Kiều Như Mai cười từ chối: “Không được Kiều Kiều, lần sau Đại tỷ sẽ trở về cùng nhau ăn cơm.”
Quay đầu nói với Triệu Tú Lan: “Mẹ, con rất tốt, chính là về nhà rất cao hứng, nhịn không được muốn khóc, người không giận con, con cũng cao hứng.”
Nếu có gương, cô ấy nhất định có thể thấy, chính mình cười so với khóc còn khó coi hơn.
Triệu Tú Lan đỏ mắt: “Tiểu Mai……”
Kiều Như Mai kìm nước mắt hít mũi một chút: “Mẹ, con trở về đây.”
Cô ấy nói xong, bước nhanh ra khỏi Kiều gia cũng không quay đầu lại.
Đinh Chấn Quốc nói một tiếng, nhanh chóng đi theo.
Trong lúc nhất thời, trong sân Kiều gia không khí nặng nề.
Kiều Hề Chi cúi đầu mắt to nhìn mắt nhỏ Kiều Tử An, củ cải nhỏ toàn bộ hành trình nghe người lớn nói chuyện không dám xen vào, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ còn sẽ trở về sao?”
Kiều Như Mai là trưởng tỷ, mang theo em gái em trai là chuyện thường, Kiều Hề Chi ban đầu đối xử với Kiều Tử An không tốt, Kiều Như Mai đối xử với nó rất tốt, khi rảnh thì chơi cùng nó, có đồ ăn đều chia cho nó.
Từng li từng tí Kiều Tử An đều nhớ rõ, chỉ là Kiều Như Mai đã rất lâu rồi không trở về nhà.
Nó không hiểu những chuyện xảy ra kia, lại biết một chút, Đại tỷ đã là người nhà người ta.
Kiều Hề Chi sờ sờ đầu nó, nói cho nó: “Sẽ.”
Kiều Tử An cười cười vui vẻ.
Mà Triệu Tú Lan nửa lời cũng chưa nói, mặt mày ủ rũ vào phòng.
Cơm tối cũng là Kiều Hề Chi làm, Triệu Tú Lan ở trong phòng một mực không ra ngoài.
Kiều Hề Chi đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, Kiều Hướng Võ hỏi: “Mẹ con không ăn?”
Kiều Hề Chi gật gật đầu.
Cô vào phòng hỏi mấy lần, Triệu Tú Lan mới rầu rĩ trở lời một câu không đói, để bọn họ ăn.
Kiều Hướng Võ vỗ bàn một cái, chén trên bàn đều bị chấn động xê dịch vài phần.
“Lúc trước đã nói không quản đứa con gái bất hiếu kia, hiện tại bởi vì nó ngay cả cơm cũng không muốn ăn, mẹ con đúng là nói được làm không được!”
Ông nội Kiều liếc mắt nhìn ông, chưa nói cái gì.
*
Đại đội Tiền Tiến, Đinh gia.
“Cô nói gì với người trong nhà đó?” Đinh Chấn Quốc ở trong phòng chất vấn Kiều Như Mai.
Kiều Như Mai ngồi ở trên ghế, nhếch khóe miệng cười lạnh: “Tôi có thể nói cái gì? Nói Kiều chấn Quốc anh đối xử với tôi không tốt? Nói việc trong nhà các người đều để một mình tôi làm còn cả ngày ghét bỏ, nhục mạ tôi? Nói mẹ anh mắng tôi là gá mái không đẻ được trứng? Nói tôi vất vả khổ cực làm xong đồ ăn không thể lên bàn ăn cơm? Nói cả nhà các người hà khắc tôi?”
Cô phẫn nộ ngược lại cười, đứng lên: “Đinh Chấn Quốc, là tôi chọn anh không cần nhà mình, hết thảy chuyện này đều là tôi tự làm tự chịu.”
Cười ra nước mắt, lặp lại lời nói mới rồi: “Ha ha ha ha…… Là tôi tự làm tự chịu!”
Là cô ấy tuổi còn trẻ mắt đã mù, coi trọng một thứ như vậy!
Đinh Chấn Quốc cau mày, “Cô có phải điên rồi không?”
Kiều Như Mai lớn tiếng nói: “Tôi là điên rồi, bị Đinh Chấn Quốc anh bức điên rồi, bị Đinh gia các người bức điên rồi!”
Thanh âm quá lớn, khiến cho cha mẹ Đinh Chấn Quốc phải ra tình huống.
Mẹ hắn La Xuân Phương ở ngoài phòng nói: “Chấn Quốc à, vợ con xảy ra chuyện gì thế, giọng nói lớn như vậy, ồn muốn chết.”
Đinh Chấn Quốc đáp: “Con làm cô ta nhỏ giọng hơn."
La Xuân Phương lúc này mới cùng chồng trở về phòng.
“Có nghe hay không? Không cần lại nổi điên.” Đinh Chấn Quốc trầm giọng nói.
Kiều Như Mai trực tiếp đi ra ngoài, “Tôi không chỉ muốn nổi điên, tôi còn muốn đến trước mặt mẹ anh phát điên!”
Những oán khí đó tích lũy đã lâu lắm rồi, bức cho cô ấy không có đường thối lui, phát tiết là lối ra duy nhất.
Kiều Như Mai làm động tác muốn mở cửa, Đinh Chấn Quốc tức giận dâng trào, dùng sức kéo cô ấy một phen.
Kiều Như Mai bị kéo mạnh mà lui về sau mấy bước, đột nhiên ném tay Đinh Chấn Quốc ra, tránh hắn đến bên khác, “Tôi hôm nay một hai phải đến trước mặt mẹ anh nổi điên, anh cản cũng vô dụng!”
La Xuân Phương mang đến cho cô ấy, là làm khó xử cùng chửi rủa không tài nào đếm được, là tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác.
Đinh Chấn Quốc bị lời nói của cô ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trán nổi gân xanh, lý trí nhất thời mất khống chế, đột nhiên kéo Kiều Như Mai qua rồi dùng sức đẩy.
“Bịch ——”, một tiếng vang lên.
Kiều Như Mai ngã quỵ trên mặt đất, ngã cùng cô ấy còn có ghế, đầu trực tiếp đυ.ng phải góc ghế.
Một giây, hai giây, ba giây…… Chất lỏng ấm áp dần dần từ trán trượt xuống.
Máu từ cái trán chảy xuống thân, có một giọt lướt qua khóe mắt, khối màu đỏ mơ hồ mắt, khiến thế giới trước mắt Kiều Như Mai đều nhiễm hồng.
Đinh Chấn Quốc dừng một chút, vài giây mới phản ứng lại, đi qua đỡ Kiều Như Mai, “Mai Mai…… Thực xin lỗi…… Anh không phải cố ý……”
Hắn chính là nhất thời kích động, không phải cố ý muốn tổn thương cô ấy.
Tuy trước khi kết hôn hắn đối tốt với Kiều Như Mai, ít nhất chưa bao giờ động thủ.
Kiều Như Mai vẻ mặt dại ra, bị Đinh Chấn Quốc nâng dậy.
Đinh Chấn Quốc đỡ cô ấy đến mép giường ngồi, lại ra khỏi phòng lấy một chậu nước vào lau mặt cho cô ấy.
Kiều Như Mai thất thần ngồi ở kia, không phản kháng cũng không nói lời nào.
Động tĩnh lớn như vậy, La Xuân Phương đương nhiên là nghe thấy được, bà ta lại chậm rãi ra khỏi phòng, ở cửa nói: “Đêm hôm khuya khoắt nháo cái gì thế? Chấn Quốc, quản vợ con cho tốt, đừng nháo ra tiếng lớn như vậy nữa!”
Đinh Chấn Quốc nhìn Kiều Như Mai ngay cả đôi mắt đều chưa từng chớp một chút, đáp: “Đã biết.”
Có thể làm nhiều hơn, Đinh Chấn Quốc không kiên nhẫn, vẻ mặt bực bội: “Được rồi, đừng bày ra bộ dạng xác chết này nữa, anh ngủ, ngày mai còn phải bắt đầu làm việc.”
Kiều Như Mai không nói lời nào, cởϊ áσ ngoài cùng giày trèo lên trên giường đắp chăn đàng hoàng.
Đinh Chấn Quốc nhìn cô ấy không nháo nữa, cũng lên giường nằm.
Kiều Như Mai co lại ở góc tường, cách Đinh Chấn Quốc xa đến ở giữa còn có thể nằm một người nữa.