Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 5: Ám Ảnh Không Phai.

ÁM ẢNH KHÔNG PHAI.

Sáng nay khi làm việc tại tiệm thức ăn nhanh, Bảo Vy liên tục ghi nhầm thực đơn cho khách và bị quản lý kêu ra nhắc nhở nhiều lần, xem ra tâm trí cô đã bị chi phối bởi sự xuất hiện của Tô Lập Hy mất rồi.

Đóng cửa phòng lại, cô quăng chiếc túi xách lên bàn rồi thả người xuống chiếc giường nhỏ.

Trước đây khi Tô Lập Hy đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cô, cô cứ luôn hồi tưởng lại cái ngày cuối cùng hai người ở bên nhau, nếu biết đó là ngày cuối cùng, cô đã không cãi nhau với hắn, cô sẽ nói cho hắn nghe những lời tận đáy lòng và giữ hắn thật chặt, thế mà bây giờ khi Tô Lập Hy thật sự trở về, cô chỉ biết câm nín nhìn hắn quay bước. Cô trách mình tại sao lúc đó không kiên quyết giữ hắn lại, hay vì cô lo sợ, cô sợ bản thân mình cảm nhận được cô không còn chỗ đứng nào trong tim hắn?

Có lẽ, không ai hiểu được tâm trạng của Bảo Vy lúc này, tuy vui mừng vì biết người đàn ông cô yêu vẫn còn sống nhưng mỗi khi nghĩ đến việc hắn biến mất năm năm qua, cô cảm thấy bức bối vô cùng, chẳng lẽ hắn không biết cô đau khổ thế nào mỗi khi cô nghĩ.. sáng mai thức dậy, cô không còn nhìn thấy hắn?

Tuy đã dọn đi nơi khác nhưng số điện thoại cô không hề thay đổi, tại sao hắn không gọi tìm cô dù chỉ một lần? Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

- Vy ơiii ! - Tiếng Thuỳ Trang vang lên ngoài cửa.

Bảo Vy ngồi bật dậy mở cửa. Thật ra sáng sớm cô đã chủ động gọi cho Thuỳ Trang, kể cho Thuỳ Trang nghe toàn bộ sự việc xảy ra tối qua, cô tính rủ Thuỳ Trang chiều nay cùng cô đến tìm chị họ của Tô Lập Hy để hỏi thăm tin tức hắn.

- Vừa hết giờ làm là tao chạy đến đây ngay, đi thôi - Thuỳ Trang theo sau Bảo Vy vào nhà, mắt đảo quanh căn phòng nhỏ.

- Giờ đi hả? Chiều mày không đi làm sao?

- Chiều nay tao đâu có trực phòng ghi danh. Tao làm chỗ khác, chỗ này không xin nghỉ được nên mới tranh thủ giờ nghỉ trưa đi với mày nè.

Hỏi ra mới biết công việc chính của Thuỳ Trang là nhân viên phụ trách mảng liên hệ khách hàng trong một công ty quảng cáo tư nhân, trực phòng ghi danh chỉ là công việc cô làm thêm một vài buổi trong tuần.

Bảo Vy liền mở tủ lấy chiếc áo khoác rồi cùng Thuỳ Trang ra khỏi nhà. Xuống đến bãi giữ xe cô mới sực nhớ mình không có mũ bảo hiểm, cũng may vì thấy cô quen mặt, thường lên xuống cư xá này nên chú gửi xe tốt bụng đã cho cô mượn.

- Ôi trời ơi, mày đi làm, đi học bằng gì mà trong nhà không có lấy một cái mũ bảo hiểm thế? - Thuỳ Trang ngạc nhiên dắt chiếc Vespa của mình ra khỏi bãi.

- Đi bộ hoặc uber - Giọng Bảo Vy yếu ớt.

- Sao mày không mua một chiếc xe máy mà dùng, không có phương tiện đi lại bất tiện lắm.

Thật ra đã không dưới chục lần, Bảo Vy cũng suy nghĩ đến vấn đề này. Ngoài luyện thi đại học và đi làm, thỉnh thoảng muốn ra ngoài mua sắm hay đến nơi nào đó, có một chiếc xe máy đi lại sẽ giúp cô tiết kiệm được một khoản kinh phí lớn, nhưng cái chết do tai nạn giao thông của ba cô và Tô Lập Hy đã để lại một nỗi ám ảnh không phai trong lòng cô, đã từ rất lâu rồi, cô không còn khả năng điều khiển xe gắn máy nữa. Trừ công việc, Bảo Vy chẳng bao giờ vào trung tâm thành phố, cô chỉ quanh quẩn mấy quán ăn, khu mua sắm gần nhà, xem ra bây giờ đã đến lúc cô nên đối mặt và khắc phục trở ngại tâm lý của bản thân mình.

Cái nắng mười hai giờ quả là cái nắng gay gắt khiến người ta cảm thấy oi bức và khó chịu, hàng cây xanh thưa thớt ven đường toả bóng yếu ớt xuống hè phố chỉ che mát được một vài chiếc xe đậu sát lề, số đông người đi đường còn lại đều nôn nóng chờ đợi chiếc đèn giao thông phát tín hiệu xanh, Bảo Vy lo lắng.

- Không biết chị Tú Anh có nhà không nữa.

- Hên xui đi.

Câu trả lời của Thuỳ Trang khiến Bảo Vy thêm phần căng thẳng. Sau cái lần nhìn thấy di ảnh của Tô Lập Hy trên bàn thờ, cô không đặt chân đến đây nữa, nói một cách chính xác hơn là chị Tú Anh yêu cầu cô đừng đến.

Bữa đó ba mẹ Bảo Vy vắng nhà, khó khăn lắm cô mới thuyết phục được Huỳnh Nam mở cửa phòng cho cô, đưa cô đến nhà Tô Lập Hy, không ngờ khi đến nơi, chưa kịp hỏi thăm gì cô đã nhận lấy một cái tát như trời giáng vào mặt.

“ Cái tát này, là tôi thay em tôi tát cô, Tô Lập Hy không đáng chết, nó không nên quen biết cô. Từ nay, cô đừng bao giờ vác mặt đến đây."

Bảo Vy sửng sốt trước những lời Tú Anh vừa nói, đầu óc cô trống rỗng, cô im lặng nhìn tấm ảnh trên bàn thờ một cách chăm chú cho đến khi mọi thứ trước mắt trở nên mù mờ, đen tối..cô ngất đi lúc nào không hay.

Huỳnh Nam đã đỡ cô lên xe và đưa cô về nhà.

“ Tại sao chị Tú Anh lại ghét em đến vậy? Có phải vì đến bây giờ em mới xuất hiện không?”

“ Có lẽ cái chết đột ngột của Tô Lập Hy đã ảnh hưởng đến tâm trạng của chị gái anh ta. Em đừng suy nghĩ nữa..." - Huỳnh Nam an ủi cô, nhìn cô tiếp tục thϊếp đi, trôi vào giấc ngủ của mình.

Lúc đó Bảo Vy cũng cho rằng sự kích động của Tú Anh chỉ là hành động nhất thời do không chấp nhận được sự thật, nhưng xem ra cô đã lầm...

Sau hồi lâu bấm chuông, cuối cùng trong nhà cũng có bóng dáng người bước ra. Vẫn với gương mặt cau có và ánh mắt khó chịu ngày nào, Tú Anh như đoán biết được sự viếng thăm của vị khách không mời mà đến.

- Có chuyện gì không? - Tú Anh mở cửa, nhưng không mời Bảo Vy và Thuỳ Trang vào.

- Em..em muốn tìm Tô Lập Hy - Bảo Vy khẩn cầu tha thiết - Chị, Tô Lập Hy chưa chết, em đã gặp lại anh ấy, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy chị?

Đáp lại những lời van nài của Bảo Vy là một thái độ lạnh lùng đến đáng sợ.

- Lập Hy không sống ở đây, tôi không giúp gì được cho cô cả, cô về đi. - Cánh cửa đóng sập lại ngay khi Tú Anh dứt lời.

Cô đã làm gì sai rồi ư?

Tại sao Tô Lập Hy và người nhà anh lại đối xử với cô như vậy?

Thấy Bảo Vy đứng trơ ra như người mất hồn, Thuỳ Trang liền thúc giục Bảo Vy lên xe, nhanh chóng đề máy, phóng xe đi. Về gần đến nhà, Bảo Vy mới lấy lại được bình tĩnh và lên tiếng.

- Tao cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ.

- Ừ, chắc chắn có nội tình. Tô Lập Hy yêu mày như vậy, không lý nào bỏ mặc mày, lạnh lùng với mày, cố tình để mày nghĩ rằng anh ta đã chết - Thuỳ Trang thở dài - Vậy giờ mày tính sao đây? Cố gắng nhớ xem, còn ai qua lại với Tô Lập Hy nữa?

Trong đầu Bảo Vy đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng vì sợ Thuỳ Trang trễ giờ làm nên cô không nói.

- Để sau đi.

Thuỳ Trang cho xe ngừng lại trước khu cư xá. Bảo Vy từ biệt Thuỳ Trang, ghé bãi giữ xe trả mũ bảo hiểm cho chú bảo vệ rồi lên phòng, viết vài dòng vào cuốn nhật kí đã bầu bạn bên mình trong suốt thời gian qua.

“ Có người đã nói với tôi rằng...bất cứ sự chờ đợi, cố gắng, nhẫn nại nào cũng đều được đáp trả phù hợp theo đúng cái giá bỏ ra và tôi tin vào điều đó! Tôi tin Tô Lập Hy sẽ trở về bên tôi”

🌿🌿🌿🌿🌿🌿

" Là chị đây, em đoán không sai, cô ta vừa ghé tìm em, chị đã nói theo lời em dặn rồi, Tô Lập Hy này, nếu em muốn sống tốt thì tránh xa con nhỏ đó ra, nó có thể sẽ gϊếŧ em lần nữa đấy!"

Đọc tin nhắn của Tú Anh xong, Tô Lập Hy mỉm cười, bỏ chiếc di động cùng quần áo vào ngăn giữ đồ riêng rồi tiến ra hồ bơi, lao người xuống!