Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 30: Thổ Lộ.

THỔ LỘ TÂM SỰ.

Dù Huỳnh Nam cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng Thuỳ Trang vẫn cảm nhận được sự giận dữ, khó chịu đằng sau gương mặt đang nói nói cười cười của anh.

- Tôi xin lỗi! - Thuỳ Trang yếu ớt - Tối qua Tô Lập Hy gọi vào điện thoại Bảo Vy, tôi nghe máy và tôi không cách nào khác ngoài chỉ chỗ cho anh ta tìm người anh ta muốn tìm.

- Tôi không trách cô. Tôi chỉ giận bản thân mình đã không ngăn được tên kiêu căng đó bắt ép Bảo Vy lên xe. Cô không cảm thấy vẻ mặt khi ấy của hắn hống hách lắm sao.

Huỳnh Nam mở cửa mời Thuỳ Trang vào nhà.

Một căn biệt thự mini sang trọng với những món nội thất đắt tiền.

Sáng nay Thuỳ Trang đã xin nghỉ phép ở cả hai chỗ làm, lẽ ra lúc nãy cô tính đón taxi về nhà, ngủ nghỉ một giấc cho thật đã, đợi chiều tối sẽ ghé thăm Bảo Vy, không ngờ Huỳnh Nam ngỏ ý mời cô đến chơi.

“ Nhà tôi bên PXL , cũng gần đây thôi, nếu cô không ngại thì ghé chơi, tôi ...có một vài chuyện muốn nhờ cô giúp, tôi mời cô dùng buổi trưa nhé! Ăn xong, tôi sẽ đưa cô về.”

Lần trước Thuỳ Trang đã hứa thêm tên anh vào danh sách bạn bè, chẳng lẽ anh có một vài chuyện muốn nhờ cô giúp mà cô lại từ chối? Thế là cô đồng ý. Đó là lý do vì sao bây giờ cô có mặt ở nơi này.

Một người phụ đứng tuổi bước ra từ phòng ăn với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

- Ơ, hôm nay cậu không đi làm à?

- Nội đâu rồi chị ? Nhà mình trưa nay có gì ăn không chị nhỉ.

- Bà đã lên phòng nghỉ trưa rồi - Chị giúp việc lúng túng - Vì mọi hôm buổi trưa cậu không về nên tôi chỉ chuẩn bị thức ăn vừa đủ cho bà thôi, nhưng nếu cậu không ngại đợi, bây giờ tôi sẽ vào làm ngay!

Huỳnh Nam nhìn đồng hồ.

- Cũng đến giờ chị về rồi còn gì, thôi được rồi, chị về đi. - Huỳnh Nam mỉm cười. Anh quay sang Thuỳ Trang - Cô có ba sự lựa chọn, hoặc là chúng ta ra nhà hàng, hoặc là gọi thức ăn nhanh cho họ mang đến đây, hoặc..thưởng thức tay nghề của tôi.

Chị giúp việc nháy mắt với Thuỳ Trang.

- Cậu ấy nấu ăn ngon lắm đấy, tôi chắc chắn cô sẽ không hối hận với sự lựa chọn thứ ba.

Thuỳ Trang gật đầu.

- Tôi cũng nghĩ vậy - Cô đùa - Cơ hội ngàn năm có một đây mà.

- Vậy, tôi xin phép về trước! - Chị giúp việc gật đầu chào rồi băng qua khoảng sân nhỏ, tiến vể phía cánh cổng.

Huỳnh Nam chỉ tay vào bộ ghế sô pha trong phòng khách.

- Cô có thể đọc báo hay xem ti vi trong khi chờ đợi. Cứ tự nhiên nhé, vì trong nhà này chỉ có tôi và bà tôi thôi, nhưng lúc nãy cô nghe rồi đấy, bà đã lên phòng nghỉ trưa rồi.

- Được, nhưng anh có cần tôi phụ một tay không? Hai người làm chắc sẽ nhanh hơn.

- Không cần đâu, cô là khách mà! Tôi không để khách của mình vào bếp.

Thuỳ Trang mỉm cười đi thẳng vào phòng khách, cô nghĩ nhờ Bảo Vy mà cô được hưởng những đặc ân này.

Sống ở đời hai mươi bốn năm, trước giờ Thuỳ Trang lúc nào cũng cho rằng những người đàn ông giàu có luôn luôn là những thằng đàn ông hội tụ mọi tính xấu của con người, đào hoa này, đểu giả này, kiêu căng này, ăn chơi này..vân vân và vân vân, nhưng giờ đây dường như cô phải xem xét lại cái nhận định không mấy khách quan đó của mình bởi trước mắt cô, Huỳnh Nam là minh hoạ điển hình cho một trường hợp ngoại lệ!

Thuỳ Trang tuỳ tiện lấy đại một cuốn tạp chí trên kệ và mở ra xem. Chắc giờ này Tô Lập Hy đã đưa Bảo Vy về đến nhà...

Nghĩ về hai người đó, không hiểu sao đột nhiên Thuỳ Trang lại thấy tội nghiệp và thương cảm Huỳnh Nam vô cùng, anh ta đã yêu một người phụ nữ có trái tim không thuộc về mình.

Cô đứng lên cất cuốn tạp chí lại vị trí cũ, thong thả bước vào bếp. Cái gì đang hiện ra trước mắt cô ấy nhỉ, vài món ăn được dọn sẵn trên bàn, trông thật hấp dẫn.

- Thêm chén đũa nữa là ăn được rồi, mời cô ngồi.

Thuỳ Trang nhìn Huỳnh Nam bằng ánh mắt khâm phục.

- Mấy món này không chỉ thơm mà trông rất hấp dẫn nữa, anh làm tôi hơi choáng đấy!

Anh xới cơm và gấp thức ăn cho cô.

- Tôi sống một mình với bà nên phải học cách tự lo cho mình chứ, tôi không bao giờ ngược đãi bao tử của mình. Cô cười gì vậy?

- Anh hơi nữ tính nhỉ. – Cô trêu chọc anh.

- Đó gọi là chu đáo và người đàn ông như tôi thuộc hàng tuyệt chủng.

Thuỳ Trang vừa khúc khích cười vừa giơ tay lên như mấy đứa trẻ đang dành quyền phát biểu trong lớp học.

- Tôi hoàn toàn đồng ý!

Đây là lần đầu tiên Thuỳ Trang được thưởng thức bữa ăn do một người đàn ông nấu, hình như đã lâu lắm rồi cô mới hưởng thụ được chút không gian đầm ấm, hạnh phúc như thế này. Ở Huỳnh Nam có một cái gì đó khiến Thuỳ Trang tơ tưởng đến một gia đình, một trái tim thuộc về cô. Và chính cái tơ tưởng ấy đã mang nỗi đau về lại trong cô, nguyên vẹn, tràn đầy. Người đàn ông năm xưa bước vào cuộc đời cô khá nhẹ nhàng, cô ước gì hắn ta cũng ra đi một cách nhẹ nhàng như vậy nhưng thật tế là hắn ta đã giẫm đạp cô, chối bỏ cô, để lại trong cô quá nhiều đau đớn và tủi nhục. Sẽ không có người thứ hai, cũng sẽ không có sai lầm thứ hai nào nữa xảy ra trong đời cô. Cô thề là vậy!

Thế thì cái sự khao khát trong cô bây giờ được gọi là gì?

Huỳnh Nam nhìn cô, giọng anh trầm xuống.

- Cô không muốn hỏi tôi gì sao?

Huỳnh Nam mở lời, anh muốn đề cập với Thuỳ Trang chuyện Bảo Vy. Anh dư biết Thuỳ Trang đã nhận ra tình cảm của anh.

- Anh thích Bảo Vy?

- Tôi yêu cô ấy! - Anh đính chính.

Thuỳ Trang gật gù.

- Dù trong lòng nó đã có một người khác?

- Chuyện đó đối với tôi không quan trọng - Huỳnh Nam giải bày nỗi lòng của mình với Thuỳ Trang - Quan trọng là dù đã cố gắng, tôi vẫn không thể quên được người tôi yêu. Nếu Tô Lập Hy có thể mang đến cho Bảo Vy hạnh phúc, tôi sẽ bỏ cuộc nhưng xem ra anh ta không thể, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ khác..tôi đã chờ đợi Bảo Vy năm năm rồi..tôi không muốn tiếp tục kéo dài tình trạng này nữa.

Năm năm? Anh ta đã yêu Bảo Vy lâu như vậy ư?

Vậy là anh ta quen Bảo Vy từ khi Tô Lập Hy vừa biến mất..hay trước đó nữa?