Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 12: Mùi Vị Phụ Nữ.

MÙI VỊ PHỤ NỮ.

Tô Lập Hy lại nhớ đến một số chuyện trước đây.

Sau khi đánh nhau với Minh Dũng để giành lại chiếc di động trả cho người bị hại, toàn thân Tô Lập Hy nhức mỏi rã rời, hắn đã ngủ một giấc dài. Và hắn vẫn sẽ tiếp tục ngủ nếu như không bị Dương Bảo Vy đánh thức.

“ Tô Lập Hy” - Giọng Bảo Vy vang lên nhỏ nhẹ bên tai hắn – “ Lập Hy, mau thức dậy đi!”

Vừa mở mắt ra, Tô Lập Hy ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo Vy đứng đó, xinh đẹp và đảm đang trong chiếc tạp dề dành cho những phụ nữ làm bếp. Hắn tò mò không biết nãy giờ cô làm gì mà trên mặt cô, còn dính một hột cơm nhỏ.

“ Bảo Vy, sau này em có chui vào giấc mơ của anh thì nhớ soi gương, chỉnh chu cho đàng hoàng trước nhé, hẹn gặp lại em trong giấc mơ sau” – Tô Lập Hy làm mặt tỉnh, quay mặt vào tường và giả vờ ngủ tiếp.

“ Giờ anh có dậy không?” - Bảo Vy đứng tựa lưng vào tường, dồn trọng tâm cơ thể vào một chân và khoanh tay, cô bắt đầu đếm – “ Một....Hai....”

Không đợi Bảo Vy đếm đến ba, Tô Lập Hy đã ngồi bật dậy. Điệu bộ đó của Tô Lập Hy khiến Bảo Vy bật cười. Cô nhào đến bên hắn, nựng chiếc mũi cao của hắn giống như mọi khi hắn hay nựng chiếc cằm nhỏ trên mặt cô.

“ Vết bằm này từ đâu mà có?”- Bảo Vy giả bộ hỏi Tô Lập Hy – “ Có phải dành bạn gái của người ta, bị người ta dạy cho một bài học không đấy?”

“ Gì chứ” – Tô Lập Hy khẩn trương - "Anh mà làm cái trò lố bịch đó à, không bao giờ đâu nhé..."

Đắn đo vài giây, Tô Lập Hy nghiêm chỉnh “Anh đánh nhau với Minh Dũng...tối qua anh...”

“ Em đã biết hết rồi” - Bảo Vy ngắt lời hắn, cô mỉm cười – “Để giải đáp thắc mắc của em về vết bằm ngay miệng anh, chị Tú Anh bắt buộc phải kể hết cho em nghe, nhưng Tô Lập Hy này, em không hiểu..Tiểu Ngọc là con nhà khá giả, nó có thể lo cho Minh Dũng, cớ sao Minh Dũng còn phải đi trộm cướp tài sản của người khác? Anh ta không sợ một ngày nào đó Tiểu Ngọc sẽ biết sao? Nó mà biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm! "

Tô Lập Hy vòng tay ôm lấy Bảo Vy, giải thích cho cô nghe " Chính vì Tiểu Ngọc là con nhà khá giả và..có lẽ vì quá yêu Tiểu Ngọc nên nó mới có hành động sai trái đó, nó không muốn xài tiền của Tiểu Ngọc, nó cũng giống như những thằng đàn ông khác, muốn mua quà cho người mình yêu, muốn đưa người mình yêu đi ăn những món ngon...nên đã suy nghĩ lệch lạc..mà thôi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, em cũng đừng nói cho Tiểu Ngọc biết, anh nghĩ sau chuyện lần này, nó sẽ không lầm đường nữa đâu..”

Bảo Vy gật đầu.

“ Mà này, em làm gì ở nhà anh vậy?”

Câu hỏi của Tô Lập Hy khiến Bảo Vy sực nhớ đến những món ăn cô đã cất công làm từ sáng đến giờ, thay vì trả lời, cô tỏ vẻ bí ẩn, đứng lên và ra khỏi vòng tay hắn “Cho anh năm phút để đánh răng rửa mặt đấy, nhanh lên nhé!”

Cơm cuốn trứng...

Cơm cuốn hoa quả...

Có cả xà lách trộn và nước ép trái cây nữa.

“ Những món này là do chính tay em làm sao?”- Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy âu yếm.

“ Lần đầu tiên em làm đấy, ăn những món thanh đạm một chút sẽ giúp cơ thể không bị nóng, anh mau ngồi xuống ăn thử xem”

Trong giây phút đó, Tô Lập Hy mới biết thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản là được ngồi bên cạnh người mình yêu, thưởng thức những món ăn do người mình yêu nấu và được nhìn thấy người mình yêu mỗi ngày.

Bảo Vy dùng đũa gấp một miếng đút vào miệng hắn, khuôn mặt cô thoáng vẻ hồi hộp “ Có ngon không?”

“ Rất ngon. Em cũng nếm thử cùng anh đi” – Dứt lời, hắn bất chợt áp miệng mυ'ŧ lấy môi cô.

“ Tô Lập Hy, anh…” – Bảo Vy dùng sức đẩy ngực hắn ra, vừa nói vừa lùi bước lẩn tránh – “ Anh muốn làm gì? Mau ngồi xuống ăn đi”

“ Anh muốn ăn em, có được không?”

Ánh mắt hắn tràn ngập sự ham muốn, hắn từng bước ép cô đến sát vách tường rồi bất ngờ luồn tay vào trong áo cô, nắm lấy bầu ngực căng tròn của cô và nhẹ nhàng xoa nắn. Hắn thèm khát thưởng thức mùi vị ngọt ngào từ thân thể cô từ lâu rồi, nhưng vì yêu cô, vì muốn cô có thêm thời gian để thích nghi với sự gần gũi, thân mật của hắn, hắn luôn phải kiềm chế du͙© vọиɠ trỗi dậy trong mình mỗi khi đυ.ng chạm, ôm ấp cô. Hắn muốn cô cảm thấy thật thoải mái và tự nguyện làʍ t̠ìиɦ cùng hắn.

“ Tô Lập Hy….” – Bảo Vy đỏ bừng mặt khi quần áo trên người bị Tô Lập Hy vội vàng cởi bỏ.

“ Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau..”

Giọng hắn trầm đυ.c trấn an cô, một tay hắn giữ lấy hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, một tay hắn trêu đùa hạt ngọc màu nâu nhạt ngay giữa bầu ngực trắng hồng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô khiến tế bào toàn thân cô như dựng đứng lên, cô còn chưa kịp làm quen với thứ kɧoáı ©ảʍ lâng lâng xa lạ này thì hắn đã cúi đầu liếʍ mυ'ŧ, nhấm nháp một bên nhũ hoa buộc cô phải nhanh chóng tiếp nhận sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hoà nhập cùng hắn. Cô ngửa đầu ra sau, vô thức ưỡn ngực lên, tự đem nhũ hoa tiến sâu vào miệng hắn. Hành động này có vẻ khiến hắn hài lòng. Khoé môi hắn cong lên, đầu lưỡi linh hoạt mềm dẻo không ngừng đảo quanh vị trí trung tâm trên bầu ngực cô, thỉnh thoảng hắn còn dùng răng cắn nhẹ rồi mυ'ŧ mạnh làm cô không thể kiềm chế mà rêи ɾỉ thành lời.

“ Em sướиɠ không?”

Hắn thẳng người nói khẽ bên tai cô, trong khi bàn tay hắn tiếp tục di chuyển xuống giữa hai chân cô để cởi bỏ qυầи ɭóŧ và thăm dò tiểu huyệt. Chất lỏng trào ra ẩm ướt từ nãy giờ dính đầy trên lòng bàn tay hắn khiến ánh mắt hắn càng thêm u ám, tối sầm.

“ Em ướt rồi, anh liếʍ cho em”

Bảo Vy chưa kịp phản ứng, Tô Lập Hy đã hạ người xuống, nhấc một chân cô gác lên vai hắn rồi dùng ngón tay tách nhẹ hai mép môi ngoài, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ mật ngọt đang chảy ra từ bên trong tiểu huyệt cô.

“ Em khó chịu quá…hưm…hưmm…đừng…ngừng lại đi…hưmmm…”

Đầu óc Bảo Vy bị loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm cho choáng váng, mơ hồ, đột nhiên một cảm giác thiếu thốn, thèm muốn xâm chiếm cô, cô vô thức hẩy mông về phía trước trông thật dâʍ đãиɠ, khiêu gợi khiến hắn như muốn phát điên vì sung sướиɠ.

“ Em thật thơm, thật ngọt…”

Đây là lần đầu tiên hắn thưởng thức mùi vị phụ nữ, càng tuyệt vời hơn khi hắn đang làm điều này cùng người phụ nữ mà hắn yêu.

Hắn khẽ đứng lên, cởi bỏ quần áo trên người rồi áp sát thứ cứng rắn, thô to của mình vào hạ thân cô, cạ cạ bên ngoài tiểu huyệt cho đến khi cô không thể kiềm chế, thân thể trần trụi run rẩy dán chặt vào l*иg ngực hắn, hắn liền nhấc bổng cô lên, đặt cô lên giường rồi từ tốn xâm nhập, chiếm hữu thân xác cô một cách trọn vẹn.

Kể từ giây phút đó hắn đã biết, Dương Bảo Vy là người phụ nữ duy nhất có thể thoả mãn du͙© vọиɠ mãnh liệt trong hắn, giúp hắn đạt đến cực khoái, cũng chỉ có cô mới có thể mang đến cho hắn cảm giác gia đình. Tiếc là niềm hạnh phúc đó quá ngắn ngủi. Nó đã bỏ hắn đi tự lúc nào.