Triệu Tú Lan giật mình nói: “Kiều Kiều, làm sao lại có bánh bao?”
Giống như còn là bánh bao nhân thịt, bà ngửi được nói mùi thơm của thịt.
Kiều Tử Ăn bên cạnh nhìn bánh bao chằm chằm không chớp mắt cười đến thoải mái: “Tam tỷ cùng nhị ca mua bột mì cùng thịt, làm bánh bao nhân thịt ăn!”
Kiều Hề Chi cầm cái chén tráng men nhỏ gắp một cái bánh bao đặt vào trong, đưa cho Kiều Tử An, nhìn bộ dáng nó vừa chờ mong vừa gấp gáp nhịn không được nhắc nhở một câu: “Cẩn thận nóng.”
Kiều Tử An đôi tay nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nó cầm chén đặt ở trên bàn gỗ có thể đến, dùng chiếc đũa lao lực kẹp lên, hô hô thổi vài cái, cảm thấy hẳn là không nóng, miệng nhỏ mới há ra cắn một cái.
Kiều Hề Chi kẹp mỗi người một cái đưa cho Kiều Tử Quân với Triệu Tú Lan, “Trước nếm thử xem.”
“Kiều Kiều,” Triệu Tú Lan khuôn mặt cau mày ưu tư, tận tình khuyên bảo nói: “Mẹ biết con bán thạch đá kiếm được không ít tiền, một ngày bằng công điểm nửa tháng của cha con, mẹ thật không nghĩ đến Kiều Kiều của mẹ còn có bản lĩnh này, mẹ thay con kiêu ngạo cũng vui mừng, cũng không yêu cầu giúp con giữ lấy, nhưng mẹ vẫn hy vọng con tiêu ít thôi.”
Bà chỉ vào những thứ mình đã xem qua một vòng: “Con xem đồ trong phòng này, tiêu tốn không ít tiền đi?”
Kiều Tử Quân cắn một mồm to bánh bao nhân thịt, bị nóng mà hà hơi, cũng không quên nói: “Mua thịt đều tốn vài nguyên tiền.”
Kiều Hề Chi gật gật đầu, nói sang chuyện khác: “Được, con biết rồi, mẹ nhanh nếm thử xem có ăn được không.”
“Ăn ngon.” Triệu Tú Lan nếm một ngụm.
Kiều Hề Chi làm bánh bao nhân thịt được cả nhà nhất trí khen ngợi.
Bánh bao nhân thịt vỏ mỏng nhân đủ, cắn vào một ngụm vỏ bánh mềm xốp, nước súp bên trong nháy mắt chảy ra, vỏ bánh bọc lấy nhân thịt tươi mới cùng nước súp tràn ngập giữa môi lưỡi, sẽ không cảm thấy vỏ bánh quá khô cũng sẽ không cảm thấy nhân thịt dầu mỡ, thỏa mãn vị giác đồng thời cũng có thể mang đến cảm giác chắc bụng.
Kiều Hướng Võ một người ăn tám cái, Kiều Tử Quân hơi hơi kém cỏi ăn bảy cái, Kiều Hề Chi lo lắng bọn họ dạ dày chịu không nổi lại nấu một nồi canh đậu hủ cải thìa.
Kiều Tử Quân có nhìn thấy Kiều Hề Chi mua đậu hủ, nhưng không nhìn thấy cô mua cải thìa.
“Cải thìa?” Kiều Tử Quân nghi hoặc.
Kiều Hề Chi mặt không đổi sắc: “Hái trên đất.”
Trong ba phần đất nhà mình có trồng một ít rau dưa, có cải trắng, dưa chuột, mướp hương mấy quả đó là đồ ăn thường thấy lại phổ biến.
Tuy rằng không thể thường xuyên ăn thịt, nhưng rau dưa ở trên bàn cơm xuất hiện tần suất vẫn cao, giải thích này ngược lại là bình thường.
Nhưng cải thìa xanh non đều không phải là hái ở trong đất nhà mình, là cô hái từ vườn rau nhỏ trong không gian.
Vườn rau nhỏ cà chua lớn lên tròn vừa lớn vừa đỏ, cải thìa vừa xanh lại mọng nước, củ cải cũng vừa lớn vừa giòn miệng…… Quả thực là nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.
Cô đã có tài nguyên này vì sao phải lãng phí vô ích, đương nhiên sử dụng tốt.
Chỉ là cô còn chưa tìm được rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến những rau dưa đó phát triển tốt như thế, bằng không chờ hái rau dưa xong rồi, cũng sẽ không có.
Cô đoán có thể là do gieo trồng trong không gian.
Kiều Tử Quân uống một ngụm canh đậu hủ, “Canh cũng không tồi.”
Anh đối với loại thiên phú trù nghệ của Kiều Hề Chi này vô cùng vừa lòng!
Kiều Hướng Võ ăn đến no no càng ngày càng cảm thấy con gái thuận mắt, con trai càng thêm chướng mắt: “Mày cũng chỉ biết ăn!”
Kiều Tử Quân cũng chỉ biết ăn: “……” Mấy năm nay anh làm việc cha anh không nhìn thấy sao?
Kiều Hề Chi làm bánh bao nhân thịt rất nhiều, còn thừa mười mấy cái ăn không hết, thời tiết nóng căn bản không để được, Triệu Tú Lan theo nhân số Vương gia sát vách cầm tám cái đưa qua.
Nhà Vương Đại Vĩ bốn miệng ăn, cha mẹ nó với anh trai nó.
Tôn Hiểu Yến không ngừng thoái thác: “Tú Lan, cái này không thể lấy được, nhà các cô ngày thường đều không nỡ ăn thịt mà? Lấy về đi giữ lại cho mình ăn.”
Triệu Tú Lan cười nói: “Làm nhiều, người một nhà đều ăn no, để qua đêm hỏng cũng là lãng phí, nhà các cô ngày thường cũng đưa đồ ăn không ít lần cho chúng tôi, cầm cầm.”
Tôn Hiểu Yến lúc này mới duỗi tay tiếp nhận, hỏi một câu: “Nhà các cô hôm nay làm sao bắt đầu làm bánh bao nhân thịt?”
Triệu Tú Lan giải thích: “Đây không phải tam nha đầu nhà tôi cùng anh nó bán cái gì thạch đá kia sao, kiếm được chút tiền, lúc này mới lập tức mua bột mì với thịt, muốn ăn bánh bao nhân thịt.”
Kiều Hề Chi bán thạch đá việc này bà ấy cũng biết, không nghĩ tới bán tốt như vậy, thế mà có tiền mua thịt.
Tôn Hiểu Yến vẻ mặt bát quái: “Bán được bao nhiêu tiền?”
Triệu Tú Lan xua xua tay: “Cũng chỉ mấy nguyên tiền.”
Tôn Hiểu Yến thực kinh ngạc: “Nhiều như vậy à……”
“Được rồi, không nhiều lời với cô nữa, cô đừng nói với người trong thôn.”
“Biết rõ biết rõ.”
Sau khi Triệu Tú Lan trở về, đối với mấy cái bánh bao dư lại buồn rầu, “Này còn có mấy cái có thể làm sao bây giờ?”
Kiều Tử Quân bỗng nhiên nghĩ đến thiếu niên nhà chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo kia, thử tính hỏi: “Nếu không đưa cho Hứa gia đi?”
Hứa gia trong khoảng thời gian này cùng Kiều gia cũng coi như là có chút giao thoa, lần trước Hứa gia còn tặng một sọt nấm đến nay còn chưa đưa qua chút gì.
Triệu Tú Lan cảm thấy khả thi, nói: “Liền đưa cho Hứa gia.”
Vấn đề lại tới nữa, ai đi đưa đây?
Sắc trời cũng tối sầm, đường không dễ đi, cũng chỉ có Kiều Tử Quân là người thích hợp nhất được chọn.
“Để con đi.”
-
Bây giờ là 0:47, gõ xong buồn ngủ quá. Làm xong toàn hẹn giờ không à, các bác đọc chương này chắc tầm trưa, muahaha hơi giống nữ nhân có tâm cơ phá hoại bữa cơm của các bác ghê ấy ƪ(˘⌣˘)ʃ