MAI MỐI.
Một vài bóng đèn tròn treo cẩu thả trên trần ngay lối lên xuống cầu thang không ngừng chớp tắt khiến Huỳnh Nam va chân vào một túi rác.
- Không gian ở đây cứ như trong phim kinh dị ấy nhỉ.
Bảo Vy bật cười khi thấy thái độ giật mình của Huỳnh Nam.
- Sợ tối như vậy..mấy lần trước còn đòi tiễn em lên nhà - Bảo Vy cố tình nhắc lại chuyện cũ để trêu anh.
- Ai nói em anh sợ tối - Huỳnh Nam chống chế - Anh chỉ đang thắc mắc không biết ai lại vứt rác giữa đường thế này, còn nữa, người quản lý khu cư xá này làm gì mà không thay nỗi mấy bóng đèn, lỡ xảy ra tai nạn thì sao..ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Bảo Vy, anh thấy em nên thay đổi chỗ ở thì tốt hơn, anh sẽ tìm cho em một..
- Cảm ơn ý tốt của anh - Bảo Vy ngắt ngang lời Huỳnh Nam - Em sống ở đây quen rồi, bóng đèn thỉnh thoảng vẫn hay bị vậy, ngày mai sẽ có người thay cái mới thôi.
Đây là lần thứ ba Huỳnh Nam đề cập với Bảo Vy về vấn đề nhà ở, Bảo Vy biết Huỳnh Nam cảm thấy không quen khi thấy cô ra vào một khu cư xá tồi tàn, phức tạp nhưng với mối quan hệ hiện giờ giữa hai người, cô nghĩ không có lý do gì để cô nhận lấy sự trợ giúp từ anh, cô muốn phân định cho mình, cũng như cho anh một ranh giới rõ ràng.
Với số tiền dành dụm, tích góp trong thời gian qua, Bảo Vy nghĩ mình dư sức chuyển đến một căn phòng thuê khác tốt hơn gấp mấy lần so với bây giờ nhưng không biết từ lúc nào cô đã quen với môi trường sống nơi này, cô không muốn tuỳ tiện thay đổi nó lần nữa.
- Huỳnh Nam, anh thấy nhỏ bạn em thế nào?
Tranh thủ lúc người phục vụ bỏ bia vào túi đựng, Bảo Vy vào đề.
- Có vẻ hiền lành! - Huỳnh Nam móc ví ra lấy tiền.
- Còn rất xinh đẹp nữa. - Bảo Vy mỉm cười, thích thú thêm vào.
- Trông cứ như em đang quảng cáo bạn em ấy nhỉ. - Huỳnh Nam cười.
Huỳnh Nam cầm lấy túi bia rồi cùng cô lên cầu thang.
- Em thấy hai người rất xứng đôi, sao anh không suy nghĩ đến việc tìm kiếm một người phụ nữ tốt và kết hôn đi, em thấy anh suốt ngày cứ lo công việc, nên một mình mãi. - Bảo Vy đóng góp ý kiến.
Bất ngờ Huỳnh Nam đứng khựng lại làm cô suýt va vào anh. Anh quay người lại nhìn cô, giọng anh dứt khoát.
- Tính sao giờ, anh không hề quan tâm gì đến cô bạn của em cả. - Đặt túi bia xuống, hai bàn tay Huỳnh Nam thô bạo nắm lấy hai cánh tay cô, anh cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô. - Em không hiểu anh, hay em cố tình không muốn hiểu?
- Huỳnh Nam, tình yêu trọn vẹn là một tình yêu xuất phát từ hai phía...
- Vậy tình yêu chỉ xuất phát từ một phía là tình yêu như thế nào? - Huỳnh Nam xen vào. Sau một vài giây, anh đứng thẳng người lên và bỏ tay xuống. - Em có quyền không yêu anh, nhưng em không có quyền ngăn cản tình yêu của một người khác dành cho mình !
Cầm túi bia lên, Huỳnh Nam tiếp tục lên cầu thang, Bảo Vy cũng tiếp tục lên cầu thang, nhưng hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Bảo Vy biết hết lần này đến lần khác cô đã làm Huỳnh Nam buồn.
Nếu có quyền lựa chọn lần nữa, nếu thời gian quay trở lại Bảo Vy sẽ không bao giờ nhận lời đến với Huỳnh Nam, sẽ không cho anh cơ hội để yêu cô và sẽ giữ anh thật chặt trong cái vòng tròn tình bạn ấy, như vậy anh sẽ không còn đau khổ nữa, có thể lưu lại bên cạnh cô mãi mãi, nhưng thời gian có cho phép ai quay lại bao giờ, cô vẫn phải đối diện với thật tế và tách khỏi Huỳnh Nam triệt để theo cách của riêng mình.
Xem ra, Bảo Vy hoàn toàn không có chút năng khiếu nào trong cái nghề làm mai, làm mối này.
" Tình yêu trọn vẹn là một tình yêu được xuất phát từ hai phía...vậy tình yêu chỉ xuất phát từ một phía là tình yêu như thế nào ?"
Câu hỏi của Huỳnh Nam cứ vang vọng mãi trong cô....
🌿🌿🌿🌿🌿🌿
Đang ngồi trên ghế sô pha nghịch chiếc ipad, thấy Hữu Thành về, Tenny lập tức rời khỏi vị trí và chạy ào đến ôm lấy chân anh.
- Ba, dì Yến cứ đi qua đi lại, chóng.. mặt quá ba ơi - Thằng bé nhanh miệng méc.
- Ơ cái thằng nhóc này, cho mượn ipad chơi mà còn thế nữa à. - Hoàng Yến trách yêu - Dì lấy lại, không cho Tenny chơi nữa nhé.
Nghe vậy, Tenny ghì chặt chiếc ipad vào lòng và chạy thẳng lên lầu trốn, nó nghĩ chỉ cần vào phòng đóng cửa lại thì Hoàng Yến sẽ không lấy lại được, quả đúng là một đứa bé ngây thơ.
- Coi chừng té đó! – Hoàng Yến nói với theo rồi mỉm cười lắc đầu.
Hữu Thành là một người đàn ông đa tình và ham vui, trước nay anh qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có một người phụ nữ duy nhất anh yêu, đó chính là mẹ của Tenny, tiếc là sau khi sinh Tenny, cô ta đã qua đời.
- Anh, em có chuyện này muốn hỏi, người phụ nữ hôm trước đến dự sinh nhật anh, anh có thể xin giúp em số điện thoại của cô ta không? - Hoàng Yến kéo Hữu Thành ngồi xuống.
- Em nói chung chung vậy, làm sao anh biết em muốn nói ai? - Hữu Thành tháo chiếc cà vạt ra khỏi cổ áo sơ mi của mình.
- Nghe đồng nghiệp anh nói, cô ta là Bảo Vy, bạn gái của một người tên Huỳnh Nam gì đấy.
- À, anh đâu quen thân với người ta, tự nhiên hỏi xin số điện thoại, nhỡ Huỳnh Nam nó hiểu lầm anh thì chết - Hữu Thành thắc mắc - Mà em xin làm gì?
- Có chút việc ấy mà. Nếu không tiện thì thôi vậy!
Hoàng Yến đứng lên bỏ về phòng. Cô không muốn anh trai mình biết mối quan hệ phức tạp giữa Bảo Vy và Tô Lập Hy trong quá khứ.
Đã hai ngày rồi Tô Lập Hy không gọi cho cô. Tối nay là chủ nhật mà hắn cũng không gọi cho cô. Xem ra, bằng cách này hay cách khác, cô nhất định phải lôi Dương Bảo Vy ra đối chấp một lần. Cô muốn nghe xem sau khi sát hại Tô Lập Hy, cô ta còn muốn gì ở người đàn ông cô yêu nữa..
Danh vọng ư?
Hay tiền tài?
Có lẽ cả hai cũng nên, bởi có người phụ nữ nào nhìn thấy người mình từng yêu trở nên thành đạt và giàu có lại không trỗi dậy tình cũ kia chứ.....cô khinh!!!