Triệu Tú Lan mắng: “Nhãi ranh, mẹ con là chưa từng thấy năm nguyên tám mao sao? Mẹ con là chưa từng thấy một ngày kiếm năm nguyên tám mao!”
Triệu Tú Lan biết thạch đá đều bán xong rồi, nhưng không biết bán được nhiều tiền như vậy!
Bà còn tưởng rằng nhiều nhất là mấy mao tiền.
Kiều Hướng Võ khó hiểu: “Kiều Kiều à, sao bán được nhiều tiền thế?”
Kiều Hề Chi giải thích: “Cha, chúng con bán một mao tiền một chén, bán 5-60 chén.”
Một thùng đều bán hết.
Kiều Hướng Võ nhăn mày rậm, “Một mao tiền một chén cũng có người mua à……”
Giá đắt như vậy, đổi lại là ông có thể không nỡ.
Kiều Tử Quân không tán thành: “Cha người biết cái gì, người huyện thành so với chúng ta có nhiều tiền hơn, người ta làm việc ở trong xưởng gốm sứ, dệt một tháng tiền lương mấy chục, một mao tiền một chén thạch đá tính cái gì?”
Anh nói xong, cầm quạt hương bồ dùng sức phẩy vài cái, nghĩ thầm lúc này có một chén thạch đá băng băng lành lạnh sẽ tốt đẹp cỡ nào.
Không khí trong sân đột nhiên đông lại, anh quả thực là người không nói cái hay, nói cái dở.
Một tháng tiền lương mấy chục nguyên ở nhà xưởng không phải làm người ta nhớ đến Kiều Hướng Văn đồ không có lương tâm kia sao.
Ông nội Kiều ở trên ghế nằm nghỉ ngơi mặt đều trầm vài phần, vẫn là Triệu Tú Lan nhanh chóng nói: “Được rồi, sắc trời không còn sớm, nên đi ngủ thôi.”
Ông nội Kiều từ trên ghế nằm chầm chậm đứng lên, khụ một tiếng, nói với Kiều Hề Chi: “Kiều Kiều à, muốn bán thì bán, bán không được thì về nhà.”
Kiều Hề Chi thiếu chút nữa đỏ hốc mắt.
Cô nhớ đến sơ nhị (lớp 8) năm ấy, giáo viên hỏi cô có muốn tham gia cuộc thi toán học cấp thành phố không, nếu đạt giải có thể trực tiếp vào cao trung trọng điểm, khi đó Kiều Hề Chi sợ hãi thất bại nên do dự không quyết.
Ông ngoại nói với cô, muốn đi thì đi, mặc kệ kết quả thế nào ông cùng bà ngoại đều làm tốt cơm ở nhà chờ cô.
Cô giống như…… Càng ngày càng thích nơi này……
Nỗ lực kiếm tiền, ý nghĩ mang theo Kiều gia trải qua cuộc sống tốt đẹp cũng càng thêm kiên cố.
*
Bởi vì phải làm thêm lượng thạch đá, Kiều Hề Chi thức dậy sớm hơn ngày thường.
Sau khi làm xong thạch đá, còn có thời gian chạy vòng quanh thôn lại bước trở về ăn sáng.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn kiên trì chạy bộ buổi sáng, thường xuyên lên núi nhặt củi, mỗi ngày đều xách thùng nước càng ngày càng nặng hơn.
Thể lực tốt hơn trước kia rất nhiều, sức lực cũng rõ ràng lớn hơn.
Ví dụ như hiện tại, cô cùng Kiều Tử Quân mỗi người xách một thùng thạch đá.
Người sau rõ ràng nhẹ nhàng hơn người trước.
Nơi hai anh em chọn vẫn là chỗ ngày hôm qua, cất xong đồ đạc, Kiều Hề Chi cùng Bùi Ngôn đi lấy chén muỗng.
Ngày hôm qua đã nói xong, hơn một trăm chén, Kiều Hề Chi cùng Kiều Tử Quân chia nhau chạy một chuyến, trong đó còn có Bùi Ngôn trợ giúp.
Hôm nay tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, bày quán không bao lâu đã có người mua thạch đá.
Bởi vì ngày hôm qua ăn qua, hôm nay tự nhiên ngựa quen đường cũ.
Người phụ nữ mặc váy hoa ngày hôm qua lại đến nữa, lần này vẫn mang theo con trai.
“Tiểu cô nương, hai chén thạch đá nhé.” Trong tay cô ấy còn cầm hai cái chén đưa cho Kiều Hề Chi, phỏng chừng lại định mang về.
Kiều Hề Chi múc xong thạch đá đưa qua, cậu bé vui vẻ nhận lấy, trong miệng kêu: “Có thể ăn có thể ăn!”
Ngày hôm qua không cho nó ăn, hôm nay rốt cuộc có thể ăn.
Người phụ nữ mặc váy hoa đến gần: “Tiểu cô nương, các người về sau mỗi ngày đều đến bán không?”
Mỗi ngày đều có thể ăn một chén băng băng lành lạnh, vừa hạnh phúc vừa hưởng thụ.
Kiều Tử Quân đáp trước: “Đương nhiên ——”
Kiều Hề Chi ngắt lời anh: “Không nhất định, có chuyện chậm trễ hoặc là thời tiết không tốt sẽ không đến.”
Mỗi ngày đều đến là khả năng không lớn.
Cô còn nói một câu: “Mùa hè qua rồi, cũng sẽ không đến nữa.”
Trời nóng ăn thạch đá, trời lạnh ai còn thèm ăn đồ lạnh, uống một ngụm canh nóng không phải tốt hơn sao?
Người phụ nữ mặc váy hoa gật gật đầu: “Thạch đá này phải ăn vào mùa hè mới tốt.”
Dù sao mùa hè có đến bán là được.