính mình: “Thi được bao nhiêu?”
“Thứ nhất thứ nhất! Mẹ không nghe thấy bố con nói sao?” Thích Mộ Dương lại lặp lại hai lần.
Chử Tình không nhịn được vui vẻ: “Bố con hai người người si nói mộng hả? Mạnh miệng kiểu này cũng nói được là ỷ vào mẹ cái gì cũng không biết đúng không?”
“Ai lừa mẹ, con thật sự thi được thứ nhất.” Thích Mộ Dương bất mãn.
Chử Tình ‘chậc’ một tiếng: “Nếu thật sự thi được thứ nhất thì bố con làm sao mà biết được? Vừa nãy mẹ còn nhìn chằm chằm cậu ấy đây, cậu ấy không cầm di động, hẳn là không liên lạc với con đi.”
Thích Mộ Dương lập tức nhìn về phía Thích Vị Thần, Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Con thoạt nhìn rất vui vẻ, hẳn là thắng ‘Không đạt tiêu chuẩn’.”
“Vẫn là bố hiểu con.” Thích Mộ Dương vừa lòng cười.
Chử Tình nhìn bộ dạng của hai bố con, nhịn không được dao động trong chớp mắt: “Thật sự thi được thứ nhất à?”
“Thật sự! Mẹ còn nói tin tưởng con đấy, con đã nói bao nhiêu lần, mẹ còn không tin.” Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng.
Chử Tình ngượng ngùng: “Mẹ thật sự không nghĩ đến, vốn dĩ con có thể không bị loại ở vòng đầu tiên mẹ đã rất ngạc nhiên rồi, giờ đột nhiên nói không những không bị loại mà còn được hạng nhất, mẹ không có cảm giác chân thật...”
Thích Mộ Dương ngó cô một cái, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ ra đến, lập tức tỏ vẻ: “Mẹ chờ chút, con cho mẹ chút cảm giác chân thật.”
Chử Tình: “?”
“‘Không đạt tiêu chuẩn’, lần này có phải tôi đứng đầu không nhỉ?” Thích Mộ Dương nâng giọng lên hỏi.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ làm bộ không nghe thấy, lạnh mặt đi về phía trước. Thích Mộ Dương lập tức ngăn cản, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đi sang bên trái cậu ta đi sang bên trái, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đi sang phải cậu ta cũng đi sang phải, sau khi lặp lại vài lần ‘Không đạt tiêu chuẩn’ bùng nổ: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”
“Hỏi cậu đó, có phải tôi đứng thứ nhất không?” Thích Mộ Dương lười biếng mở miệng.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ đỏ bừng mặt, cực kỳ giống một quả ớt cay phẫn nộ: “Mày có cái gì mà giỏi! Còn không phải thi đứng đầu một lần sao? Có gì đáng đắc ý?! Xem bộ dạng không tiền đồ kia của mày kìa, chưa nghe qua chó ngoan không cản đường sao blah blah…”
Thích Mộ Dương nhéo nhéo lỗ tai bị nói đến phát ngứa, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Chử Tình: “Có cảm giác chân thật chưa?”
Chử Tình: “…Có.” Không thể không nói, riêng bộ dạng tiểu nhân đắc chí này, vừa nhìn đã thấy chính là do cô sinh ra.