Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 26: Không Thể Từ Bỏ.

KHÔNG THỂ TỪ BỎ.

Tô Lập Hy vẫn chưa về. Hoàng Yến khẽ đóng cánh cửa sau lưng và nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, đã gần hai giờ sáng rồi, cô thắc mắc không biết tại sao Huỳnh Nam lại xin anh trai cô số điện thoại của Tô Lập Hy, anh ta đã nói gì với Tô Lập Hy mà cả đêm, Tô Lập Hy không nhận bất cứ cuộc gọi đến nào từ cô cả.

Vốn dĩ ban đầu, Hoàng Yến cho rằng Bảo Vy và Tô Lập Hy gặp lại nhau trong buổi tiệc sinh nhật ấy chỉ là một sự trùng hợp, Huỳnh Nam chắc chắn không biết mối quan hệ giữa hai người họ trước đây nên mới vô tình đưa Bảo Vy theo cùng, và cô sẽ lợi dụng sự ngây ngô của người đàn ông này để tìm cách liên lạc với Bảo Vy nhưng xem ra cô đã lầm, Huỳnh Nam đủ nhạy để khéo léo chối từ cô khi cô hỏi xin số điện thoại của Bảo Vy, anh ta không muốn cô tiếp xúc với người phụ nữ anh ta yêu, chứng tỏ anh ta cũng biết Tô Lập Hy từng quen Dương Bảo Vy trong quá khứ. Vậy vì cớ gì anh ta còn để hai người đó gặp lại nhau chứ?

Hoàng Yến đi thẳng vào phòng tắm, thả mình trong làn nước ấm để thư giãn. Cô cố tưởng tượng mình đang đứng trên một bãi biển vắng, nghe tiếng sóng vỗ và hứng những cơn gió biển, mát mẻ…nhẹ nhàng…thoải mái.....và gương mặt của Dương Bảo Vy xuất hiện.

Đồ đê tiện.

Một người phụ nữ xấu xa, nhục nhã.

Thư giãn thất bại, Hoàng Yến mở mắt ra, lau khô người, quấn tóc ướt bằng khăn tắm rồi chồng chiếc váy ren đen vào, miệng lẩm bẩm nguyền rủa người phụ nữ chuyên phá hoại cuộc sống bình yên của người khác, cô sẽ chờ xem, ông trời trả báo cô ta thế nào..

- Tại sao em ở đây? – Tô Lập Hy khẽ chau mày khi thấy Hoàng Yến xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

- Em điện thoại cho anh cả đêm không được nên lên xem anh thế nào, anh quên rồi sao, em có chìa khoá dự phòng, trước đây thỉnh thoảng em vẫn thường lên đây qua đêm, sao đột nhiên anh lại phản ứng như vậy? - Hoàng Yến lấy chiếc khăn xuống- Vẻ mặt của anh cứ như là không hoan nghênh em ấy.

- Anh không thích người khác tuỳ tiện xâm nhập không gian cá nhân của mình, thế nên lần sau trước khi đến, em vui lòng báo trước anh một tiếng – Tô Lập Hy bước ra và đóng sầm cửa lại.

- Cái gì là không gian cá nhân? - Hoàng Yến nổi điên theo sau hắn ra phòng khách - Kể từ bao giờ, anh xem tôi giống như những con gái điếm đó? Anh thích thì tìm đến, chán thì đuổi về?

- Hoàng Yến, bây giờ tôi không muốn tranh cãi với em, mong em hãy để tôi yên.

Giọng Tô Lập Hy cáu gắt. Hắn ngồi xuống sô pha và châm điếu thuốc trong khi Hoàng Yến vẫn tiếp tục đứng đó lải nhải bên tai hắn.

- Sao rồi. Hay là muốn quay lại với Bảo Vy nên quyết định từ nay vạch rõ ranh giới với tôi, anh sợ cô ta ghen à, hay anh không muốn cô ta hiểu lầm anh - Hoàng Yến khoanh tay, mỉa mai - Có cần tôi thay anh đến nói cho cô ta biết, anh vẫn còn yêu cô ta nhiều lắm không?

- Quả nhiên là em. – Tô Lập Hy ngước mặt lên nhìn Hoàng Yến - Có nhiều việc tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết, nếu em không muốn chúng ta tiếp tục qua lại, em cứ quậy nữa đi.

- Tô Lập Hy, anh nói gì vậy ? Ý anh là gì? - Mặt Hoàng Yến tái đi, cô cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh.

- Chỉ có tôi và em biết chuyện của Minh Dũng, bấy lâu nay Tiểu Ngọc vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một tai nạn giao thông, nếu em không chạy đến nói gì với cô ấy, tại sao đột nhiên cô ấy kích động lên đi tìm Bảo Vy?

- Tôi có nói gì sai không? Những gì tôi nói đều là sự thật. - Hoàng Yến không chối cãi nữa mà tỏ ra ngoan cố- Tại sao năm đó anh nói dối Tiểu Ngọc, nói dối người nhà Minh Dũng? Anh mở to mắt, làm cho họ tin rằng Minh Dũng chết do tai nạn giao thông?

- Tôi sợ họ không chấp nhận được cái chết oan mạng của Minh Dũng. - Tô Lập Hy gằn giọng.

- Không đúng - Hoàng Yến lắc đầu, ngắt ngang lời hắn. - Điều mà anh thật sự lo sợ chính là đám người đó sẽ không buông tha cho Dương Bảo Vy, anh sợ cô ta bị truy cứu, bị đi tù vì những chuyện cô ta đã làm, anh bảo vệ cô ta dù cô ta muốn anh biến mất khỏi cuộc đời này.

Chiếc gạt tàn thuốc bất ngờ bay vào tường sau đó rơi thẳng xuống đất phát ra một tiếng động mạnh.

- Em im đi – Tô Lập Hy hét lớn. - Tại sao em cứ muốn làm mọi việc rối tung lên mới hài lòng?

Thấy Tô Lập Hy nổi cơn giận dữ, Hoàng Yến chủ động xin lỗi và bước lại gần hắn.

- Tô Lập Hy, em biết mình sai rồi, em không nên đến tìm Tiểu Ngọc....- Hoàng Yến đặt tay mình lên tay hắn - …chỉ là mỗi lần em nghĩ đến những gì Bảo Vy đã làm, trong lòng lại cảm thấy phẫn nộ, cùng lắm sau này em hứa với anh, em sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ nữa.

- Hoàng Yến, tôi nghĩ chúng ta nên làm rõ với nhau một vấn đề - Hắn gạt tay cô ra - Ngay từ đầu chúng ta đã thoả thuận rồi..không ràng buộc, không níu kéo, cũng không hứa hẹn gì cả, chẳng lẽ em đã quên rồi sao...Em là người phụ nữ tốt, những ân tình tôi đã nhận từ em, tôi nghĩ cả cuộc đời này, tôi cũng không bao giờ trả hết, nhưng tôi không thể cho em một gia đình, một hạnh phúc, em không nghĩ đã đến lúc em nên đi tìm một người đàn ông thuộc về mình rồi sao...

Tô Lập Hy chưa nói dứt câu thì Hoàng Yến đã đứng lên, nhặt chiếc gạt tàn, thu dọn những mảnh thuốc vun vãi quanh quầy rượu rồi bỏ về phòng ngủ. Cô không muốn tiếp tục nghe, bởi cô đã nghe những lời đó không dưới trăm lần, nghìn lần…..

Nếu từ bỏ Tô Lập Hy là điều đơn giản, cô đã từ bỏ hắn từ lâu lắm rồi, đâu đợi đến khi bản thân cô mệt mỏi và đau đớn thế. Cô biết hắn vẫn chưa quên người phụ nữ đó. Cô cũng biết giữa họ có những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể có được. Cô biết mình chưa đủ và cũng không bao giờ đủ để hấp dẫn hắn. Nhưng cô yêu hắn thật lòng.

Hoàng Yến vén tấm rèm bên cửa kính, mắt cô nhìn vào khoảng không gian yên tĩnh bên ngoài, lần đầu tiên cô cảm thấy căn phòng này quá lạnh lẽo, quá rộng rãi so với mình.

Cách Hoàng Yến một bức tường, Tô Lập Hy thở dài và nằm xuống ghế sô pha, từ khi gặp lại Bảo Vy, hắn giống như người bị tra tấn vậy, hình ảnh cô cứ quanh quẩn đâu đó trong tâm trí hắn, công việc quá ít còn thời gian thì quá dài, dài kinh khủng, hắn không tìm được thứ gì có thể khoả lắp sự trống trải trong trái tim hắn và hắn cũng không biết bằng cách nào, hắn vẫn sống được để mà chịu đựng nó. Hắn điên cuồng gọi thét tên cô trong những giấc mơ của mình, để rồi khi thức dậy, hắn thấy căm ghét và hận bản thân mình nhiều hơn. Hắn cảm thấy mình mâu thuẫn, buồn cười, vô vị. Nhưng hắn không vượt qua được nỗi đau ngày hôm đó.

Hắn vẫn chưa thể tha thứ cho cô.

Hắn nhớ cô nhiều lắm!