Edit: Jenn.
Người đầu tiên chú ý đến Yến Sơ Phi là Chris, anh ấy đang gửi một cái ôm Phúc lợi sau khi bộ ảnh hoàn thành, anh ấy đã có một lần hợp tác ngắn với Yến Sơ Phi trong một bộ phim, kỹ thuật diễn trầm ổn của Yến Sơ Phi đã khắc sâu vào tâm trí của Chris, đang muốn chào hỏi, thì anh nhìn thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh đang nắm tay cô gái xinh đẹp với ánh mắt dữ tợn, anh nhanh chóng dang rộng cánh tay một cách hóm hỉnh thể hiện sự trong trắng của mình.
“Sao tôi không biết em thích theo đuổi minh tinh?”
Giọng nói khàn khàn độc nhất vô nhị của người đàn ông vang lên bên tai, cô ngây ngô quay đầu lại, “Theo đuổi quá a, tôi không phải đang theo đuổi anh sao?” một lần si mê tác phẩm điện ảnh mà không ăn không uống, thì không tính là theo đuổi sao?
Anh đương nhiên biết cô theo đuổi anh! Cho nên vì cái gì mà khi đang theo đuổi anh mà lại dùng ánh mắt hưng phấn nhìn người khác?
Không đúng!
Anh đã ở trong vở kịch rồi, anh chưa bao giờ thực sự yêu cô, anh không nên để cô ảnh hưởng nữa, không nên suy nghĩ lung tung!
Yến Sơ Phi đột nhiên đầu đau muốn nứt ra, trong đầu vô số hình ảnh nổ mạnh hỗn loạn va chạm, trái tim bị đá đè ép hít thở liền không thông.
“Anh có sao---” Minh Minh khẩn trương tiến lên nửa bước.
Ôn Ni người luôn đi theo Yến Sơ Phi đỡ lấy thân hình đang run rẩy sắp đổ của Yến Sơ Phi
“Làm sao vậy? Không thoải mái? Tôi đưa anh đi bệnh viện!” Ôn Ni vạn phần quan tâm nói.
“Không có việc gì.” Yến Sơ Phi gạt tay Ôn Ni ra, làm trọng tâm cơ thể lắc lư không ổn định.
Minh Minh thấy thế cuối cùng là không nhịn xuống, giơ tay đỡ một phen, chờ anh đứng yên, lập tức thu tay trở về phía sau.
“…”Yến Sơ Phi trong lòng dịu đi một chút, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ, trong não lại càng thêm hỗn loạn.
Anh không thể buông tay cô.
Lý Ân Nặc đúng lúc ra mặt đánh vỡ xấu hổ, chủ động đưa anh trở về khách sạn.
Yến Sơ Phi ngồi ở ghế sau, Minh Minh ngồi ở ghế phụ, trên đường đi không nói gì, áp suất thấp giữa hai người khiến Lý Ân Nặc lắc đầu cười khổ không ngừng, cũng không dám mở miệng.
Minh Chấn, em gái anh rốt cuộc là thân thánh phương nào? Làm thế nào mà Yến Sơ Phi trước mặt cô cũng trở nên nhu nhược đến vậy?
Huynh đệ, tôi phải rời xa em gái anh một chút, anh hãy tự cầu phúc!
Lý Ân Nặc hạ quyết tâm rời xa Minh Minh để bảo đảm bình an, ánh mắt lại nhịn không được thỉnh thoảng trộm ngó liếc mắt nhìn người phụ nữ quyến rũ bên cạnh. Cô ấy mặc một thân màu đen từ mấy ngày trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, làn da mềm mại mịn màng mà các sao nữ cũng phải ghen tị—
Dừng, dừng, dừng! Trời ơi! Lý Ân Nặc nhanh chóng đạp phanh trong lòng.
Yến Sơ Phi nhìn thấy phản ứng của Lý Ân Nặc qua gương chiếu hậu.
Minh Minh ôm di động đem ảnh chụp gửi cho Diệp Lăng, sau đó say sưa tán gẫu với Diệp Lăng về thẩm mỹ cơ ngực ...
Đến khách sạn Yến Sơ Phi đã bình tĩnh trở lại, thân thể cũng không có gì khác thường, Minh Minh cách kính xa nhìn vài lần, cũng không có xuống xe.
Sau khi từ chức, sẽ không có cơ hội nhìn thấy anh cận cảnh.
Vậy chậm một chút, chậm một chút quên anh.
Trở lại chung cư, mới vừa cởi giày, Minh Minh liền nhận được video trò chuyện của lâm Phục.
“Cục cưng bảo bối, còn chưa ngủ?” Anh chàng đẹp trai trong video phát trên điện giả đôi mắt to vốn dĩ còn chưa thành niên vì nụ cười đầy đặn mà cong thành nửa vầng trăng, làm người khác nhìn vào không thể không cười đắc ý.
Không phải vô cớ mà tỷ lệ ủng hộ của Lâm phục trong số các khán giả nam《 gương vỡ lại lành 》 luôn ở mức cao nhất.
“Ân, vừa đến nhà, chuẩn bị tắm rửa.” Minh Minh lười biếng mà cười cười, buông túi xách trên vai, xoay cổ một chút.
“Làm cho tôi nhìn xem~”
Minh Minh đôi mắt đẹp nhẹ liếc nam nhân trong màn hình, cởϊ áσ khoác đi vào phòng tắm, đưa điện thoại di động dựa vào tường đặt ở trên bồn rửa tay, rồi cởϊ qυầи áo đi tắm.
Lần này, Lâm Phục không chỉ là một trong những nhà tài trợ quan trọng nhất của “Thâm Lam chi dạ”, mà còn đi khắp nơi để mượn bảo vật quốc gia cho Yến Sơ Phi. Mỗi khách mời của “Thâm Lam chi dạ” đều có bốn bộ phong cách, phong trần, dễ dàng, sang trọng, đắt tiền, trong đó, phương án đặt chữ “Quý” dùng trang sức cổ cấp quốc bảo, chỉ có thể mượn.
Hợp đồng thuê thực sự đã được thương lượng từ trước, Lâm Phục đích thân đến đây chủ yếu để thể hiện sự trân trọng của mình đối với những bảo vật quốc gia này cũng như sự tôn trọng đối với các nhà sưu tập. Toàn bộ vật phẩm trang sức đều “Thỉnh” trở về, Lâm Phục có lẽ sẽ không thể trở lại vào ngày hôm trước “Thâm Lam chi dạ.”tổ chức.
Nét chữ lần này của Yến Sơ Phi ...
Minh Minh suy nghĩ đang tung bay, sau khi tắm rửa , lau tóc rồi nhìn điện thoại, Lâm Phục ngồi ở ghế sô pha tựa hồ đã đến thời điểm mấu chốt, đôi lông mày tuấn tú hơi cau lại, anh để lộ cơ ngực săn chắc, cánh tay phải với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt lắc nhanh, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong màn hình.
Sau một lúc, Lâm Phục rõ ràng co giật hai lần, cằm hơi nâng lên, vành tai đỏ bừng, l*иg ngực cường tráng kịch liệt nhấp nhô, cánh tay phải cũng ngừng động đậy.
Hai tròng mắt chứa đầy tìиɧ ɖu͙©.
"Bận như vậy? Không có thời gian vui chơi?"Hoa hoa công tử lại tự mình động thủ, thật là phản khoa học.
Minh Minh trêu đùa, mở máy sấy hong khô tóc, khuôn mặt Lâm Phục trong video tuấn tú nhiễm sương, anh nói cái gì đó.
Tạp âm quá lớn, cô không nghe rõ.
“Cái gì?” Minh Minh tạm dừng máy sấy.
Lâm Phục nhấp môi nắm thật chặt cằm.
Cô gái trong bồn tắm mới giống như thu hải đường sau cơn mưa, xinh đẹp thuần khiết, giọng điệu nhẹ nhàng nhẫn tâm, khiến anh vừa tức vừa đau, vừa bất lực.
Nếu anh là nữ nhân tất nhiên sẽ la lói khóc lóc cho cô xem!
Nhưng anh là nam nhân… Chờ khi anh trở về nhất định sẽ đánh sưng mông nhỏ của cô!
“Em hy vọng tôi vui chơi như thế nào?”
Nhìn thần sắc không vui của nam nhân, cô nhớ lại, lộ ra một nụ cười thanh tú, “Anh tức giận sao?”
Đúng vậy, tức giận! Tôi tức đến mức muốn thao cô điên cuồng.
"Tại sao em luôn miễn cưỡng đối mặt với sự theo đuổi của anh? Trong mắt em anh thật kém hấp dẫn? Anh không thể lay chuyển em chút nào?"
“Lâm Phục…”
“Đi ngủ sớm một chút.” Lâm Phục cắt đứt cuộc trò chuyện với vẻ mặt thất vọng và lo lắng.
Anh theo đuổi…
Cô mở máy sấy hong khô tóc một lần nữa, Minh Minh dựa vào đầu giường xem lịch sử trò chuyện với Lâm Phục.
Cô có chút bứt rứt.
Minh Minh cười khẽ.
Anh từ đầu đã làm cô vui vẻ như vậy, cô lại nói hai ba câu nói phá hỏng tâm tình của anh.
Cô tin anh thật sự thích cô, suy cho cùng, anh ấy không bao giờ keo kiệt với sự nhiệt tình của mình, cảm xúc của anh ấy giống như nắng nóng vậy, trong quá trình ghi hình, anh ấy quan tâm và giúp đỡ từng chút một, khi cô ủ rũ vì nhặt nhạnh mọi thứ ở nhà, cho cô những cái ôm ấm áp.
Anh không có sức hấp dẫn đối với cô sao? Không đả động được đến cô?
Co lẽ do anh mở đầu phương thức không đúng, cô có khả năng miễn dịch đối với “Tình thánh” của anh. Cô thưởng thức sự ôn nhu cẩn thận của anh, thích những lúc anh dí dỏm, nhưng chưa từng có thời khắc tim cô đập nhanh.
Nhưng tại sao, lúc này nhìn thấy anh vừa tức giận vừa bực bội, cô lại đột nhiên cảm động, thật là ... mừng rỡ, như thể viên kẹo trong miệng đột nhiên lộ ra mùi vị kinh ngạc!
—— Tôi sai rồi ~ Cầu xin bị tiêu khiển~
Một hồi lâu, Lâm Phục mới trả lại tin nhắn —— Gọi chồng!
——Chồng ~
Nhìn tin nhắn trên điện thoại, Lâm Phục chỉ cảm thấy tim đập loạn cả lên, chua chua ngọt ngọt một hồi, đám kẹo kéo thành dây. Bao nhiêu năm trong tình trường ngang dọc, anh luôn khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận, bây giờ Phong Thủy đảo ngược, đến lượt anh cũng có một tình huống khó xử vừa yêu vừa hận đối với phụ nữ.
Cùng là người vô ưu, chỉ vì ông trời thiên vị, cô không có sợ hãi.
Chính là, người sống một đời, trong lòng lại có cái thiên vị như vậy, chua ngọt đắng cay, anh vui vẻ chịu đựng.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Một cô gái nói rằng Yến ca đã chạy một trận đấu bò trong hai ngày, nếu anh lái xe, anh có thể chạy từ Sơn Đông đến Tây Tạng!
Lâm Phục: Ha ha ha ha!
Hàn Duật: Nên!
Yến Sơ Phi:… Vô luận như thế nào, tôi có suất diễn.
Bộ Thiếu Văn:…
Hoa Vân Lâu:…