CHỦ ĐỘNG.
Bảo Vy ngồi trên chiếc ghế dựa bên giường Tô Lập Hy nhìn ngắm hắn say sưa chìm sâu vào giấc ngủ, cô khẽ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, chỉ mới gần hai tuần không gặp mà trông hắn đã mệt mỏi và ốm đi khá nhiều.
Chắc thời gian qua hắn rất vất vả vì vừa phải đi học, vừa phải đi làm thêm, lại còn bị cô giận dỗi, dày vò nên bây giờ hắn mới kiệt sức mà dễ dàng ngủ say như thế, cô đoán cho dù trời có sập xuống thì chắc hẳn hắn cũng chẳng hề hay biết. Cô mỉm cười, bước lại chiếc tủ đựng quần áo của hắn, tuỳ tiện lấy đại một cái áo thun để thay rồi đi vòng qua chỗ trống bên kia giường và thả người nằm xuống vị trí bên cạnh hắn, lòng thầm nghĩ sáng mai khi thức dậy, hắn chắc hẳn sẽ rất bất ngờ khi phát hiện tối nay cô không về, lúc nãy cô đã nhắn tin xin phép mẹ cô cho cô ngủ lại nhà bạn vì cô muốn có thêm thời gian bên cạnh hắn, chăm sóc hắn trong những lúc thế này.
Mải mê suy tư, trằn trọc một hồi Bảo Vy thϊếp đi lúc nào không hay. Cô đâu ngờ không cần đợi đến trời sáng, giữa đêm Tô Lập Hy đã giật mình thức giấc và bắt gặp cô trong dáng nằm thoải mái, trên người chỉ mặc độc nhất chiếc áo thun rộng của hắn khiến hắn cảm thấy rung động mãnh liệt, hạnh phúc trào dâng. Chỉ mới mười hai ngày không gặp mà hắn nhớ cô điên cuồng.
Hắn khẽ nhích người lại gần cô hơn, bàn tay vô thức giúp cô vén lại phần tóc đang che phủ một bên mặt rồi thích thú chiêm ngưỡng dung mạo xinh đẹp của cô dưới ánh đèn mờ toả ra từ phòng tắm.
Đôi mày của cô hơi cong cong trông thật thanh tú, cặp mắt hai mí to tròn long lanh hài hoà càng khiến khuôn mặt trái xoan của cô toát lên vẻ kiều diễm, quyến rũ, còn có chiếc mũi thon gọn này nữa, tuy không cao lắm nhưng lại là nét đẹp đặc trưng của một người phụ nữ Châu Á. Và điểm thu hút hắn nhất chính là đôi môi gợi cảm hình trái tim với độ dày vừa phải, ướŧ áŧ của cô,hắn quá rõ cái cảm giác khi hôn lên nó sẽ ngọt ngào, tuyệt vời đến mức nào….vừa nghĩ đến đây, thứ đó của hắn liền nhô lên, cương cứng, hắn mất tự chủ luồn tay vào trong chăn kéo áo cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô.
Làn da của cô quả thật mịn màng, cặp ngực căng tròn mềm mại tràn khỏi lòng bàn tay hắn theo từng cử động xoa nắn trông thật dâʍ đãиɠ, gợϊ ȶìиᏂ, hắn bất giác chồm người qua ngậm lấy nhũ hoa của cô, tận tình bú ʍúŧ.
Bảo Vy khẽ uốn éo người, hai tay cô ôm lấy cái đầu đang nhấp nhô trên ngực mình.
“ Hưmmm…anh…đừng mà…để yên cho người ta ngủ…”
Giọng điệu rêи ɾỉ của cô vang lên càng làm hắn phấn khích bội phần, hắn cởi hẳn chiếc áo trên người cô ra, đầu lưỡi di chuyển bừa bãi khắp nơi trên thân thể cô, trong khi mấy ngón tay hắn sớm đã trượt đến vùиɠ ҡíи của cô khiến nơi đó thoáng chốc trở nên lầy lội.
“ Em cứ ngủ đi….hửmmm….ngoann…” - Hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn cô đong đầy du͙© vọиɠ.
“ Anh chạm vào làm sao người ta ngủ được…hưmm…” – Hô hấp nặng nề, Bảo Vy lắc hông né tránh sự xâm nhập từ bàn tay hắn.
“ Không ngủ lại được?” – Hắn vừa liếʍ vành tai cô, vừa thì thầm bên tai cô - “…Vậy thì dạng chân ra cho anh mát xa đi…ngoannn…mở rộng chút nữa…tốt lắm…Dương Bảo Vy…em có biết em da^ʍ lắm không…hửmmm…vừa đυ.ng vào liền ướt sũng…”
Hai gò má của Bảo Vy bị những lời nói kí©ɧ ɖụ© của Tô Lập Hy làm cho ửng hồng, cô ngoan ngoãn thả lỏng toàn thân, mở rộng cặp đùi thon dài để hắn thoả thích chọc lộng. Dù gì thì đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô gần gũi, lên giường cùng hắn, cô nghĩ mình không cần phải che giấu sự ham muốn, thèm khát trong lúc cùng hắn làʍ t̠ìиɦ. Cô đã là người của hắn, hắn cũng chính là người đàn ông thuộc về cô. Cô muốn chiều chuộng hắn, mê hoặc hắn và giam giữ hắn cả đời.
Khuôn mặt da^ʍ lên cùng dáng vẻ lẳиɠ ɭơ, mời gọi của Bảo Vy khiến Tô Lập Hy rạo rực, toàn thân hắn nóng lên như muốn phát nổ. Hắn vừa nhổm người tính trườn xuống thưởng thức mật ngọt giữa hai chân cô thì bị cô giữ lại.
“ Tô Lập Hy, tay anh đang bị thương, đừng cử động.” – Bảo Vy vội vàng nhắc nhở. – “ Nằm xuống đây đi”
“ Không sao đâu…anh sẽ cẩn thận…” – Mặt hắn khổ sở khi cô nhất mực ép hắn nằm xuống cạnh cô – “Dương Bảo Vy, em đang bức chết anh đấy…”
Hắn còn đang rêи ɾỉ, than trách thì đột nhiên Bảo Vy trèo lên người hắn, bên dưới lớp chăn, cô lột quần áo hắn ra, quay đầu ngược lại đem toàn bộ tiểu huyệt phơi bày trước mặt hắn rồi vươn lưỡi liếʍ vòng quanh phần đầu của vật nam tính khiến hắn dâng trào du͙© vọиɠ, hắn kích động vỗ vài cái vào mông cô, sau đó mυ'ŧ sạch toàn bộ chất lỏng đang chảy khỏi hai mép môi ngoài.
“ Ưhhhh…ưhh…”
Chiếc lưỡi linh hoạt, mềm dẻo của hắn không ngừng khuấy đảo, xoắn vào những mảng thịt non yếu bên trong tiểu huyệt cô làm cô đạt đến cực khoái và rồi trong cơn kích cuồng, cô mυ'ŧ nhẹ hòn ngọc của hắn vài cái, sau đó tham lam ngậm lấy vật nam tính của hắn, dùng lực ma sát, thục lên thục xuống liên tục cho đến khi hắn nảy hông, bắn tinh đầy họng cô, cô mới nhả vật nam tính của hắn ra, ngã lăn ra giường.
“ Em thật tuyệt….” – Hắn vội bò đến ôm cô vào lòng.
“ Thứ đó của anh…làm em suýt sặc đấy..”
Cô vừa tính ngồi lên liền bị hắn giữ chặt.
“ Em tính đi đâu?”
“ Em phải đi xúc miệng” – Giọng cô có chút nũng nịu.
“ Để anh xúc cho”
Dứt lời, miệng hắn lập tức chiếm lấy môi cô, hắn hôn cô một cách cuồng nhiệt, tham lam và vội vã, cứ như ngày mai là ngày tận thế, hắn với cô không còn cơ hội ở bên nhau như lúc này…
Bây giờ bỗng nhiên nhớ lại, Bảo Vy cảm thấy ngày xưa mối quan hệ giữa cô với Tô Lập Hy gần gũi, thân mật bao nhiêu thì nay, mối quan hệ giữa cô với hắn lại xa cách, lạnh lùng bấy nhiêu.
- Sao rồi? - Thuỳ Trang rót cho Bảo Vy ly nước - Vẫn ổn chứ?
- Thì ra cuộc điện thoại lúc nãy là của Tô Lập Hy.
- Ừ, anh ta gọi, tao đã cho anh ta biết mày đang nằm ở đây - Thuỳ Trang lấy chiếc gối sau lưng Bảo Vy ra và đỡ Bảo Vy nằm xuống - Tao nghĩ chắc anh ta đã chi một ít tiền để được thăm bệnh vào giờ này.
- Huỳnh Nam đã tìm Tô Lập Hy..anh ấy cho rằng Hoàng Yến đã làm tao ngã cầu thang - Bảo Vy khẽ kéo tấm chăn lại.
- Tao không biết Huỳnh Nam đã nói gì với Tô Lập Hy, tao chỉ biết, Huỳnh Nam chắc chắn không đưa số điện thoại của mày cho Tô Lập Hy, còn Tô Lập Hy thì vẫn nhớ như in số điện thoại của mày, ngủ đi, sáng mai còn làm một số kiểm tra nữa. Có gì mai tụi mình nói tiếp.
Phải rồi, trên đời này có những thứ muốn quên cũng không quên được.
Tô Lập Hy, chẳng lẽ anh không biết dù anh dùng những hình xăm đó để che đi vết sẹo trên tay anh, thì sự thật là nó vẫn ở đó, nó không hề biến mất ?