Chân Hương Thật Lục

Chương 161: Điệu hổ ly sơn

Edit: Jenn.

Đã hai tháng anh không đυ.ng vào Minh Minh phía dưới ngạnh muốn nổ tung, tách hai chân cô ra, đem dươиɠ ѵậŧ đặt ngay hoa huyệt, Hàn Duật khắc chế xúc động, ôm lấy cổ cô rồi nhẹ nhàng mυ'ŧ và hôn lên đôi môi mềm như cánh hoa của cô.

Nụ hôn vô cùng trân quý đã xoa dịu sự ngập ngừng và lưỡng lự trong lòng Minh Minh, lần đầu tiên cô nâng khuôn mặt điển trai của “Bạn giường số một.” ngắm ngía thật kĩ, như thể muốn nhìn thấu tâm hồn anh hay là muốn khắc anh vào trong lòng.

Đôi mắt của Hàn Duật là hai mí hình rẻ quạt với nét quyến rũ rất cổ điển hình dạng không rộng và hơi phẳng ở đuôi mắt, được kết hợp với đôi đồng tử đen và cặp kính gọng vàng. Chúng thường tạo cảm giác cho người nhìn lạnh lùng khi anh không cười, khi cười lên… Chính là loại nam nhân “Hư” mà nữ nhân thích.

Nhưng anh không thường cười.

“Nói yêu tôi một lần nữa.”

Hàn Duật ngẩn ra lúc sau nhẹ nhàng mỉm cười, “…Tôi yêu em.”

“Anh do dự ba giây.” Minh Minh “U oán” nói.

Hàn Duật bật cười, nhẹ mổ mũi cô “Tôi yêu em.” , hôn môi nhỏ cô “Tôi yêu em.”, liếʍ cổ cô “Tôi yêu em”….

Xương quai xanh, đầu vai, ngực, xương sườn…. Mỗi lần hôn, anh đều nói lời yêu thương, chờ đến khí anh hôn lên môi, cô đã run lên vài cái, nhẹ kêu lên.

Nam nhân một lần nữa hôn lên môi, lột bỏ hoa huyệt thấm đẫm dịch hoa của cô, đẩy hai chân cô lên rồi dập thẳng eo vào trong.

Nếu sớm biết cô thích nghe, anh có thể nói đến khi cô già đi.

“Ngô ân ——” Tiểu huyệt cơ khát đột nhiên được côn ŧᏂịŧ cứng rắn đâm thọc, Minh Minh theo bản năng ôm lấy vai lưng của anh, thân thể căng chặt run rẩy.

Nơi đó xoắn chặt là điểm trí mạng đối với một nam nhân, Hàn Duật chỉ muốn loại tra tấn này càng đau càng sâu, để anh có thể sâu sắc nhận ra cô khao khát anh đến nhường nào!

Côn ŧᏂịŧ rút ra phân nửa rồi thô hãn nhập vào, chỉ với vài cái thúc đã đâm sâu đến tận miệng tử ©υиɠ, đâm cô không nhịn được tinh tế hừ kêu.

“cắn chặt như vậy, không sợ bị tôi thao hư sao?’’ Hàn Duật ban đầu không muốn ra tay tàn nhẫn, đâm thọc từ từ không vội thao, xem cô thoải mái thở dốc, cô hưởng thụ ôn nhu bao vây, nịnh nọt mυ'ŧ vào.

“Tưởng… Ân…” Khoái lạc quen thuộc đã lâu làm cho người ta say mê, cùng sự âu yếm dịu dàng của nam nhân khiến thân tâm càng thêm ngứa ngáy, khát khao càng thêm khát khao, chiếm hữu hoang dã, kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt.

Cô chủ động hôn lên môi mỏng của cô, Minh Minh nhẹ thở ra một hơi “Tôi muốn anh thao tôi, không cho tôi mặc quần áo, không cho tôi khép chân, mỗi ngày đều bị anh ấn lên giường thao.”

“…Em nói” Hàn Duật ách giọng, dựng đôi chân trắng nõn lên cao, dươиɠ ѵậŧ thô to phá vỡ nộn huyệt màu mỡ hung hăn đâm thọc, hai vạt thịt căng mọng dập xuống tận cùng, ép ra từng lớp thịt ngọt ngào bóp chặt, thô bạo thọc rút thao làm.

Côn ŧᏂịŧ thô cứng đâm đến bụng nhỏ Minh Minh phồng lên, ẩn ẩn hiện lên hình dạng qυყ đầυ, Hàn Duật nắm lấy bàn tay nhỏ của Minh Minh để lên bụng dưới, để trong ngoài đều cảm thụ anh cường thế thao huyệt cô.

“A —— a… Cắm, cắm vào trong bụng…” bụng nhỏ mềm mại căng chặt, Minh Minh không ngừng rêи ɾỉ, rũ mắt sợ hãi lại mê say nhìn cự vật của nam nhân đang tàn khốc cắm vào da^ʍ huyệt, nước da^ʍ văng bốn phía, dính ướt cả chùm lông đen dưới hán của anh.

Đối diện với ánh mắt của cô, Hàn Duật thay đổi góc độ, xoay tròn thúc vào nơi mẫn cảm nhất trong hoa huyệt của cô.

Cơn sướиɠ như luồng điện bùng phát tức thời tỏa ra từ cái lỗ nhỏ bị người đàn ông thao túng một cách điên cuồng.

“A a —— nha a… Không, đừng a…” Minh Minh chịu không nổi mà thét chói tai giãy giụa lên, Hàn Duật đè tay cô lại, tần suất ngày càng nặng nề làm bụng nhỏ phồng lên.

“Không cần, a… A… Hàn Duật, Hàn Duật…”

“Còn muốn bị thao hư không?”

Côn ŧᏂịŧ to lớn bóp nát côn ŧᏂịŧ c̠úc̠ Ꮒσα điên cuồng vặn vẹo, đánh với tốc độ cao vào điểm mẫn cảm khiến cô hét lên điên cuồng, thỉnh thoảng xoay người định hình, rốt cuộc cắm thật sâu vào cung khẩu, miệng nhỏ bị bắt lấy lòng.

Thân thể bị làm đến ửng hồng, kiên trì chưa được mười phút đã phun ra tới, khóc thét lên, nam nhân quay mặt lại, nâng hông tiếp tục thúc mạnh vào điểm nhạy cảm không chịu nổi.

“Ô ân ——” dưới thân phun nước, đại não sảng đến trống rỗng, Minh Minh nằm ở trên giường cắn khớp xương ngón trỏ bị cao trào liên tiếp làm cho dục tiên dục tử, tiểu huyệt bản năng co rút lại mấp máy, lại bị dươиɠ ѵậŧ cắm đến tê rần.

“A!” Cúc huyệt đột nhiên bị thuốc mỡ bôi lên lạnh lẽo, Minh Minh kinh hoảng co rút mông, phản ứng quyết đoán bò về phía trước, bị nam nhân ôm trở về, côn ŧᏂịŧ trừng phạt hung hãn thao làm, ngón tay thon dài cũng chen vào trong nụ hoa cúc, thọc vào rút ra.

“Không, không cần, Hàn Duật, a a a ——”

“Không phải nói muốn bị tôi thao hư sao? Gạt tôi?”

“Không, không phải, chính là, a ——”

“Ống bôi trơn này chỉ còn một nửa, em để người ta chạm vào chứ không để tôi chạm vào, tôi rất thương tâm, rất tức giận.” Vừa nói, Hàn Duật vuốt ve tiểu trân châu của hoa huyệt, vân vê đến khi Minh Minh khóc kêu xin tha nhưng anh vẫn thẳng lưng tàn nhẫn làm.

“Không cần tôi chạm vào sao?”

“Muốn, muốn…” Bị thao đến thở không nổi Minh Minh nhận thua đầu hàng, hối hận vì đã không ném chất lỏng bôi trơn đi, nhưng, ca ca thích thao hậu huyệt, không thể ném…

Nhưng nếu không vứt, lần sau bị người khác nhìn thấy---

Minh Minh miên man suy nghĩ, Hàn Duật thoáng bẻ hoa cúc ra, rứt dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm da^ʍ thuỷ, dùng sức đẩy đầu thân cây to lớn vào

“Ách ân ——”

Lâm Phục mua gel bôi trơn về thấy, Hàn Duật ở trên giường như chó đực động dục thao cúc huyệt của Minh Minh, Minh Minh bị thao như hoa lê sau cơn mưa, rất đáng thương, chọc người----Chọc người đến thao huyệt!

Lâm Phục tức giận liếc nhìn thấy ống bôi trơn ở mép giường, dưới đáy lòng lễ phép ân cần thăm hỏi liệt tổ liệt tông của Hàn Duật, sau đó anh bảo Hàn Duật bế Minh Minh tới, Minh Minh hướng đến anh cầu viện anh ôn nhu trấn an, mυ'ŧ cánh môi cô thao tiểu huyệt ấm áp của cô.

“Ngô ân ân ——— không, ngô ——”