Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 28 : Vết Thương Tinh Thần.

VẾT THƯƠNG TINH THẦN.

Đúng như những gì Hoàng Yến dự tính, Tiểu Ngọc hỏi “Bảo Vy hiện giờ đang ở đâu?”

Hoàng Yến nhún vai “ Tôi không biết, tôi cũng đang muốn tìm cô ta, đột nhiên hôm trước cô ta xuất hiện trong một buổi tiệc sinh nhật ở nhà tôi, và giờ tôi biết chắc rằng cô ta đang cố nghĩ cách tiếp cận Tô Lập Hy, moi tiền của Tô Lập Hy trong khi cô ta đang sống với người đàn ông khác” - Hoàng Yến nhấn mạnh – “ nhưng nghe nói Bảo Vy vẫn xài số cũ...”

Tiểu Ngọc hít vào một hơi thật sâu “Tôi không biết ý định của cô, khi cô kể cho tôi nghe những chuyện này là gì nhưng dù sao, cũng rất cảm ơn vì cô đã giúp tôi thôi làm một con ngốc.”

Trước khi về, Hoàng Yến đưa tấm danh thϊếp của mình cho Tiểu Ngọc " Đây là số điện thoại của tôi, sau khi tìm lại được số Bảo Vy, thì nhắn vào máy tôi với nhé..tạm biệt! "

Tất nhiên đối với Tiểu Ngọc, liên lạc với Bảo Vy không phải là chuyện khó khăn gì, cô đã tìm đến khu cư xá đó, đứng nhìn căn phòng đó và thay vì chất vấn, hỏi tội Bảo Vy theo tính toán ban đầu, Tiểu Ngọc đứng nép vào một góc khuất, dụ Bảo Vy đi ra và đẩy Bảo Vy xuống cầu thang, trong lòng không một chút ân hận.

Phải, cô không hề ân hận với những gì mình đã làm bởi so với những vết thương cô ta mang đến cho cô thì vết thương đó của cô ta có là gì đâu chứ.

Cô ta đâu biết mấy năm qua, không có Minh Dũng, cô sống vật vã, đau khổ thế nào. Cô đã phải uống thuốc an thần để điều trị căn bệnh trầm cảm của mình suốt một thời gian dài.

Cô sống mà như chết….

Thì ra vết thương tinh thần, là những vết thương mãi mãi không bao giờ lành hẳn!

🌿🌿🌿🌿🌿

Bảo Vy thở phào nhẹ nhỏm khi thấy vị bác sĩ ngồi đối diện gật đầu đồng ý cho cô xuất viện, cuối cùng sau hàng loạt kiểm tra và một đêm dài mất ngủ, cô cũng có thể trở về nơi ở quen thuộc của mình để nghỉ ngơi rồi, cô ghét mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện kinh khủng.

- Hai người chuẩn bị nhé, sau khi làm thủ tục xuất viện và mua thuốc xong, anh sẽ quay lại ngay. - Huỳnh Nam mỉm cười, bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

- Anh ấy chu đáo thật...- Thuỳ Trang giúp Bảo Vy thay đồ - Chỉ tiếc, tình yêu không phải là thứ có thể miễn cưỡng được.

- Tao thấy mày với Huỳnh Nam rất xứng đôi đấy. - Bảo Vy mở điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn nào..

- Xứng gì mà xứng, tao với Huỳnh Nam khác nhau một trời một vực - Thuỳ Trang thắc mắc - Mà này, làm gì từ sáng đến giờ mày cứ nhìn điện thoại hoài thế..chờ Tô Lập Hy ư?

- Làm gì có. - Bảo Vy chối. - Tao đang tính điện thoại đến mấy chỗ làm thêm để xin nghỉ phép, tình hình này xem ra cũng mất khoảng một, hai tuần mới hồi phục được, nhưng điện thoại hết tiền rồi.

- Dù gì cũng chờ Huỳnh Nam, tao ra ngoài xem có chỗ nào bán thẻ nạp tiền không, mua cho mày một cái, để chút hồi về tới khu cư xá... lu bu lại quên mất.

Bảo Vy gật đầu. Sáng nay trong lúc ngồi chờ kết quả cùng Huỳnh Nam, Bảo Vy đã nói rõ cho Huỳnh Nam biết, người đẩy cô xuống cầu thang không phải là Hoàng Yến, cô mong từ nay anh đừng vì cô mà làm phiền đến Tô Lập Hy nữa, hãy để hắn ta bình yên sống vui vẻ bên người phụ nữ của mình, và cô vui vì Huỳnh Nam đã hứa.

Bảo Vy chồm người lên chiếc bàn nhôm cạnh giường để lấy ly nước, nhưng rồi có một sự cố nho nhỏ xảy ra, cô vô tình tự làm đổ nước lên người mình.

Một tay đưa cho cô tấm khăn giấy, một tay đỡ lấy chiếc ly nhựa, sự động chạm nhỏ đó của Tô Lập Hy khiến Bảo Vy cảm thấy lúng túng và câu hỏi tối qua lại hiện lên trong tâm trí cô.

Anh ta đến đây làm gì nhỉ?

- Chưa gì đã được xuất viện rồi sao? Tôi còn tưởng cô phải nằm lại đây theo dõi mấy ngày nữa chứ.

- Tại sao anh lại ở đây?

Tô Lập Hy cúi xuống nâng cằm cô. Giọng điệu mỉa mai của hắn vang lên thật khẽ.

- Tôi nhớ em!

Nghe mới đểu làm sao.

Cái quái gì đang xảy ra với Tô Lập Hy vậy?

Đột nhiên hắn ta thay đổi thái độ và dùng ánh mắt đó nhìn cô?

- Cảm ơn sự nhớ nhung của anh, nếu anh đến đây chỉ để nói với tôi điều đó thì anh có thể đi được rồi. - Bảo Vy đợp lại.

- Không, tôi đến để đón cô về nhà đấy chứ.

- Đón tôi? Không cần đâu, Huỳnh Nam và Thuỳ Trang đang giúp tôi làm thủ tục xuất viện, họ sẽ đưa tôi về - Cô ngang bướng.

- Chẳng phải cô luôn tìm kiếm tôi ư? Tại sao bây giờ lại tỏ vẻ bất cần vậy? Dù thế nào thì hôm nay cô vẫn phải về với tôi, nếu cô không muốn Huỳnh Nam thân yêu của cô bị bể đầu sứt trán.

- Anh hâm doạ tôi ? Anh đang làm tôi nổi điên đấy và xin nói thẳng với anh rằng...tôi không về với anh.

Sau năm năm, cái gì hắn ta cũng thay đổi, chỉ mỗi tính hung hãn, chuyên lợi dụng sự mềm yếu của cô để uy hϊếp cô là không hề thay đổi.

Tối qua khi Tô Lập Hy đến tìm cô với một vết bằm ngay miệng, cô đã tò mò không biết tại sao hắn lại có vết bằm đó nhưng cô không tiện hỏi, cho đến sáng nay, trông thấy Huỳnh Nam cũng có một vết bằm tương tự trên mặt, cô lờ mờ đoán ra được giữa họ đã xảy ra một cuộc ẩu đả. Và không cần nói, cô cũng biết người ra tay trước chính là Tô Lập Hy.

Cô chắc chắn vậy!

Tiếng động phát ra từ cửa phòng, Huỳnh Nam cùng Thuỳ Trang bước vào.

- Ơ, anh cũng đến à? - Thuỳ Trang ngạc nhiên.

- Ừ.

- Anh lại muốn giở trò gì nữa đây? - Câu trả lời ngắn gọn, cụt ngũn của Tô Lập Hy khiến Huỳnh Nam nổi nóng.

- Tôi có chuyện muốn nói với Bảo Vy. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. – Tô Lập Hy kiên quyết.

- Bảo Vy không đi với anh. - Huỳnh Nam lớn tiếng.

- Vậy thì phải xem Bảo Vy trả lời thế nào – Tô Lập Hy nhìn thẳng vào mắt Bảo Vy - Đi hay không đi?

Nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Lập Hy, thay vì trả lời câu hỏi của hắn, Bảo Vy quay sang Thuỳ Trang và Huỳnh Nam, giọng yếu ớt.

- Hai người về nghỉ ngơi đi nhé.

Thuỳ Trang đặt chiếc túi giấy lên người Bảo Vy, dặn dò.

- Thuốc của mày, điện thoại của mày.. tao bỏ vào túi rồi, về nhớ uống thuốc đấy, chiều tối tao sẽ ghé thăm mày. - Thuỳ Trang mỉm cười nhìn Tô Lập Hy - Đi thôi, tôi giúp anh đưa Bảo Vy ra xe.

Huỳnh Nam và Thuỳ Trang đứng nhìn Tô Lập Hy dìu Bảo Vy xuống bậc thềm, tiến về chiếc ô tô hai cửa đang đậu sát lề. Thuỳ Trang biết cho dù Bảo Vy có giận Tô Lập Hy thế nào, dù Tô Lập Hy có làm gì chăng nữa thì trong lòng Bảo Vy, không ai có thể thay thế hắn được. Bảo Vy hoàn toàn không thể miễn nhiễm với hắn.