Chân Hương Thật Lục

Chương 162: Phía trước phía sau (3p)

Edit: Jenn.

Đã hai tháng anh không đυ.ng vào Minh Minh phía dưới ngạnh muốn nổ tung, tách hai chân cô ra, đem dươиɠ ѵậŧ đặt ngay hoa huyệt, Hàn Duật khắc chế xúc động, ôm lấy cổ cô rồi nhẹ nhàng mυ'ŧ và hôn lên đôi môi mềm như cánh hoa của cô.

Nụ hôn vô cùng trân quý đã xoa dịu sự ngập ngừng và lưỡng lự trong lòng Minh Minh, lần đầu tiên cô nâng khuôn mặt điển trai của “Bạn giường số một.” ngắm ngía thật kĩ, như thể muốn nhìn thấu tâm hồn anh hay là muốn khắc anh vào trong lòng.

Đôi mắt của Hàn Duật là hai mí hình rẻ quạt với nét quyến rũ rất cổ điển hình dạng không rộng và hơi phẳng ở đuôi mắt, được kết hợp với đôi đồng tử đen và cặp kính gọng vàng. Chúng thường tạo cảm giác cho người nhìn lạnh lùng khi anh không cười, khi cười lên… Chính là loại nam nhân “Hư” mà nữ nhân thích.

Nhưng anh không thường cười.

“Nói yêu tôi một lần nữa.”

Hàn Duật ngẩn ra lúc sau nhẹ nhàng mỉm cười, “…Tôi yêu em.”

“Anh do dự ba giây.” Minh Minh “U oán” nói.

Hàn Duật bật cười, nhẹ mổ mũi cô “Tôi yêu em.” , hôn môi nhỏ cô “Tôi yêu em.”, liếʍ cổ cô “Tôi yêu em”….

Xương quai xanh, đầu vai, ngực, xương sườn…. Mỗi lần hôn, anh đều nói lời yêu thương, chờ đến khí anh hôn lên môi, cô đã run lên vài cái, nhẹ kêu lên.

Nam nhân một lần nữa hôn lên môi, lột bỏ hoa huyệt thấm đẫm dịch hoa của cô, đẩy hai chân cô lên rồi dập thẳng eo vào trong.

Nếu sớm biết cô thích nghe, anh có thể nói đến khi cô già đi.

“Ngô ân ——” Tiểu huyệt cơ khát đột nhiên được côn ŧᏂịŧ cứng rắn đâm thọc, Minh Minh theo bản năng ôm lấy vai lưng của anh, thân thể căng chặt run rẩy.

Nơi đó xoắn chặt là điểm trí mạng đối với một nam nhân, Hàn Duật chỉ muốn loại tra tấn này càng đau càng sâu, để anh có thể sâu sắc nhận ra cô khao khát anh đến nhường nào!

Côn ŧᏂịŧ rút ra phân nửa rồi thô hãn nhập vào, chỉ với vài cái thúc đã đâm sâu đến tận miệng tử ©υиɠ, đâm cô không nhịn được tinh tế hừ kêu.

“cắn chặt như vậy, không sợ bị tôi thao hư sao?’’ Hàn Duật ban đầu không muốn ra tay tàn nhẫn, đâm thọc từ từ không vội thao, xem cô thoải mái thở dốc, cô hưởng thụ ôn nhu bao vây, nịnh nọt mυ'ŧ vào.

“Tưởng… Ân…” Khoái lạc quen thuộc đã lâu làm cho người ta say mê, cùng sự âu yếm dịu dàng của nam nhân khiến thân tâm càng thêm ngứa ngáy, khát khao càng thêm khát khao, chiếm hữu hoang dã, kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt.

Cô chủ động hôn lên môi mỏng của cô, Minh Minh nhẹ thở ra một hơi “Tôi muốn anh thao tôi, không cho tôi mặc quần áo, không cho tôi khép chân, mỗi ngày đều bị anh ấn lên giường thao.”

“…Em nói” Hàn Duật ách giọng, dựng đôi chân trắng nõn lên cao, dươиɠ ѵậŧ thô to phá vỡ nộn huyệt màu mỡ hung hăn đâm thọc, hai vạt thịt căng mọng dập xuống tận cùng, ép ra từng lớp thịt ngọt ngào bóp chặt, thô bạo thọc rút thao làm.

Côn ŧᏂịŧ thô cứng đâm đến bụng nhỏ Minh Minh phồng lên, ẩn ẩn hiện lên hình dạng qυყ đầυ, Hàn Duật nắm lấy bàn tay nhỏ của Minh Minh để lên bụng dưới, để trong ngoài đều cảm thụ anh cường thế thao huyệt cô.

“A —— a… Cắm, cắm vào trong bụng…” bụng nhỏ mềm mại căng chặt, Minh Minh không ngừng rêи ɾỉ, rũ mắt sợ hãi lại mê say nhìn cự vật của nam nhân đang tàn khốc cắm vào da^ʍ huyệt, nước da^ʍ văng bốn phía, dính ướt cả chùm lông đen dưới hán của anh.

Đối diện với ánh mắt của cô, Hàn Duật thay đổi góc độ, xoay tròn thúc vào nơi mẫn cảm nhất trong hoa huyệt của cô.

Cơn sướиɠ như luồng điện bùng phát tức thời tỏa ra từ cái lỗ nhỏ bị người đàn ông thao túng một cách điên cuồng.

“A a —— nha a… Không, đừng a…” Minh Minh chịu không nổi mà thét chói tai giãy giụa lên, Hàn Duật đè tay cô lại, tần suất ngày càng nặng nề làm bụng nhỏ phồng lên.

“Không cần, a… A… Hàn Duật, Hàn Duật…”

“Còn muốn bị thao hư không?”

Côn ŧᏂịŧ to lớn bóp nát côn ŧᏂịŧ c̠úc̠ Ꮒσα điên cuồng vặn vẹo, đánh với tốc độ cao vào điểm mẫn cảm khiến cô hét lên điên cuồng, thỉnh thoảng xoay người định hình, rốt cuộc cắm thật sâu vào cung khẩu, miệng nhỏ bị bắt lấy lòng.

Thân thể bị làm đến ửng hồng, kiên trì chưa được mười phút đã phun ra tới, khóc thét lên, nam nhân quay mặt lại, nâng hông tiếp tục thúc mạnh vào điểm nhạy cảm không chịu nổi.

“Ô ân ——” dưới thân phun nước, đại não sảng đến trống rỗng, Minh Minh nằm ở trên giường cắn khớp xương ngón trỏ bị cao trào liên tiếp làm cho dục tiên dục tử, tiểu huyệt bản năng co rút lại mấp máy, lại bị dươиɠ ѵậŧ cẳm đến tê rần.

“A!” Cúc huyệt đột nhiên bị thuốc mỡ bôi lên lạnh lẽo, Minh Minh kinh hoảng co rút mông, phản ứng quyết đoán bò về phía trước, bị nam nhân ôm trở về, côn ŧᏂịŧ trừng phạt hung hãn thao làm, ngón tay thon dài cũng chen vào trong nụ hoa cúc, thọc vào rút ra.

“Không, không cần, Hàn Duật, a a a ——”

“Không phải nói muốn bị tôi thao hư sao? Gạt tôi?”

“Không, không phải, chính là, a ——”

“Ống bôi trơn này chỉ còn một nửa, em để người ta chạm vào chứ không để tôi chạm vào, tôi rất thương tâm, rất tức giận.” Vừa nói, Hàn Duật vuốt ve tiểu trân châu của hoa huyệt, vân vê đến khi Minh Minh khóc kêu xin tha nhưng anh vẫn thẳng lưng tàn nhẫn làm.

“Không cần tôi chạm vào sao?”

“Muốn, muốn…” Bị thao đến thở không nổi Minh Minh nhận thua đầu hàng, hối hận vì đã không ném chất lỏng bôi trơn đi, nhưng, ca ca thích thao hậu huyệt, không thể ném…

Nhưng nếu không vứt, lần sau bị người khác nhìn thấy---

Minh Minh miên man suy nghĩ, Hàn Duật thoáng bẻ hoa cúc ra, rứt dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm da^ʍ thuỷ, dùng sức đẩy đầu thân cây to lớn vào

“Ách ân ——”

Lâm Phục mua gel bôi trơn về thấy, Hàn Duật ở trên giường như chó đực động dục thao cúc huyệt của Minh Minh, Minh Minh bị thao như hoa lê sau cơn mưa, rất đáng thương, chọc người----Chọc người đến thao huyệt!

Lâm Phục tức giận liếc nhìn thấy ống bôi trơn ở mép giường, dưới đáy lòng lễ phép ân cần thăm hỏi liệt tổ liệt tông của Hàn Duật, sau đó anh bảo Hàn Duật bế Minh Minh tới, Minh Minh hướng đến anh cầu viện anh ôn nhu trấn an, mυ'ŧ cánh môi cô thao tiểu huyệt ấm áp của cô.

“Ngô ân ân ——— không, ngô ——”

Chương 162

Edit: Jenn.

Trong căn phòng ngủ nhỏ, cô gái nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng bị kẹp bởi hai người đàn ông đẹp trai cao lớn, hai chân thon dài dang rộng gác lên khuỷu tay của người đàn ông, phía sau dươиɠ ѵậŧ đỏ tím không ngừng đâm chọc vào cúc hoa chật hẹp, đem nhưng nếp gấp căng ra bóng loáng giống như tầng lá mỏng, gắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ đang ra vào thân thể.

“Lâm Phục…” Hai tròng mắt Minh Minh nhìn anh thật mê ly, thân hình bị Hàn Duật cắm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, trong tiềm thức trèo lên vai Lâm Phục tìm chỗ dựa.

“Tôi ở đây, đừng nóng vội, đến ngay.” Lâm Phục cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mυ'ŧ hôn.

“Tôi…A a--”

Nam nhân vừa thì thầm, dưới thân hoa huyệt bị nam nhân soái khí trước mặt thọc xuyên, hậu huyệt phía sau bị cắm đến tay chân trướng muốn hỏng mất, lần này trước sau hai tiểu huyệt đều bị côn ŧᏂịŧ thô dài làm đến bị căng nứt,Minh Minh thét chói tai sau đó miệng nhỏ không thể rên nổi, cả người điên cuồng co rút, kɧoáı ©ảʍ trí mạng từ bụng nhỏ nhanh chóng bành trướng.

Hai cái nam nhân đồng thời hít hà một hơi dừng lại động tác, thiếu vài giây nữa là bắn, Lâm Phục liếc nhìn Hàn Duật trán đầy gân xanh cơ bắp nhảy dựng, anh không biết xấu hổ cười nhẹ hai tiếng.

Hàn Duật không rảnh lo Lâm Phục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thở hổn hển dỗ người trong vòng tay mình thả lỏng. Thịt huyệt trơn mềm co chặt muốn đem nguyên cây của anh cắn đứt, sướиɠ đến mức khiến anh khó có thể kìm nén được ý muốn lao vào mà xuất tinh.

Lâm Phục dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của Minh Minh, liếʍ láp khuôn miệng của cô, trêu chọc đầu lưỡi nhỏ, đem đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng cọ xát. Một hồi lâu sau, thân hình co rút của cô mới từ từ thả lỏng.

Môi cô, mắt cô, thân thể của cô, tính tình của cô, tất cả những thứ của cô đều làm anh mê muội.

Lâm Phục rút dươиɠ ѵậŧ ẩm ướt ra, cô vừa nhẹ thở ra anh liền đâm thẳng đến tử ©υиɠ. Hàn Duật đồng thời cũng chậm lại, đưa gel bôi trơn vào cúc huyệt của cô mà đưa đẩy.

“A, a a…” Trọng tâm thân thể bị hai nam nhân tuỳ ý đảo loạn, trong nhuỵ hoa bị cắm đến tê dại, nhục bích bị ma sát kɧoáı ©ảʍ đến liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ bị nhét vào phát ra tiếng “Phụt phụt.” Hậu huyệt bị người đàn ông làm cho run rẩy, mỗi lần đâm vào cô đều cảm thấy ngứa đến tận xương tủy, tiểu huyệt đều bị nhét vào thật mạnh khiến cô sống chết không chịu được, sự vui sướиɠ không ngừng bò khắp cơ thể làm cô khó nhịn khóc kêu.

“Ngứa…”

“Nơi nào ngứa?” Lâm Phục nhẹ hỏi.

“Bên trong, tiểu, tiểu huyệt bên trong, hai cái đều ——”

Lâm Phục hơi kinh ngạc, “Thật đúng là… Kỳ cục a!”

Hai nam nhân liếc nhau, đồng thời buông bỏ kiềm chế, hai nam căn phồng to hình dáng dữ tợn đồng thới tiến vào, đem hai da bên ngoài của hai tiểu huyệt đỏ bừng, da^ʍ mĩ phi thường.

“A a —— ách a…”

Mang theo khóc âm thanh rêи ɾỉ giống như tiếng trời, nghe thấy hai người đàn ông bên tai lanh lợi, hận không thể đem hai trứng dái tiến vào da^ʍ huyệt, đem cô không có bọn họ cuộc sống sẽ biến thành da^ʍ phụ.

Như bọn họ mong muốn, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi lăn xuống, Minh Minh bị cuốn trôi theo cao trào này đến cao trào khác đến khi thần trí mơ hồ giống như xuyên đến một không gian khác, không có luân lý cương thường, không có nhật nguyệt sao trời, chỉ có trần trụi ái dục —— bọn họ là của cô, cô cũng là của bọn họ, dù là mật hoa phía trước hay cúc huyệt phía sau, đều nên được nam nhân yêu thương, thâm nhập, đâm vào hết lần này đến lần khác, thật đầy đặn, thật sâu, ma sát đến nóng bỏng, tan chảy!

Một lúc lâu, Hàn Duật sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Minh, thở hổn hển hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, eo và mông rắn chắc của cô bị đẩy ra sau với tốc độ cực nhanh, anh bắn vào cánh mông của cô.

Thấy Hàn Duật bắn, Lâm Phục không khách khí mà ôm Minh Minh đến mép giường, đem hai chân Minh Minh tách ra lớn nhất, từ trên xuống dưới hung hăng tiến vào tử ©υиɠ. Khoang thịt ấm áp ẩm ướt không ngừng bóp chặt nam căn của anh, anh sướиɠ đến mức hai lỗ tai đỏ lên, chỗ sâu trong miệng nhỏ cắn anh đến xương cốt rã rời, tiểu huyệt rất háu ăn, ăn mãi không thấy đủ, nhìn cúc huyệt nhắm chắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều không chảy ra khỏi cúc huyệt, Lâm Phục dự cảm đời này bản thân phải chết trên người cô.

Cả hai nam nhân đều không phải là người chịu được khổ, ham muốn với cô ấy đã tích tụ từ lâu, một khi lệnh cấm được dỡ bỏ, năng lượng mạnh mẽ của họ sẽ bộc phát và thậm chí cuối cùng họ sẽ mất kiểm soát.

Vừa mới bắn tinh đã thấy đối phương đè ép ra sức, nghe Minh Minh bị thao đến khóc kêu, vật dưới hán lại hùng dũng ngẩng đầu, muốn tìm một khe hở của nộn huyệt để tiến vào, làm vật nhỏ trong lòng ngực dâʍ đãиɠ kêu sung sướиɠ!

Minh Minh chỉ cảm thấy hai lỗ nhỏ của mình chưa bao giờ được tự do, cả đêm, hai chân không có cơ hội khép lại, lỗ nhỏ bị côn ŧᏂịŧ thao, trước sau như một đều bị đâm xuyên, các nam nhân có thể dễ dnagf đâm đến nơi sâu nhất, làm cô khóc kêu xin tha, bọn họ luôn ngại cô thật chặt, muốn cô thả lỏng, cô không thả lỏng được liền trêu chọc vυ' cô, vẫn vê tiểu hoa đế, đánh lên mông nhỏ, làm cô một bên tàn nhẫn khóc rên một bên tiết ra tới…

Không biết là do lúc đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh đã nâng ngưỡng chịu đựng của cô lên, hay là hai người đã cố tình làm, cả đêm ở cực hạn cao trào mà cô chưa hề ngất xỉu, mỗi lần say mê lại bị hai người làm cho đến cao trào, bị bọn họ buộc nói thích bị bọn họ thao, thích bị cắm, thích côn ŧᏂịŧ lớn của bọn họ, nghĩ đến việc mỗi ngày đều bị bọn họ cắm hai tiểu huyệt, được bọn họ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Mỗi ngày?

Cô không muốn làm hồng nhan bạc mệnh chết sớm!

Lần đầu tiên đi học về vào ngày chủ nhật mà gục trên giường, Minh Minh thấy hai dươиɠ ѵậŧ này ngạnh lên liền sẽ không còn tính người!

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Tấm tắc! Vô nhân tính a!

Lâm Phục: Anh có?

Minh Huyên: Như thế nào không có?

Lâm Phục: Tôi biết một phụ nữ xinh đẹp, cup G.

Minh Huyên: Phục ca! Lâm ca! Anh rể! Cầu giới thiệu!!

Minh Minh:…