Quầy thạch đá chỉ trong hai giờ ngắn ngủn, đột nhiên trở thành quầy hàng nóng nhất chợ đen.
Hai anh em phân công, một người thu tiền, một người múc thạch đá.
Một buổi sáng, bán chỉ còn mấy mấy chén.
Sau khi Kiều Hề Chi hết bận, rõ ràng đơ ra hai giây.
Bên phải bọn họ cũng có người dựng quán, chủ quán là một thiếu niên bán nấm với gà rừng.
Kiều Tử Quân cũng chú ý tới, đến gần nói: “Hứa Mặc, sao cậu sao lại ở đây?”
Hứa Mặc một mình gieo giống cao lương mà, chỉ cần cậu có thể ở trong thời gian quy định trồng xong là được, cũng không yêu cầu thời gian làm việc.
Kiều Hề Chi mân mê thạch đá hai ngày kia, cậu đều ở ruộng cao lương hoàn thành mấy ngày gieo giống, hoàn toàn có thời gian đi vào núi săn bắt dã thú.
Ngày hôm qua còn bắt được một con rắn, chỉ tiếc rắn bị chém thành hai đoạn không bán được, bằng không cũng có thể có một khoản thu nhập.
Hứa Mặc đến đây được nửa giờ, nhìn hai anh em bọn họ bận cũng không quấy rầy, chỉ ngồi ở một bên đợi người mua.
Hứa Mặc thần sắc rất đạm nhạt: “Đến bán dã thú.”
Kiều Hề Chi nhìn nhìn gà rừng bị bó chân bằng lá cây lớn với đống nấm không nhúc nhích qua kia, hẳn là không có người mua.
Đại thẩm bán trứng gà đột nhiên nói: “Tiểu cô nương, thạch đá đường đỏ của cháu buôn bán thật là tốt.”
Quầy hàng bên cạnh nhiều người, bà ở gần cũng bán đi được một nửa trứng gà.
Đại thẩm lại nói một câu: “Đáng tiếc chính là hơi đắt chút, bằng không ta cũng mua một chén nếm thử mới mẻ.”
Kiều Hề Chi liếc mắt nhìn rổ một cái, cười nói: “Thẩm, thẩm có thể lấy trứng gà đổi cùng cháu không, trứng gà thẩm không phải bán một xu một quả sao, chỉ cần tám trứng gà đổi cho thẩm một chén thạch đá đường đỏ, thẩm xem có được không?”
Đại thẩm bán trứng gà do dự trong chốc lát, trung khí mười phần nói: “Thành!”
Ít hơn người khác hai xu tiền, chính là chiếm tiện nghi rồi.
Đại thẩm đếm tám quả trứng gà cho Kiều Hề Chi, cô múc một chén thạch đá cho đại thẩm.
Kiều Tử Quân bên cạnh như lọt vào trong sương mù: “?” Hai người này giống như quen biết, cô em gái chiếm tiện nghi của anh còn biết rõ trứng gà người ta bán bao nhiêu tiền một quả.
Cô rốt cuộc là đến chợ đen bao nhiêu lần rồi, quen thân với người ta.
Không đợi anh đặt ra nghi vấn, Kiều Hề Chi lại múc một chén thạch đá đường đỏ.
Kiều Tử Quân thầm nghĩ, chẳng lẽ là cho anh?
Sau đó trơ mắt nhìn Kiều Hề Chi đưa cho Hứa Mặc bên cạnh: “Thời tiết nóng, thạch đá lạnh, hạ nhiệt độ xuống.”
Hứa Mặc đầu tóc đã sớm được cắt tỉa, không giống lúc trước tóc dài tới mức có thể che khuất mắt, lúc này thái dương cậu ướt đẫm, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, có thể thấy được trạng thái đang rất nóng.
Kiều Hề Chi với Kiều Tử Quân bận việc hai giờ cũng không đổ mồ hôi như cậu.
Hứa Mặc dừng một chút, có chút ngoài ý muốn việc Kiều Hề Chi sẽ chủ động đưa đồ ăn cho cậu.
“Cảm ơn.” Nhận lấy chén, cậu nếm một ngụm.
Thật là thứ vừa lạnh vừa hạ nhiệt, rất thích hợp ăn khi trời nóng, cũng không biết tiểu cô nương này như thế nào làm ra.
Kiều Tử Quân lại tự mình đa tình: “……” Chức anh trai này anh không làm nổi nữa!
Không múc thạch đá cho anh đúng không? Tự anh làm!
Kiều Tử Quân trong lòng mới vừa hạ quyết định, người phụ nữ mặc váy hoa tới, “Vẫn may các cháu còn ở đây, dì đưa một chuyến cơm trưa cho chồng dì, sợ các cháu đã đi rồi, dì đây đã có thể trở thành không giữ lời hứa, giở trò vô lại.”
Người phụ nữ mặc váy hoa trong tay cầm năm cái chén, nhưng cô ấy chỉ mang đi ba cái, cô ấy đưa hết cho Kiều Hề Chi.
“Lại cho dì hai chén nữa.”
Chồng cô ấy rất thích ăn, mua trở về chờ hắn tan tầm là có thể ăn rồi.
Kiều Hề Chi nhận lấy chén, phân biệt chén thuê với chén của người phụ nữ váy hoa.
Thạch đá vừa vặn còn dư lại hơn hai chén, tất cả cô đều múc cho người phụ nữ váy hoa.
Kiều Tử Quân: “……” Được rồi, tốt nhất một chút cũng không có.
Người phụ nữ váy hoa trước khi đi còn hỏi một câu: “Các cháu ngày mai còn đến hay không?”
Kiều Hề Chi nói: “Đến.”
Buôn bán cũng không tệ lắm, một thùng thạch đá đều bán hết rồi, tốt hơn dự kiến rất nhiều, ngày mai không chỉ muốn đến, còn muốn thêm số lượng.
Người phụ nữ váy hoa đi rồi, Kiều Hề Chi cùng Kiều Tử Quân bắt đầu thu dọn quán.
Kiểm kê số lượng chén tráng men với số muỗng, đếm đủ xong trả về cho Bùi Ngôn.
Ngoại trừ trả, còn phải phụ trách rửa sạch sẽ.
Kiều Hề Chi trong sân nhà Bùi Ngôn rửa chén, Kiều Tử Quân đi mua đường đỏ.
Hôm nay dùng hết một cân đường đỏ rồi, trong nhà còn có một cân, ngày mai phỏng chừng còn không đủ.
Bùi Ngôn khoanh tay dựa vào gốc cây hòe, nói chuyện với Kiều Hề Chi: “Người cùng nhóc bày quán kia là anh trai nhóc à?”
Thoạt nhìn có một chút giống cô.
Kiều Hề Chi: “Ừm.”
Bùi Ngôn: “Vậy người bán nấm bên cạnh thì sao? Các người thoạt nhìn rất quen thuộc nha, tuổi dường như cũng không lớn, cảm giác còn nhỏ hơn anh trai nhóc, hẳn là lớn hơn nhóc một chút.”
Kiều Hề Chi: “Bạn cùng thôn.”
Bùi Ngôn không dứt: “Nhóc đối với bạn thôn cũng khá tốt đấy chứ, còn đưa cho người ta thức ăn giá trị một mao.”
Hắn có thể thấy được, nha đầu phiến tử này cho đại thẩm thạch đá là dùng trứng gà đổi, cho Hứa Mặc thì cái gì cũng chưa muốn.
Kiều Hề Chi: “Ừ.”
Bùi Ngôn tiếp tục nói: “Nói mới nhớ, nhóc rốt cuộc vì sao muốn bày quán bán hàng?”
Thỏi vàng nhỏ không đủ dùng?
Còn có, vàng của cô rốt cuộc là từ đâu ra?
Kiều Hề Chi rốt cuộc rửa sạch sẽ cái chén cuối cùng xong, từ trên ghế đẩu nhỏ đứng lên, hỏi: “Có người nào từng nói anh rất ồn ào chưa?”
Bùi Ngôn lập tức đáp: “Đương nhiên không có.”
Kiều Hề Chi nhàn nhạt nói: “Hiện tại có.”
Bùi Ngôn bị ghét bỏ ồn ào: “……” Được rồi, không nói.
Trước khi đi Hề Chi nói cho hắn: “Ngày mai khả năng có lẽ cần 120 cái chén cùng muỗng, còn có thể thuê sao?”
Bùi Ngôn gật đầu: “Có thể.”
Chỉ cần có việc làm ăn, hắn sẽ làm.