Chương 70: Top 10
Thích Mộ Dương cau mày về ký túc xá trước một bước, Chử Tình nhìn chằm chằm cái gáy đầy tâm sự nặng nề của cậu ta một lát, không khỏi nhíu mày: “Cậu bảo nó tranh suất thi đấu cuộc thi biện luận với ‘Không đạt tiêu chuẩn’ rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
“Nó nỗ lực một chút là được.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình không tán đồng liếc xéo cậu một cái: “Nhưng cậu cảm thấy nó là kiểu người sẽ nỗ lực à?” Thằng nhóc kia tính cách coi lời nói như đánh rắm, hôm nay vừa biểu thị quyết tâm, ngày mai sẽ quên sạch sẽ, cô rất khó tưởng ra bộ dạng cậu ta đặc biệt nỗ lực.
“Cậu hẳn phải tin tưởng con.” Thích Vị Thần rũ mắt.
Chử Tình cạn lời: “Mình đương nhiên nguyện ý tin tưởng thằng bé, chỉ là sợ thằng bé dưới sự cổ động của cậu hứng thú bừng bừng tham gia, lúc sau vạn nhất… Cũng không thể nói vạn nhất, lúc sau đại khái sẽ bị thua, đến lúc đó lại khóc nhè.”
Thích Vị Thần dừng lại một lúc: “Nó khóc nhè lúc nào?”
“Thi cuối kỳ, cậu quên rồi sao?” Chử Tình nhắc nhở.
Thích Vị Thần trầm mặc.
Chử Tình buông tiếng thở dài: “Mình hiểu được tâm tư muốn mượn cơ hội này để thằng bé tiến bộ tiếng Anh của cậu, vậy nhưng nên suy xét đến tình huống thực tế có phải không, với trái tim pha lê kia của nó, nếu không thắng được ‘Không đạt tiêu chuẩn’, nhất định là sẽ khóc.”
“Rất tốt.”
Chử Tình ngẩng đầu: “Hả?”
“Muốn thấy nó khóc nhè.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
Chử Tình: “… Nghe xem cậu nói còn là tiếng người sao?”
“Giờ đang là thế giới hai người, đừng chỉ nói đến con cái.” Thích Vị Thần nhắc nhở.
Chiêu này đối với Chử Tình mà nói rất hữu dụng, gương mặt cô lập tức phiếm hồng, thẹn thùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó không tiếp tục nói đến chuyện của Thích Mộ Dương nữa, hai người chậm rì rì đi về phía trước, sau khi vào cửa lớn ký túc xá lại câu giờ một lát mới lưu luyến không rời tách ra.
Thích Vị Thần vẫn như cũ, chờ đến khi bóng dáng Chử Tình biến mất mới xoay người đi, vừa mới đi được vài bước liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy phía sau: “Thích Vị Thần!”
Đôi mắt Thích Vị Thần khẽ nhúc nhích, xoay người ôn hòa nhìn về phía cô vừa đột nhiên xuất hiện, lúc thấy cô chạy về phía mình thì nhịp tim dường như lại tăng lên.
Lúc cô sắp vọt đến trước mặt, hai cánh tay cậu hơi giật giật, vừa làm tốt việc chuẩn bị ôm lấy người thì cô đột nhiên phanh gấp, dừng lại ở trước mặt cậu.
Thích Vị Thần đành phải buông tay xuống: “Sao vậy?”
“Chuyện hai ta quay lại ngàn vạn lần đừng nói cho con đó.” Chử Tình hô hấp dồn dập nói.
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Vì sao?”
“Yêu sớm, không tốt.” Chử Tình nhíu mày.
Thích Vị Thần không quá đồng tình: “Giờ là năm 2042, trường học đối với chuyện yêu sớm không quản lý nghiêm khắc như vậy.”
“Vậy cũng không tốt lắm, chúng ta phải làm gương tốt hiểu không? Cho nên trước cứ giấu, đợi nó thi xong chúng ta lại nói cho nó.” Hô hấp của Chử Tình bình phục, tương đối kiên định mở miệng.
Thích Vị Thần hơi không vui: “Cậu đặc biệt gọi mình lại chính là vì nói chuyện này?”
“Không hoàn toàn như vậy.” Chử Tình ngượng ngùng.
Thích Vị Thần banh mặt: “Vậy còn có chuyện gì?”
Chử Tình mím môi, nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn trên mặt cậu, đỏ mặt nói: “Chính là muốn nói cho cậu, vốn dĩ cho rằng ở chung với nhau như trước kia đã rất vui, không ngờ đến có danh phận sẽ càng vui vẻ.”
Cô nói xong bèn xoay người chạy, cảm xúc ôn nhuận còn dừng trên mặt, Thích Vị Thần nhìn phương hướng cô, nhìn một hồi, khóe môi gợi lên chút ý cười.
Cậu mang tâm trạng rất tốt trở về ký túc xá thì nhìn thấy Thích Mộ Dương cau mày ngồi ở mép giường, bộ dạng như đang tự hỏi. Thích Vị Thần bình tĩnh đi qua bên người cậu ta, Thích Mộ Dương dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Bố, bố trúng số sao?”
“Không có.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Vậy vì sao bố thoạt nhìn vui như vậy?”
Thích Vị Thần dừng lại: “Ăn nhiều đường.”
Thích Mộ Dương: “?”
Hai bố con đồng thời trầm mặc trong chớp mắt, Thích Mộ Dương buông tiếng thở dài, lại lần nữa dò hỏi: “Bố, bố thật sự cảm thấy con có thể thắng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ sao?”
“Ừ”
“Thật sự?” Thích Mộ Dương vẫn không tin, nhịn không được lại hỏi lần nữa.
Thích Vị Thần dừng một lát: “Đừng nghi ngờ chính mình.”
“Chính là vừa rồi con lên mạng tra xét qua, loại thi hùng biện này thường xuyên dùng đến rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, đặc biệt khó, dù là học sinh lớn lên ở nước ngoài, nếu không có năng lực logic và tốc ký vượt trội cũng không có khả năng chiếm được lợi thế trong thi đấu.”
Đây đâu phải thi đấu giữa học sinh trung học, rõ ràng là thi đấu cấp bậc chuyên nghiệp, bảo sao ba trường đại học của thành phố A đều nguyện ý thêm nhiều điểm như vậy cho học sinh lọt top 3.
Thích Vị Thần ngồi xuống: “Cho nên sao, từ bỏ? Vậy Thừa Đức không ai là đối thủ của ‘Không đạt tiêu chuẩn’, nếu cậu ta vận khí tốt, có khi có thể được điểm cộng của đại học, sang năm tham gia chiêu sinh tự chủ trực tiếp trúng tuyển thì cũng có khả năng.”
Thích Mộ Dương sửng sốt, lập tức phủ định: “Sao có thể! ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hại con nhiều lần như vậy, con kiểu gì cũng phải hạ thấp nhuệ khí của cậu ta! Tuyệt đối không để cậu ta dễ dàng trúng tuyển như vậy.”
“Vậy nỗ lực lên.”
“Vâng!” Thích Mộ Dương hùng tâm vạn trượng nói xong, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi còn đang do dự, sao giờ lại có chút nhiệt huyết quá mức, chỉ là cũng không có gì không tốt, lúc này cậu ta không giằng co với ‘Không đạt tiêu chuẩn’ không được.
Ôm ý tưởng này, cậu ta bắt đầu tăng mạnh học tiếng Anh mỗi ngày, chỉ là còn có Trần Tú cần phụ đạo, các môn khác cũng phải theo kịp, cứ vậy thời gian của cậu ta có chút không đủ dùng, chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ thời gian chơi game buổi tối, cả ngày cúi đầu làm bài, thuận tiện mang đề hùng biện những năm vừa rồi ra bắt chước.
Sau khi học không biết ngày đêm hơn một tuần, cuối cùng nghênh đón kỳ thi tháng lần này. Như chủ nhiệm lớp đã nói, phần nghe bài thi tiếng Anh chiếm một nửa, hơn nữa độ khó cũng tăng lên, toàn bộ khối 12 sau khi thi xong tiếng Anh có thể nói là tiếng kêu than dậy trời đất.
Bởi vì kỳ thi lần này đặc thù, nên ngày đầu tiên chỉ thi tiếng Anh, các môn khác chuyển sang ngày hôm sau. Như vậy xuất hiện một vấn đề, Thích Mộ Dương và Chử Tình vào đêm tham ăn, giấu Thích Vị Thần đặt tôm hùm đất ở ngoài trường, sau đó ăn và đau bụng.
Hai người sau khi chạy WC một đêm đều suy yếu nằm liệt trong ký túc xá, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ kỳ thi ngày hôm sau. Thích Vị Thần thật ra không bỏ lỡ, chỉ là mỗi lần thi đều nộp bài sớm hơn một tiếng, sau đó cầm giấy xin nghỉ chủ nhiệm lớp đã ký chạy qua chạy lại giữa ký túc xá nam và nữ, không phải đút nước cho người này thì là đút cơm cho người kia, một ngày như vậy mệt nhất chính là cậu.
“Sau này mình không bao giờ tham ăn nữa.” Chử Tình nước mắt lưng tròng.
Thích Vị Thần quét mắt liếc cô một cái, không vui nói: “Hai người giỏi lắm, biết ăn vụng ở sau trường rồi mới quay về.”
“…Đó, không phải sợ bị cậu phát hiện sao.” Chử Tình có chút chột dạ.
Thích Vị Thần: “Giờ thì không sợ bị phát hiện?”
Chử Tình lập tức không dám nói tiếp, vẻ mặt lấy lòng kéo tay áo cậu. Thích Vị Thần banh mặt phối hợp cúi người, Chử Tình nhích người hôn lên môi cậu một cái, giây tiếp theo lại ngã vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt nói: “Nể tình mình ngọt như vậy, có thể đừng giận mình không?”
“Vừa mới uống thuốc xong, ngọt chỗ nào?” Biểu tình Thích Vị Thần tuy rằng vẫn không tốt nhưng ánh mắt lại ôn hòa hơn nhiều.
Chử Tình biết đây là không tức giận nữa, cười hắc hắc nắm lấy tay cậu, ngoan ngoãn bất động. Thích Vị Thần sinh ra chút bất đắc dĩ, dém chăn giúp cô rồi im lặng ngồi cùng cô một lát, đến khi khá muộn mới nhớ đến ký túc xá của mình còn có một thằng con trai ngốc nghếch chưa cho ăn.
Vì cho con trai ăn, cậu chỉ có thể rời khỏi chỗ Chử Tình, xách theo cơm mua cho Thích Mộ Dương về ký túc xá.
“Mì đều nở rồi, khẳng định là bố đưa cơm cho mẹ con trước.” Thích Mộ Dương oán giận, “Mẹ con là vợ bố, chẳng lẽ con không phải con trai bố sao?”
“Không ăn thì đổ đi.” Thích Vị Thần vẻ mặt lạnh nhạt: “Nếu không phải tại con, sao cô ấy lại đến quán không đạt chất lượng ăn cơm, ốm đến mức nằm trên giường không dậy nổi?”
Thích Mộ Dương: “…”
Chuyện này là cậu ta đuối lý, nếu không phải cậu ta nhắc đến ăn tôm hùm đất trước thì con sâu thèm ăn của Chử Tình cũng không bị dụ ra, hai người cũng sẽ không nằm trên giường một ngày. Thích Mộ Dương lập tức ngượng ngùng không dám nói tiếp.
Bởi vì đột nhiên ngộ độc thức ăn nên Thích Mộ Dương và Chử Tình nằm hai ngày ở ký túc xá mới dậy, đợi đến khi vào lớp đi học thì điểm đã thông báo. Hai người chỉ thi một môn, không chút ngoài dự tính lại lần nữa trở về vị trí đứng thứ nhất và đứng thứ hai từ dưới lên, chẳng qua lúc này đứng thứ nhất từ dưới lên thành Chử Tình.
Ừ, xếp hạng cả khối.
Sau khi Chử Tình nhìn thấy tên mình và Thích Mộ Dương ở hai ô cuối, tang thương buông tiếng thở dài: “Không biết có phải có tật xấu không mà mẹ lại cảm thấy vị trí này cũng rất phù hợp với chúng ta.”
“Con cũng cảm thấy vậy, rất dễ tìm, không giống người khác, phải tra từng chỗ một, mắt cũng hoa hết.” Thích Mộ Dương phối hợp.
Hai mẹ con liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự thưởng thức. Đang lúc hai mẹ con thưởng thức lẫn nhau thì trước mục thông báo đột nhiên bộc phát ra một tiếng khóc, hai người sửng sốt, sau khi nghe ra là Trần Tú thì mày đều nhíu lại.
Thích Mộ Dương không kiên nhẫn tiến lên kéo người ra, mãi cho đến chỗ ít người mới dừng lại: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì khóc, mỗi lần thi không tốt thì khóc, cậu vẫn là thằng đàn ông sao?!”
Trần Tú một bên nức nở một bên lắc đầu, thoạt nhìn cực kỳ thương tâm.
Chử Tình cùng lại đây an ủi nói: “Cậu mới học bao nhiêu chứ, giờ thi không tốt là bình thường, đợi học xong toàn bộ sách của sáu môn, nhất định có thể thi tốt.”
Trần Tú nghe vậy chỉ lắc đầu, Thích Mộ Dương nóng nảy nói: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?!”
Có lẽ là giọng nói của cậu ta quá lớn, lập tức trấn trụ Trần Tú. Trần Tú nghẹn ngào một lúc, dùng tay áo lau nước mắt một lượt, lúc mở miệng còn không nhịn được hu hu: “Lần này tôi thi tốt lắm...”
Thích Mộ Dương: “…”
Chử Tình: “……”
“Tôi, tôi vậy mà tăng hơn 200 hạng, khối 12 có 1000 người mà tôi lại có thể chiếm được xếp hạng hơn 700 hu hu, đây là thành tích tốt nhất của tôi từ khi lên cấp ba đến giờ.” Trần Tú nói chuyện, không kiềm chế được tâm trạng cảm động.
Thích Mộ Dương: “… Trước mặt hai người đội sổ nói lời này, cậu không cảm thấy ngứa đòn sao?”
“A…Tôi không có ý đó, tôi chỉ là rất vui.” Trần Tú bĩu môi, có chút không dám khóc.
Thích Mộ Dương ‘chậc’ một tiếng, không giữ được khóe môi cong lên: “Bỏ đi, cậu là đồ đệ của tôi, cậu thi tốt tôi cũng vui vẻ.”
“Đúng vậy, cậu rất giỏi đó, thời gian ngắn như vậy có thể tăng hơn 200 hạng, vậy chờ đến lúc thi cuối kỳ kiểu gì cũng có thể tiến bộ đến điểm ở mức trung gian, dựa theo tốc độ này, nói không chừng sang năm thi đại học có thể thi trường trọng điểm.” Chử Tình cổ vũ.
Trần Tú nín khóc mỉm cười: “Trọng điểm tôi không dám trông cậy, nếu tôi có thể thi được một trường đại học bình thường, tôi đã vô củng cảm kích rồi.”
Chử Tình cười, lại hàn huyên vài câu với cậu ta, sau đó phát hiện Thích Mộ Dương dường như thất thần bèn dùng cánh tay chạm một cái: “Nghĩ gì vậy?”
“À…Con chính là muốn biết tiếng Anh mình thi được bao nhiêu điểm.” Thích Mộ Dương cũng không giấu cô.
Chử Tình biết cậu ta còn đang nhớ thương chuyện thi đấu, do dự một lát rốt cuộc không nỡ đả kích, chỉ là thuận miệng nói: “Buổi chiều sẽ có thành tích từng môn, đến lúc đó sẽ biết.”
“Ừ.” Thích Mộ Dương cũng cười.
Thời gian kế tiếp, Thích Mộ Dương thường xuyên thất thần, tận đến khi chủ nhiệm lớp cầm bài thi các môn đi vào trong lớp thì tinh thần cậu ta mới chấn động.
“Lần này lớp ta thi cũng không tệ, các em làm cô rất vui mừng.” Chủ nhiệm lớp mỉm cười nói.
Cô nói như vậy, trong lớp lập tức khoan khoái hơn nhiều, cô lại tiếp tục nói: “Đứng đầu và thứ hai của khối vẫn là Thích Vị Thần và Chân Hữu Chí của lớp ta, mọi người cổ vũ nào!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, đợi đến tiếng vỗ tay ngừng lại, chủ nhiệm lớp tiếp tục lời bình tình huống thi của các môn, nói hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng nhắc đến kỳ thi đấu lần này: “Lần này trong lớp chúng ta có ba người tiếng Anh nằm trong top 10, dựa theo quy tắc có thể tham gia tuyển chọn vòng tiếp theo, là lớp có nhiều người nhất trong toàn khối 12, cô đặc biệt vui mừng vì các em.”
Trong lớp lập tức bắt đầu rầm rì, nếu chỉ có hai ứng viên thì cơ hồ là ai đều không cần nghĩ, nhưng hiện tại đột nhiên có ba, nói cách khác, ngoại trừ Thích Vị Thần và ‘Không đạt tiêu chuẩn’ ra, còn có một người đủ tư cách tham gia tuyển chọn vòng tiếp theo, lúc này những học sinh bình thường thành tích tiếng Anh không tệ lắm đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lòng bàn tay Thích Mộ Dương đã bắt đầu ra mồ hôi, cả người cứng đờ giống như cục đá, thanh âm nào cũng không nghe vào được, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của chủ nhiệm lớp.
Lúc cậu ta nhìn thấy môi chủ nhiệm lớp làm ra khẩu hình ba chữ ‘Thích Mộ Dương’ thì lập tức sửng sốt, thứ gì đó vẫn luôn cản trở thính lực của cậu ta tan ra như chocolate, sau đó rõ ràng nghe thấy chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm nói: “Từ kỳ thi cuối kỳ lần trước có thể nhìn ra được thực lực tiếng Anh của bạn Thích Mộ Dương rất mạnh, cho nên lần này có thể thi vào top 10 cô cũng không bất ngờ chút nào, mọi người vỗ tay cho bạn.”
Thích Mộ Dương chớp chớp mắt, khóe môi giương lên một nụ cười rõ ràng.