Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 29: Mâu Thuẫn.

MÂU THUẪN.

- Khu cư xá TĐ ở cuối đường XVNT, cũng gần đây thôi. - Bảo Vy cố tình tỏ vẻ khách sáo - Cảm ơn!

Không khí im lặng bao trùm trong xe suốt nữa quãng đường Tô Lập Hy lái xe về.

Tô Lập Hy tự hỏi không biết từ khi nào, Bảo Vy bất giác trở thành nỗi ám ảnh lớn đeo bám hắn, cô có khả năng huỷ diệt hắn trầm trọng. Hắn đã hơn chục lần cảnh báo bản thân mình tránh né cô, nhưng hắn lại đến Star Club vào những ngày cô làm việc. Hắn đã hơn trăm lần răn đe bản thân mình cô hại chết bạn hắn, nhưng hắn vẫn chờ mong từ cô một lời giải thích và hắn đã hơn nghìn lần nhắc nhở bản thân mình cô không còn là người phụ nữ của hắn nữa, hắn vẫn muốn che chở cô, bảo vệ cô suốt đời.

Tối qua, Thuỳ Trang đã nói cho hắn nghe một số chuyện về cô..

“ Tôi có thể nói vài câu với anh được không?”- Tiếng Thuỳ Trang vang lên khi Tô Lập Hy vừa định bước vào thang máy.

Hắn đắn đo vài giây rồi gật đầu, bước lại dãy ghế ngay khu vực phòng khám và ngồi xuống.

“ Tôi vừa mới gặp lại Bảo Vy trong khoảng thời gian gần đây thôi, nên tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Lập Hy này, anh không biết là Bảo Vy nhớ anh, tìm anh vất vả lắm sao?”

Tô Lập Hy bật cười, giọng điệu hắn đầy cay cú “ Tìm tôi? Tôi nghĩ chẳng có lý do gì để cô ấy tìm tôi cả”

Mặc kệ thái độ khinh khỉnh đó của Tô Lập Hy, Thuỳ Trang vào đề “ Nếu còn yêu Bảo Vy, anh hãy quay về và chăm sóc cho nó, còn nếu tình cảm trong anh đã cạn kiệt rồi, anh xuất hiện chỉ để châm chọc, mỉa mai nó, thì xin anh hãy ngừng lại. Suốt thời gian qua nó đã chịu đựng quá nhiều, nếu anh có dịp nhìn thấy nơi nó sống hiện giờ, tôi đảm bảo anh sẽ rất ngạc nhiên đấy....thiếu thốn, buồn tẻ và cô độc...cái chết giả của anh, rồi cả cái chết thật của ba nó..đã ám ảnh nó suốt cả một thời gian dài! Vậy mà một người kiêu ngạo, hay khóc như nó vẫn cười, vẫn sống được đến hôm nay đã là một kỳ tích rồi.”

Nhìn Tô Lập Hy im lặng, Thuỳ Trang mừng vì những lời cô vừa nói đã khơi dậy chút nhân tính và tình cảm trong lòng hắn. Cô thừa thắng xông lên “ Từ khi gặp lại anh, dù biết anh đã có người phụ nữ khác nhưng đối với Bảo Vy, được thở, được làm việc, được tồn tại cùng anh dưới một bầu trời là quá đủ, nó không đòi hỏi gì thêm nữa, nó đang tự khắc phục những trở ngại tâm lý của bản thân mình, xin anh đừng cố gắng huỷ hoại nó!”

Lúc này thì Tô Lập Hy không cho cô cơ hội để tấn công hắn nữa, hắn đứng lên “ Tôi không huỷ hoại ai cả, cảm ơn vì những chia sẻ này của cô, tôi về đây!”

Hắn đi thẳng ra cổng và lái xe về.

Thiếu thốn, buồn tẻ và cô độc ư?

Bà Dương đâu?

Huỳnh Nam đâu?

Theo hắn thì Bảo Vy chẳng thiếu thốn, buồn tẻ và cô độc chút nào, cô luôn có tên Huỳnh Nam bên cạnh bầu bạn, chia sẻ suốt còn gì!

Đã tự biết họ là những diễn viên chuyên nghiệp hay đóng kịch, vậy mà sáng nay sau khi tìm gặp Tiểu Ngọc xong, hắn lại lái xe đến đây tìm cô, đến khi tìm được cô rồi, thấy cô ngây thơ, vui vẻ quên đi hắn, sự tức tối trong hắn bùng nổ. Thế rồi hắn mỉa mai cô, bỏ mặc sự bất mãn trên gương mặt cô và ép cô lên xe hắn, dù hắn biết cô không còn yêu hắn nữa. Cô không yêu hắn nhưng hắn vẫn muốn cô thuộc về hắn.

- Anh hút khá nhiều nhỉ.

- Để tránh buồn ngủ khi lái xe. - Tô Lập Hy nhìn sang mấy gói thuốc lá trước mặt Bảo Vy.

Nếu là trước đây thế nào cô cũng trách móc hắn và nhắc nhở hắn nhai kẹo thay cho thuốc lá, nhưng bây giờ thì cô kệ xác hắn.

- Anh không tính nói tôi biết anh đến đây làm gì sao?

- Tôi đến để xem cô và người yêu của cô tiến triển thế nào – Hắn sốc cô.

- Thôi ngay cái giọng điệu đó của anh đi, sao lúc nào anh cũng chống đối, chỉ trích tôi với Huỳnh Nam thế nhỉ. Trong khi tôi có nói gì đến anh và bạn gái anh đâu nào. – Cô khẽ nhìn ra bên ngoài cửa kiếng.

- Tôi ghét những kẻ luôn giả vờ tỏ ra tử tế, hiền lành nhưng thật ra là lưu manh, trộm cướp. – Hắn tỏ vẻ khinh bỉ.

- Cái gì là lưu manh, trộm cướp? Huỳnh Nam đã cướp thứ gì của anh nào? – Bảo Vy liếc mắt nhìn hắn

Anh ta đấm vào mặt tôi.

Anh ta cướp đi trái tim em.

- Bỏ qua chuyện đó đi, tôi không muốn nhắc lại quá khứ, nói ra khác gì tôi nói xấu người yêu của cô...nhỡ? – Tô Lập Hy phì cười.

- Vớ vẩn, nào, bây giờ vào chủ đề chính của anh đi. Tôi không muốn tranh luận với anh về chuyện đó nữa.

Tô Lập Hy im lặng vài phút rồi chìa tay ra.

- Đưa điện thoại cô cho tôi!

- Để làm gì? - Bảo Vy thắc mắc.

- Thì cứ đưa đây!

Bảo Vy đặt chiếc điện thoại của mình vào tay Tô Lập Hy. Hắn tấp xe vào lề, thay chiếc sim mới hắn đã chuẩn bị sẵn vào máy cho cô, lái đi và quăng chiếc sim cũ của cô xuống đường.

- Tô Lập Hy, anh làm gì vậy? - Bảo Vy bức xúc khi thấy Tô Lập Hy quăng sim điện thoại của cô ra khỏi xe.

- Cô xài số này đi, số này đẹp hơn!

- Anh điên hả, đổi số làm sao tôi liên lạc với mọi người?

- Cô chỉ cần thông báo số mới của mình cho những người thân hay liên lạc là được.

Bảo Vy biết dù bây giờ cô có nhăn nhó, chì chiết Tô Lập Hy thì chiếc sim cũ của cô cũng không quay về bên cô nên cô đành thở dài, im lặng.

Tô Lập Hy cho xe rẽ vào khu cư xá TĐ, lúc bấy giờ hắn mới nhận ra rằng Thuỳ Trang không hề nhân hoá hoàn cảnh sống của Bảo Vy.

- Cô sống ở đây sao? – Tô Lập Hy cho xe ngừng lại.

- Ừ, lầu bốn, anh sẽ phải hối hận vì đã dành đưa tôi về - Bảo Vy cầm lấy túi giấy - Bây giờ làm ơn đỡ tôi lên đó dùm !

Cô vừa đưa tay tính mở cửa xe thì Tô Lập Hy ngăn lại, hắn cho xe lùi lại và chạy tiếp.

- Này, anh đi đâu vậy? Anh làm gì vậy Tô Lập Hy ?

Tô Lập Hy không trả lời, gương mặt hắn đanh lại, bất mãn và khó chịu.