Mặt đất ẩm ướt, cây ngô đồng trong sân mờ mịt hơi nước, lá cây trải qua dội rửa, màu xanh lục đậm càng đậm dày thêm.
Làm xong một cái bánh bao Kiều Hề Chi ngẩng đầu, mắt hạnh vừa lớn vừa sáng tràn ngập nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm trang: “Em, tự học thành tài.”
Kiều Tử Quân cười nhạt một tiếng: “À~” chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.
Kiều Tử An rửa tay xong tung ta tung tăng chạy đến trước bàn, bò lên trên ghế cao, duỗi tay nhỏ gấp không chờ nổi: “An An làm bánh bao nhân thịt.”
Kiều Hề Chi cười cho nó một miếng bột làm vỏ bánh, mình cũng cầm một cục, chậm rãi giải thích: “Trước dùng chiếc đũa chọn gắp nhân thịt đặt ở trên miếng bột.”
Kiều Tử An học theo động tác của cô, cầm lấy miếng bột so với tay mình còn lớn hơn một chút, dùng chiếc đũa gắp nhân thịt…… Giống như quá ít……
Nó lại gắp một lần đũa, giống như quá nhiều…… Miếng bột đều chất đầy, một bàn tay đều sắp cầm không được……
Thật vất vả đặt xong nhân, đã đến phân đoạn bắt đầu gói.
Động tác trên tay Kiều Hề Chi để tốc độ chậm nhất, “Dùng tay trái nâng miếng bột, tay phải giống như Tam tỷ niết trên bột……”
Kiều Tử An nghe tỉnh tỉnh mê mê, sau khi tiêu hóa vài giây, ngón tay bắt đầu vụng về di chuyển, thật lâu sau, một cái bánh bao nhân thịt lộ ra ngoài xiêu xiêu vẹo vẹo ngay cả nếp uốn đều không có ở trong tay Kiều Tử An hiện ra.
“Kiều Tử An, em đây là làm bánh bao hay đang nghịch bùn đấy?” Kiều Tử Quân cảm thấy cay đôi mắt.
Kiều Tử An nhìn nhìn bánh bao trong tay mình, lại nhìn nhìn bánh bao trong tay Kiều Hề Chi.
Hứng thú muốn làm bánh bao thoáng một phát té thung lũng.
Kiều Hề Chi lại niết xong một cái bánh bao cong khóe mắt, cười đến ấm áp, khen người nói biết nghe lời phải: “Nhị ca, anh thông minh tuyệt đỉnh nói vậy vừa nhìn liền biết làm bánh bao khẳng định không làm khó được anh!”
Kiều Tử Quân đắc ý vênh váo nhướng mày nhếch miệng: “Đương nhiên.”
Một cái bánh bao nhỏ nhoi, làm sao làm khó được anh?
Nhìn bóng dáng Kiều Tử Quân đến bên lu nước rửa tay, Kiều Hề Chi đuôi lông mày chau lên, đôi mắt hàm chứa ý cười vài phần thành công.
Tiếo theo sau, người nào đó vì nhận xét cực độ tự tin của bản thân mình Pa~ Pa~ vả mặt.
Kiều Hề Chi cười như không cười liếc mắt nhìn Kiều Tử Quân một cái.
Kiều Tử Quân xấu hổ cười một tiếng, vì bản thân mình tìm cớ: “Thiên phú rất quan trọng, anh ở phương diện nấu ăn này không có thiên phú, hơn nữa lần đầu tiên anh có thể gói thành như vậy đã rất không tồi.”
Kiều Hề Chi vừa cố động tác trong tay vừa vứt cái ánh mắt “Phải không” cho Kiều Tử Quân, “Chỗ nào rất không tồi?”
“Gói tốt hơn Kiều Tử An!”
Xác thực, so với cái bánh bao nhân thịt lộ ra ngoài kia của Kiều Tử An thì cái bánh bao này nhân thịt không lộ ra ngoài, tròn vo giống bánh trôi lớn, là tốt hơn một chút như vậy.
Kiều Tử An lẩm bẩm miệng: “Nhị ca rõ ràng gói cũng thật xấu.”
Kiều Hề Chi tán thành: “Là rất xấu.”
Kiều Tử Quân rõ ràng không phải người gói xấu nhất kia: “……”
Chị em hai người thật sự là đồng tâm, chỉ biết khi dễ anh!
Trong lúc Kiều Hề Chi làm bánh bao, Kiều Tử Quân lấy l*иg hấp trúc trong nhà chỉ mới dùng qua một lần ra rửa sạch sẽ.
Bánh bao gói xong lại lần nữa ủ bột, l*иg hấp cũng có thể dùng.
Sau khi bánh bao tuyết trắng chưng chín, một đám đều phình phình trướng lớn không ít, mùi thơm của bánh bao nhân thịt bay xa mấy mét.
Triệu Tú Lan vừa đến cửa nhà đang hoang mang, con cái trong nhà cũng không ở trong sân, nhất định là bọn họ làm ra mùi thơm này.
Bước vào phòng bếp liền thấy Kiều Hề Chi dùng chiếc đũa từ trong l*иg hấp gắp bánh bao đặt vào trong bát sứ lớn.