HÌNH XĂM TRÊN CÁNH TAY.
- Ừ ! - Bảo Vy đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
- Là ai? – Đôi mắt Tô Lập Hy dán chặt vào khuôn mặt cô.
- Nếu tôi hỏi anh, năm năm trước đã xảy ra chuyện gì..anh có nói cho tôi nghe không? - Bảo Vy từ từ ngồi dậy, cô dựng thẳng chiếc gối nằm lên, đặt nó sát tường và dựa lưng vào.
Tô Lập Hy nhìn Bảo Vy chăm chú nhưng hắn không hề đỡ cô ngồi dậy. Trước giờ hắn chưa từng lạnh lùng với cô như vậy.
- Hai chuyện này chẳng liên quan gì nhau cả - Tô Lập Hy nhún vai.
- Có đấy, tôi nghĩ có lẽ nó là nguyên nhân khiến tôi nằm đây vào giờ này thay vì ở nhà ngủ một giấc thật ngon.
Câu nói của Bảo Vy khiến Tô Lập Hy suy nghĩ, sau vài giây, giọng hắn yếu ớt.
- Là Tiểu Ngọc sao?
Sắc mặt và sự im lặng của Bảo Vy nói cho hắn biết, sự thật đúng như hắn đoán.
- Minh Dũng đã chết! - Ánh mắt Bảo Vy dán chặt vào khuôn mặt Tô Lập Hy - Nghe nói bị tai nạn giao thông?
Thay vì trả lời Bảo Vy, hắn hỏi ngược lại cô.
- Tiểu Ngọc nói cho cô biết Minh Dũng đã chết ư? – Hắn có vẻ hơi khẩn trương – Tiểu Ngọc còn nói gì nữa?
Bảo Vy lắc đầu.
- Không, lần đó sau khi anh cố tình lạng trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy anh và rồi anh biến mất, tôi không biết tìm anh ở đâu, nên đã đến nhà Minh Dũng, tôi nghĩ hai người khá thân, thế nào cũng giữ liên lạc nhưng khi tới nơi, tôi mới biết...anh ta đã chết - Cô nhấn mạnh - Chết cách đây năm năm, tôi giống như một con ngốc vừa từ trên trời rớt xuống vậy, anh không biết em trai anh ta nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên thế nào đâu.
Kể từ khi Bảo Vy nghe tin Tô Lập Hy mất, gia đình cô sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, cô đã sống khép kín và tách biệt với bạn bè trong suốt thời gian qua, nhưng đột nhiên sáng nay, Tiểu Ngọc lại chủ động nhắn tin cho cô, hỏi thăm cô..
"Tao là Tiểu Ngọc, không ngờ mày vẫn xài số cũ, mày khoẻ không? Còn nhớ tao không? Từ lúc tốt nghiệp mười hai đến giờ, cũng gần bảy năm rồi tụi mình không gặp nhau.."
Sau khi học xong phổ thông, Bảo Vy tiếp tục thi vào trường đại học, còn Tiểu Ngọc, cô ấy về quản lý hệ thống nhà hàng của gia đình.
Nhắn tin qua lại hồi lâu, Bảo Vy đắn đo không biết cô có nên chia buồn với Tiểu Ngọc chuyện Minh Dũng không? Hay im lặng chờ một cơ hội khác? Cô đang lưỡng lự thì Tiểu Ngọc yêu cầu " Dạo này mày đang sống ở đâu vậy? Cho tao địa chỉ đi, có dịp tao lên chơi với mày "
Thế là Bảo Vy chỉ dẫn nhiệt tình cho Tiểu Ngọc biết.
- Mọi chuyện sau đó thế nào thì anh thấy rồi đấy! - Bảo Vy thở dài mệt mỏi - Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Tiểu Ngọc lại đối xử với tôi như vậy, cứ như tôi đã cướp đi thứ gì quý báo của nó ấy....Năm năm trước mọi người nói với tôi, anh bị tai nạn giao thông nên đã chết rồi, nhưng thật ra anh còn sống, người bị tai nạn là Minh Dũng, có phải chuyện này.. liên quan gì đến tôi, phải không ?
Sau khi anh biến mất đã xảy ra rất nhiều chuyện, sở dĩ Bảo Vy có thể chịu đựng, có thể chống cự sống tiếp đến ngày hôm nay..là vì tối đó cô ấy quá say, sau khi say rượu tỉnh lại, cô ấy không nhớ gì cả..nếu cô ấy biết lý do tại sao anh biến mất, tôi sợ mình mãi mãi, không bao giờ nhìn thấy cô ấy nữa.
Tô Lập Hy đứng lên.
- Mặc kệ năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nghĩ đến chuyện của năm năm sau và năm năm tới thôi. Sống như vậy chẳng phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao? Trên đời này không phải chuyện gì cô muốn biết, thì cô cũng đều được biết cả.
Dứt lời, Tô Lập Hy quay bước!
Lần đầu tiên Bảo Vy gặp lại Tô Lập Hy, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen tay dài, lần thứ hai Bảo Vy gặp hắn, hắn mặc một chiếc áo thun mỏng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo da màu nâu, và lần này, lần thứ ba cô gặp hắn, không áo khoác, không sơ mi tay dài, hắn chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen tay ngắn đơn giản nên cô đã nhìn thấy hình xăm trên cánh tay hắn, những hoạ tiết cầu kỳ, phức tạp. Hắn đã dùng nó để che lại vết cắt đó….
Sau cái lần cãi nhau ở SL shisha lounge, Bảo Vy cố ý tránh mặt Tô Lập Hy, hắn điện thoại cho cô, cô không nghe máy, hắn đến trường tìm cô, cô không ngó ngàng gì đến hắn.
“ Bảo Vy !”- Tô Lập Hy chạy lại đứng trước mặt cô – “ Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh nhé?”
“ Chúng ta chia tay đi Tô Lập Hy, em cảm thấy giữa chúng ta đã xảy ra vấn đề, em không muốn tiếp tục suy nghĩ và mệt mỏi nữa!”
“ Vì thế nên em quyết định từ bỏ anh?” – Hắn hoàn toàn bất ngờ trước lời đề nghị của Bảo Vy.
“ Có lẽ em và anh không hợp nhau, nên chúng ta không thể hiểu được những suy nghĩ của đối phương, trước khi tình cảm của em đi quá xa, em muốn dừng lại.”
Dù Tô Lập Hy cố gắng giải thích, dù hắn cố gắng níu kéo, Bảo Vy vẫn cứ khăng khăng giữ nguyên ý định của mình, cô đang đợi, cô đợi hắn nói với cô hắn sẽ cùng cô quay trở về cuộc sống trước đây, hắn sẽ không làm những công việc phục vụ vất vả đó nữa và hắn sẽ chỉ tập trung vào việc học thôi, nhưng hắn không nói.
Bảo Vy nghe bên tai mình tiếng rơi của một vật gì đó, khi cô nhìn lại mới phát hiện ra âm thanh đấy phát ra từ con dao rọc giấy nhỏ, máu không ngừng chảy từ một vết cắt khá sâu trên cánh tay hắn. Cơn giận dữ và phẫn nộ bùng phát trong lòng cô, lan toả khắp người cô, cô bật khóc.
“ Tô Lập Hy, anh điên hay sao, tại sao anh làm vậy, tại sao, tại sao?"
Bằng cánh tay còn lại, Tô Lập Hy ôm cô vào lòng “ Anh xin lỗi Bảo Vy, anh sai rồi..em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa”
Bảo Vy gọi taxi đưa Tô Lập Hy đến bệnh viện, hắn bị khâu rất nhiều mũi. Đứng bên ngoài phòng cấp cứu nhìn hắn, Bảo Vy vừa xót, vừa giận, cô trách hắn tại sao lại dùng cách này để giữ chân cô? Chỉ cần hắn dùng trái tim của mình để cảm nhận, hắn sẽ nhận ra cô yêu hắn cỡ nào, cần hắn cỡ nào.
Tô Lập Hy là thằng đàn ông ngốc, rất ngốc !
Tối đó, sau khi uống thuốc giảm đau xong, Bảo Vy đưa hắn về phòng.
“ Tô Lập Hy, có thể hứa với em một chuyện được không?”
Đợi Tô Lập Hy gật đầu, cô mỉm cười “Sau này dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tự huỷ hoại bản thân mình” - Bảo Vy ra hiệu cho hắn nằm xuống giường rồi đắp chăn cho hắn – “ Em không muốn nhìn thấy một Tô Lập Hy ngu ngốc như hôm nay”
“ Trong lòng em, anh xếp ở vị trí thứ mấy?” - Bảo Vy chưa kịp lên tiếng thì Tô Lập Hy đã có câu trả lời “Chắc chắn là mẹ em thứ nhất, ba em thứ nhì, anh thứ ba, nhưng Bảo Vy này, có lẽ vì anh không có gia đình..nên đối với anh, em là người quan trọng nhất”
Tô Lập Hy không khóc nhưng ánh mắt hắn, khuôn mặt hắn và cả giọng nói của hắn ngày hôm đó, Bảo Vy mãi mãi không bao giờ quên được…..