KẾ HOẠCH TƯƠNG LAI.
- Thiết kế của căn nhà cũng khá chứ nhỉ!
Chiếc xe ô tô dừng lại trước căn biệt thự mini trong một con hẻm rộng gần cuối đường Pasteur. Bin bước xuống xe, tiến lại phía cánh cổng trắng và nhấn chuông.
" Xin hỏi tìm ai ạ?".
" Tôi muốn gặp ông Trần !"
" Vui lòng cho biết tên của anh? "
" Chúng tôi bên công ty bất động sản C.A.O "
" Anh có hẹn trước không? "
" Có! "
Sau cuộc đàm thoại ngắn thông qua chiếc chuông cửa hiện đại, cánh cổng tự động từ từ mở, Bin đứng sang một bên tránh đường cho Tô Lập Hy lái xe vào.
Đây là tổ ấm mà Dương Bảo Vy đã từng có, là nơi cô đã lớn lên, sinh sống cùng gia đình của mình suốt mười chín năm trời và cũng chính là nơi hắn từng bị mời vào để nghe những lời khinh thường, nhục nhã.
“ Tìm Bảo Vy ư?” – Vừa bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, trán bà Dương khẽ nhăn lại khi nhìn thấy Tô Lập Hy đứng trước cửa nhà, bên cạnh là một chiếc xe tay ga rẻ tiền. – “Cậu là Tô Lập Hy, người bạn trai mà hơn hai năm nay, con gái tôi thường hay qua lại? "
Tô Lập Hy gật đầu “Con chào bác !”
Đáp trả lại thái độ lễ phép đó của Tô Lập Hy là một cái nhìn gay gắt, đầy vẻ khó chịu, bà Dương quay sang hỏi người giúp việc “ Bảo Vy đâu rồi?”
“ Dạ, đang trên phòng thay đồ” - Chị ta vừa nói, vừa e ngại nhìn Tô Lập Hy.
“ Thế thì mời cậu vào nhà, trước khi Bảo Vy xuống, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút”
Bà Dương đi trước, Tô Lập Hy theo sau, không khí im lặng, nặng nề bao phủ cả căn phòng khách. Bà Dương là một người đàn bà sắc sảo, xinh đẹp, nhưng có vẻ khó tính và không dễ gì gần gũi, bà khiến người ngồi đối diện như hắn có cảm giác hồi hộp, lo lắng lạ thường.
“ Ba mẹ cậu làm nghề gì?” - Bà Dương đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt sáng sủa, nam tính của chàng trai trẻ tuổi đang ngồi đối diện.
Hắn thành thật đáp “ Bố mẹ con đều đã qua đời rồi ạ”
“ Vậy cậu sống một mình à? Cậu vẫn còn đang học hay đã đi làm rồi?” - Bà Dương tiếp tục tra hỏi.
Tô Lập Hy tiếp tục trả lời “Con đang học phổ thông, con bằng tuổi Bảo Vy ạ "
Bà Dương gật gù “ Ra là bằng tuổi Bảo Vy, vậy năm nay cậu muốn thi vào trường đại học nào hay đã có dự tính gì cho tương lai chưa?”
Tô Lập Hy không biết mình đang bối rối bởi ánh mắt dò xét của bà Dương, hay đang bối rối vì hắn chưa từng lên một kế hoạch cụ thể nào cho riêng mình? Lúc này thì bà Dương không còn đủ kiên nhẫn để chờ nghe câu trả lời từ hắn nữa, bà mỉm cười nói thẳng vào vấn đề chính.
“ Người làm mẹ như tôi, trước giờ vẫn mong mang đến cho con mình những thứ tốt nhất, môi trường học tập tốt, cuộc sống tốt, gia đình tốt...và đặc biệt..”- Bà Dương nhấn mạnh – “là một người chồng tốt ! Cậu có biết thế nào là một người chồng tốt không? Là một người có thể đảm bảo cho Bảo Vy một cuộc sống đong đầy, cả về mặt vật chất lẫn tinh thần....cậu rất đẹp trai đấy, tiếc là cậu không có một gia đình hoàn hảo, bởi theo tôi, gia đình là yếu tố quan trọng góp phần vào sự thành đạt của một người đàn ông sau này. Không có sự trợ giúp của gia đình, cậu làm sao dành được những địa vị cao trong xã hội ? Cậu lấy gì để đảm bảo an toàn cho cuộc sống của Bảo Vy ? Có lẽ Bảo Vy cũng biết rõ sự trông đợi, tiêu chuẩn của tôi nên khi tôi đề nghị nó đưa bạn trai về nhà chơi, nó không dám đưa cậu về đấy, nó sợ tôi sẽ nói những lời tổn thương đến lòng tự trọng của cậu. Nếu nó đã yêu cậu nhiều như vậy, sao cậu không rút chân khỏi cuộc đời nó một cách êm đềm để sau này, Bảo Vy được sống một cuộc sống vẹn toàn, hoàn mỹ?”
Từng lời, từng chữ của bà Dương thấm vào tai hắn, đi thẳng vào đầu hắn, và xuyên thẳng vào tim hắn tạo nên một cảm giác buồn tủi, đau đớn tột cùng. Sau vài giây ngồi yên bất động, cuối cùng Tô Lập Hy cũng thu đủ can đảm đứng lên và xin phép ra về.
Chiều hôm đó chính là buổi chiều đầu tiên hắn chạy vòng vòng ngoài đường mà trong đầu không hề có chút phương hướng nào.
Hắn cứ chạy, cứ chạy...
Thế nào là một cuộc sống vẹn toàn hoàn mỹ?
Chẳng lẽ tình yêu cũng phải cần sự đảm bảo an toàn ư?
Bà Dương nói đúng, gia đình hắn không hoàn hảo, cuộc đời của hắn cũng sẽ không hoàn hảo nhưng có lẽ nào vì sự không hoàn hảo đó mà hắn không đủ tư cách yêu Dương Bảo Vy?
Hắn nghĩ đã đến lúc hắn phải suy nghĩ và vạch ra một kế hoạch cho tương lai của mình, hắn không thể từ bỏ Bảo Vy được, hắn sẽ chăm chỉ học hành, siêng năng làm việc, hắn quyết chứng minh cho mọi người thấy..Bảo Vy không chọn lầm người!
Những ngày sau đó, ngoài những giờ lên lớp, Tô Lập Hy làm thêm một vài công việc bán thời gian khác để kiếm thêm tiền.
" Tô Lập Hy, có biết tối nay em chờ anh bao lâu rồi không? Anh đi đâu mà giờ này mới về? "
Tô Lập Hy vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy Bảo Vy, cô đang ngồi với xấp giấy bừa bộn trên bàn.
“ Sao em ở đây một mình vậy ? Tú Anh đâu?” - Hắn bước lại bên cô và cầm một tờ giấy trong số ấy lên xem – “Em đang vẽ à?”
“ Chị Tú Anh đã đi ngủ rồi” - Bảo Vy nhìn chiếc đồng hồ trên tay – “Mười rưỡi rồi còn gì, em đang luyện vẽ, năm nay em sẽ thi vào trường đại học kiến trúc.”
“ Đại học kiến trúc?” - Hắn ngạc nhiên, trước giờ hắn chưa từng nghe Bảo Vy nói cô muốn thi vào trường đại học kiến trúc “Em thi ngành nào?”
“ Trang trí nội thất, em hy vọng mình sẽ trở thành một nhà trang trí nội thất nổi tiếng trong và ngoài nước!” - Nhắc đến ước mơ của mình, mắt cô ánh lên một tia sáng rực rỡ “Còn anh, anh đã chọn được trường chưa?”
Tô Lập Hy mỉm cười “ Vẫn chưa, anh đang suy nghĩ!” – Hắn giúp Bảo Vy thu dọn đồ đạc của cô vào túi xách – “ Anh đưa em về! Trễ rồi.”
“ Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, dạo này anh có chuyện gì vậy? Điện thoại tìm anh, lúc nào anh cũng bảo bận..hôm trước đã đến nhà đón em rồi, đột nhiên lại bỏ đi mất, việc gì quan trọng thế ? Quan trọng hơn cả em!” - Giọng cô trách móc.
Hơn ai hết, Tô Lập Hy biết Bảo Vy rất xem trọng gia đình của mình, rất yêu thương và kính trọng ông bà Dương, hắn không muốn vì hắn mà mối quan hệ tốt đẹp giữa họ bị rạn nứt “ Dạo này anh làm thêm ở SL shisha lounge, anh muốn dành dụm một ít tiền để sau này có điều kiện chuyên tâm vào việc học!”
Bảo Vy lo lắng “ Anh vừa học vừa làm liệu có hiệu quả không? Em sợ anh quá sức..”
Tô Lập Hy nắm tay Bảo Vy, kéo cô ra khỏi nhà và khoá cửa lại “Em yên tâm đi..bất cứ sự chờ đợi, cố gắng, nhẫn nại nào cũng đều được đáp trả phù hợp theo đúng cái giá bỏ ra, cho nên năm nay anh chắc chắn sẽ thi đậu đại học và sớm trở thành một người đàn ông giàu có.”
Bảo Vy ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hắn “Tại sao tự nhiên lại muốn trở thành một người đàn ông giàu có ?”
“Vì yêu em!”
Bảo Vy mỉm cười, cô im lặng và leo lên xe hắn.