TÌNH CỜ.
Đặt ly bia xuống bàn, Huỳnh Nam nôn nóng nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex trên tay, giờ này anh còn bị mấy ông sếp nước ngoài giữ chân trong nhà hàng ăn uống, nhậu nhẹt, xem ra dự tính đến Club tìm Tô Lập Hy của anh phải tạm gác lại rồi.
Đêm qua sau khi nghe Bảo Vy nói Tô Lập Hy vẫn chưa chết, lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang và lo lắng, một người đàn ông còn sống mà lại biến mất năm năm trời, nay vì nguyên cớ gì mà đột nhiên xuất hiện?
Phải chăng hắn ta đang muốn khuấy động quá khứ và khơi dậy trong Bảo Vy những ký ức đau buồn?
Trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống, khó khăn lắm Bảo Vy mới có thể lấy lại thăng bằng, Huỳnh Nam không cho phép ai phá vỡ sự bình yên của cô, nhất là Tô Lập Hy, hắn ta lại càng không có tư cách đó.
- Cậu có việc gì gấp à? - Hữu Thành gấp thức ăn cho Huỳnh Nam.
- Gấp thì cũng phải chịu, lâu lâu mấy sếp mới về một lần, không trốn được! - Huỳnh Nam mỉm cười.
Ngồi trong bàn, ngoài Huỳnh Nam và Hữu Thành ra, sáu vị kia đều là người nước ngoài, họ là những người điều hành cấp cao trong tập đoàn SĐ, một tập đoàn lớn chuyên thực hiện nhiệm vụ sản xuất kinh doanh xây dựng bao gồm nhiều lĩnh vực. Để ngồi vào vị trí giám đốc như hôm nay, ngoài bằng cấp, thực lực, cả Hữu Thành và Huỳnh Nam đều phải nhờ đến sự quen biết của gia đình.
- Này, tối thứ năm sinh nhật anh, anh tổ chức tiệc nướng tại nhà để mời một số đồng nghiệp và bạn bè đến chung vui cùng gia đình, cậu không được vắng mặt đâu đấy - Hữu Thành thúc tay vào người Huỳnh Nam, ra vẻ cảnh báo, cả tuần qua cứ gặp anh là Hữu Thành nhắc đến vấn đề này.
Hữu Thành là giám đốc phụ trách mảng thi công, xây lắp các công trình dân dụng, anh ta lớn hơn anh vài tuổi nhưng tính cách thì trẻ trung và sôi nổi hơn anh gấp nghìn lần. Do tính chất công việc, hai người thường xuyên hội họp, riết rồi trở nên thân thiết lúc nào không hay. Nhưng thân thiết thì thân thiết, nói đến những buổi tiệc tùng họp mặt theo kiểu cá nhân này thì Huỳnh Nam chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi lại thôi, anh thích nằm nhà đọc sách hay chơi thể thao, hơn là đến một nơi mà ở đó, anh thấy mình lạc lõng, anh thuộc tuýp người khó hoà đồng!
Huỳnh Nam xé lớp vỏ bọc chiếc khăn lạnh để lau miệng, nâng ly bia lên uống cạn, thỉnh thoảng anh lên tiếng đóng góp một vài câu cho cuộc nói chuyện trong bàn thêm hào hứng, rồi lại nhâm nhi thức ăn, rồi lại lau miệng, rồi lại uống....
Cánh cửa tự động cách bàn Huỳnh Nam ngồi không xa chợt mở, một phụ nữ ăn mặc khá hở hang bước vào, vai cô ta đeo chiếc túi hiệu Chanel và theo sau là một người đàn ông cao lớn, phong độ.
Trán Huỳnh Nam khẽ nhăn lại khi anh chợt phát hiện người đàn ông ấy không phải ai khác, hắn chính là Tô Lập Hy, dù mái tóc đã cắt sát, phong thái có vẻ chững chạc, điềm đạm hơn nhưng khuôn mặt đó, ánh mắt đó vẫn độc đoán, kiêu ngạo như ngày nào, không, thậm chí còn kiêu ngạo hơn xưa nữa.
Sự hiện diện của Tô Lập Hy trong nhà hàng này chứng tỏ tối nay hắn ta không đến Club, Huỳnh Nam thở phào nhẹ nhõm, anh chăm chú dõi theo xem họ ngồi bàn nào, chút nữa anh chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tô Lập Hy.
Đột nhiên, ánh mắt của người phụ nữ đi cùng Tô Lập Hy sáng rỡ, cô ta chỉ tay về hướng bàn Huỳnh Nam, nói nói gì đó với hắn, rồi cùng hắn tiến lại, trông dáng vẻ cô ta như vừa bắt gặp một người quen nào vậy.
- Anh!
Huỳnh Nam sửng sốt khi Hữu Thành cười với họ.
- Ủa, hai đứa cũng đến đây ăn à?
- Yes - Cô ta khẽ gật đầu chào mọi người đang ngồi trong bàn - Thôi anh bàn công việc tiếp đi, tụi em qua kia.
Trước khi đi, Tô Lập Hy ném cho Huỳnh Nam cái nhìn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, điều đó chứng tỏ không chỉ Huỳnh Nam nhận ra Tô Lập Hy, mà Tô Lập Hy cũng đã sớm nhận ra Huỳnh Nam rồi.
- Anh quen với họ à? - Huỳnh Nam tò mò, quay sang thăm dò Hữu Thành.
- Em gái anh đấy, người đi cùng là bạn trai nó.
Không để ý đến thái độ bất thường nãy giờ của Huỳnh Nam, Hữu Thành tiếp tục quay sang trò chuyện cùng mấy ông sếp.
Trái đất này tròn thật, không ngờ người đồng nghiệp làm chung với Huỳnh Nam bấy lâu nay lại chính là anh trai của bạn gái Tô Lập Hy, biết được điều này chắc hẳn Bảo Vy sẽ sốc lắm, bởi năm năm qua, cô đã nhớ nhung và chờ đợi một người không còn thuộc về mình.
Thoáng thấy Tô Lập Hy đi vào nhà vệ sinh, Huỳnh Nam bỏ ly bia xuống và đứng lên.
- Lâu quá không gặp, có chuyện gì muốn nói với tôi à? – Tô Lập Hy nhìn Huỳnh Nam trong gương.
- Tôi biết anh đã gặp Bảo Vy…
- Tin tức truyền đi nhanh thật - Giọng Tô Lập Hy đầy mỉa mai - Đến giờ hai người vẫn còn quen nhau sao, thật khiến người ta ngưỡng mộ !
Bỏ ngoài tai những lời châm biếm, Huỳnh Nam vào thẳng vấn đề.
- Tôi không biết tại sao mấy năm nay anh lại mất tích, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, hãy để cho nó được yên ngủ, tôi và Bảo Vy sẽ biết ơn anh suốt đời.
- Vậy sao – Tô Lập Hy mỉm cười tắt vòi nước, lấy khăn giấy lau tay rồi quay người lại.- Tôi có sức ảnh hưởng và đe doạ đến hai người vậy sao? Anh biết rõ cô ta đã làm chuyện gì, vậy mà vẫn can đảm ở lại bên cạnh cô ta? Thật dũng cảm. Anh không cần lo, đối với tôi, Bảo Vy không phải là người phụ nữ duy nhất trên đời này !
Ánh mắt của Tô Lập Hy khi nói câu “Anh biết rõ cô ta đã làm chuyện gì” khiến tim Huỳnh Nam đập mạnh.
Chẳng lẽ Tô Lập Hy đã biết?
Làm thế nào hắn ta biết được?
Huỳnh Nam chưa kịp nói thêm câu nào thì Tô Lập Hy đã đi ra. Sau khi suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề theo cách khách quan, Huỳnh Nam cho rằng mình không cần phải lo lắng điều gì, nếu Tô Lập Hy quả thật muốn truy cứu sự việc đó thì hắn ta đã làm cách đây năm năm rồi, chứ đâu thể giữ im lặng cho đến tận bây giờ.
Tô Lập Hy biết cũng tốt, hắn ta sẽ không tìm mọi cách để trở về bên cạnh Bảo Vy.
Bảo Vy không phải là người phụ nữ duy nhất trên đời này..
Ý Tô Lập Hy chính xác là không có Bảo Vy, hắn ta vẫn sống, vẫn còn hàng tá, hàng trăm, hàng nghìn người phụ nữ khác để nhớ, để yêu, để hẹn hò!