Editer: Kim Linh
“Oa ô ô ô… Ô ô…”
“Ngoan, mẹ đang ngủ, sao có thể khóc như vậy?”
“A Dương, có phải bảo bảo đói bụng không? Ôm lại đây cho em xem.”
“Em tỉnh rồi sao?”
………..
Mặt Ninh Văn sưng đỏ, qua cử kính, nhìn vào trong phòng bệnh.
Quý Dương thật cẩn thận ôm đứa trẻ, Trịnh Giai Nguyệt hơi đứng dậy, từ trên tay anh đón lấy đứa trẻ.
“Mới ngủ không bao lâu, lại tỉnh rồi?” Vẻ mặt Trịnh Giai Nguyệt đầy nhu hòa, nhéo tay em bé, “Tiểu trứng thối, đã lăn lộn một ngày rồi.”
“Đòi nợ.” Quý Dương thật bất đắc dĩ, duỗi tay thay cô vén sợi tóc xõa xuống, lại dùng vòng tay ôm lấy.
“Không phải! Không được nói con như vậy!” Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía em bé, nhẹ giọng nói, “Thành Thành nhà chúng ta là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thế giới đúng không?”
Giọng nói cô mềm nhẹ, em bé thật sự không khóc nữa, đáng yêu mở to mắt, chớp chớp nhìn cô, lè đầu lưỡi nhỏ ra.
“Anh đi lấy sữa bột cho tiểu thiên sứ.” Quý Dương nói xong liền đứng dậy.
“Vâng.”
Trịnh Giai Nguyệt ôm em bé, thường thường cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Quý Dương, cong môi cười.
Đôi mắt tràn đầy ý cười của cô khiến mắt Ninh Văn đau đớn.
Vì cái gì?
Cảnh tượng dự đoán trước đều không xảy ra, sao Trịnh Giai Nguyệt vẫn là cái dạng này? Không phải cô cực kỳ yêu Quý Dương sao? Chẳng lẽ không ghen sao?
“A Dương, thiếu nước, bảo bảo không uống được nhiều sữa như vậy, buổi sáng em mới cùng anh nói xong!” Giọng nói Trịnh Giai Nguyệt lại truyền đến.
“Được, lần sau sẽ chú ý.” Quý Dương quay đầu cười với cô, “Không được tức giận.”
Trịnh Giai Nguyệt bị anh chọc cười, tiếp tục cúi đầu xuống, “Không để ý đến ba ba ngu ngốc, ba ba ngu ngốc.”
“Mẹ thông minh, bảo bảo học mẹ.” Quý Dương phe phẩy bình sữa nói tiếp, ngồi ở mép giường, đem bình sữa đưa cho cô.
Mí mắt Trịnh Giai Nguyệt cong cong, bắt đầu nhìn về phía anh, “Đều phải học em nha, A Dương anh ngốc nhất.”
Quý Dương gật đầu, “Ngốc nhất.”
Người một nhà thật sự ấm áp, Ninh Văn ở bên ngoài ghen ghét đến đỏ mắt, đứa trẻ trong ngực lại khóc lên, cô ta vội vàng đi ra ngoài.
Ra cửa, ánh nắng chiếu xuống, đứa trẻ cảm thấy không khỏe, khóc càng thêm lợi hại.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!” Ninh Văn rống lên một tiếng, “Lại khóc ta liền ném mày đi!”
Đây là đứa con của Quý Vĩ, mới vừa rồi đối phương động thủ đánh cô ta, thật muốn là con của Quý Dương, sẽ không phải chịu loại cảnh ngộ này.
Nhìn Trịnh Giai Nguyệt xem, bởi vì sinh con cho Quý Dương, liền có thể đắc ý.
Bất quá lại nghĩ lại tình hình, ai nói con cô ta không phải con của Quý Dương chứ? Cô ta nói phải, chính là phải!
*
Vì sinh nở thuận lợi, Trịnh Giai Nguyệt cũng không nằm viện lâu, sau khi khôi phục, liền ở ngày thứ năm liền xuất viện.
Ngày hôm sau Quý lão gia đã đến một lần, nhà họ Trịnh có điểm bất mãn, Quý Dương để Trịnh Giai Nguyệt về Trịnh gia ở cũ, nhà họ Trịnh cầu còn không được.
Từ lúc đứa nhỏ còn chưa sinh ra, Trịnh lão gia đã chọn thật nhiều cái tên, nam nữa đều có, cuối cùng định xuống một cái tên: Trịnh Chính Khải.
Trịnh Giai Nguyệt lấy nhũ danh, là Thành Thành.
Có đứa nhỏ này, nhà họ Trịnh càng thêm náo nhiệt, Trịnh lão gia cùng Trịnh phu nhân quả thật đem đứa nhỏ này coi thành tiểu tâm can, hận không thể sủng lên tận trời.
Trong lòng Trịnh Giai Nguyệt có điểm mất mát, may mắn có Quý Dương ở bên cạnh cô, làm cô dễ chịu hơn không ít, ở cữ cũng coi như thoải mái.
Đáng tiếc có người không muốn cô thoải mái.
Ninh Văn ôm theo con đến cửa, đứng bên ngoài biệt thự Trịnh gia không chịu đi, khóc lóc muốn gặp Quý Dương.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con cùng tiếng khóc của phụ nữ không ngừng truyền đến.
Trịnh phu nhân đi ra ngoài thấy cô ta, một cô gái ôm một đứa trẻ, đứng khóc, vừa thấy liền cảm thấy không tốt.
“Cô tới đây làm cái gì?” Trịnh phu nhân nghiêm khắc nói, “Khóc cái gì? Hàng xóm láng giềng không biết còn tưởng rằng Trịnh gia nhà tôi làm gì có lỗi với cô! Cũng quá khôi hài!”
Chiêu khóc lóc chỉ có thể gạt được đàn ông, đối với cùng giới chỉ cảm thấy phản cảm.
“Dì, tôi muốn gặp Quý Dương, tôi đã không liên lạc được với anh ấy, tôi có thể gặp anh ấy chứ?” Ninh Văn duỗi tay lau khô nước mắt, ôm đứa trẻ đang khóc, cầu xin, “Tôi biết Giai Nguyệt sinh con trai, tôi không có ý khác, chỉ muốn nhìn Quý Dương một chút.”
Không có ý khác?
Sắc mặt Trịnh phu nhân đã đen như bánh chẻo áp chảo, bà xem như minh bạch, cô gái này là đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Bà hừ lạnh một tiếng, “Nếu muốn tìm Quý Dương, vậy đến công ty mà tìm, sao lại đến nơi này? Nơi này là Trịnh gia, không phải Quý gia!”
Tới nhìn Quý Dương? Coi bà là kẻ ngốc sao? Chính là tìm người nhà họ Trịnh bọn họ đi? Còn hy vọng để bà làm chủ?
Mặc kệ lúc này trong lòng nghĩ thế nào, đốiv ới loại tiện nhân này không cần chừa mặt mũi!
“Bác gái, tôi không tìm được anh ấy.” Ninh Văn tiếp tục khóc, nhu nhược đáng thương.
“Không tìm được thì tôi đây cũng không có biện pháp, cô mặt dày như vậy, kêu tôi đi tìm Quý Dương cho cô? Cô cũng thật quá đề cao bản thân.” Trịnh phu nhân nói chuyện thật không khách khí, “Nhà của chúng tôi mấy ngày nay có chuyện vui, cô đừng ở cửa khóc tang, bằng không tôi liền kêu bảo an tới đuổi người.”
Nói xong, liền trực tiếp xoay người đi vào.
Tiện nhân này còn trông cậy vào bọn họ làm ầm ĩ? Chính là nên đóng cửa đi vào trong!
Nhìn bóng dáng của đối phương, Ninh Văn lại ngốc.
Cô ta chính là sinh con của Quý Dương, Trịnh phu nhân không tức giận sao? Đây là tình huống gì?
Trịnh Giai Nguyệt như con rùa rụt cổ còn chưa tính, ngay cả cha mẹ cô cũng vậy?
Một đám này thật làm tức chết cô ta!
Đứa trong trong lòng cô ta còn tiếp tục khóc, cô ta cũng không nhúc nhích, vẫn ở lại nơi này, kết quả từ xa có hai người bảo an đi tới.
“Đang làm gì vậy? Đi vào bằng cách nào?!”
Cô ta ôm đứa trẻ đi ra ngoài, bộ dạng chật vật.
Phòng trong.
“Thành Thành, cười một cái, cười với ông ngoại một cái!” Trịnh lão gia đùa với em bé, khóe miệng đối phương giật giật, ông liền cười ha ha, “Cười cười.” Tay đối phương động đậy, ông lại cười, “Có phải chào hỏi với ông ngoại không?”
Nếu đầu lắc lắc, ông lập tức nhăn mi, “Thành Thành của chúng ta không thích món đồ chơi này sao? Ông ngoại lại lấy cái khác!”
Đánh rắm cũng cảm thấy thơm.
“Làm sao vậy? Ai ở bên ngoài.” Trịnh lão gia vừa nhấc đều, nhìn thấy Trịnh phu nhân sắc mặt khó coi đi đến, thuận miệng hỏi.
“Quý Dương đâu?” Lửa giận của Trịnh phu nhân rất lớn, nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Cô gia ở trên lầu.” Người giúp việc nói.
“Kêu nó xuống đây!” Trịnh phu nhân cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, Trịnh lão gia cũng dừng động tác, bất quá giây tiếp theo lại bị trẻ con hấp dẫn, “Thành Thành của chúng ta muốn cái gì? Ông ngoại ôm được không?”
“Mẹ, làm sao vậy?” Quý Dương từ trên lầu đi xuống, nhìn về phía Trịnh phu nhân hỏi.
Trịnh phu nhân nhìn anh, phẫn nộ lại thất vọng, bọn họ chỉ có một đứa con gái là Trịnh Giai Nguyệt, Quý Dương cùng Quý gia bất hòa, bọn họ tình nguyện trợ giúp hai vợ chồng son, có thể ở lại Trịnh gia, thêm nữa, Quý Dương cũng thật sự ưu tú, bà thập phần vừa lòng, nhưng vẫn bị chuyện vừa rồi thiêu lý trí, ngữ khí khó trách có chút cao, “Quý Dương, Trịnh gia chúng ta có chỗ nào không tốt với con? Giai Nguyệt có điểm nào có lỗi với con?”
Quý Dương đầu đầy mờ mịt, “Mẹ, con thật không hiểu mẹ đang nói cái gì, mẹ đối với con rất tốt, Giai Nguyệt cũng rất tốt.”
“Ninh Văn tới cửa tìm con, muốn gặp mặt một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh phu nhân cũng không sợ mất mặt, lạnh lùng nói, “Chuyện hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng.”
Lời vừa nói ra, Trịnh lão gia cũng đi lại đây, không đùa với em bé nữa, “Sao lại thế này?!”
Còn có loại chuyện này? Ông nhất định phải lột da tiểu tử này!
“Ông hỏi nó một chút, hôm nay Ninh Văn đều đã mang đứa trẻ tới cửa, tôi thấy mặt mũi muốn ném hết xuống Thái Bình Dương rồi!” Trịnh phu nhân ngồi xuống, đáy mắt có điểm đỏ bừng.
Cái này là chuyện gì?
Sau này Trịnh Giai Nguyệt phải làm sao bây giờ?
Vừa rồi bà không biểu hiện ra ngoài, hiện tại liền phát tiết, chỉ cảm thấy con gái mình số khổ, Ninh Văn hẳn sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn?
Ánh mắt Trịnh lão gia sắc bén nhìn về phía Quý Dương, gầm lên, “Thật hay giả?!”
Nếu là thật, Quý Dương chết chắc rồi.
“Mẹ, việc này con có thể giải thích.” Quý Dương bất đắc dĩ.
“Giải thích? Muốn giải thích thế nào?” Trịnh phu nhân hô lên một tiếng, em bé đều bị dọa khóc, bà lại luống cuống tay chân dỗ, “Thành Thành không khóc không khóc.”
Trịnh lão gia đi về phía anh, rõ ràng muốn động tay chân, Quý Dương bước lui về phía bậc cầu thang phía sau, “Cha, con không có, đừng nghe cô ta nói bậy.”
“Tiểu tử nhà cậu mà không đưa ra một đáp án vừa lòng, nếu chuyện này là thật, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Trịnh lão gia đối với anh vừa mới có hảo cảm, bây giờ toàn bộ đều biến mất, tức giận đến đau gan.
Con của hai người mới bao lớn? Lại xuất hiện con riêng? Đây là muốn chọc ông tức giận đi vào quan tài sao?
Trịnh Giai Nguyệt ra tới, vừa vặn nhìn đến một màn đối chọi gay gắt này, hô to một câu, “Cha, A Dương, mọi người đang làm gì vậy?”
Dứt lời, vội vàng lao xuống, đem Quý Dương bảo hộ ở phía sau.
“Không có việc gì, có chút hiểu lầm.” Quý Dương dắt cô sang một bên, nhẹ giọng nói, “Nhỏ tiếng một chút, dọa đến bảo bảo.”
Em bé đang khóc không ngừng, Trịnh Giai Nguyệt đi qua, Trịnh phu nhân chỉ vào Quý Dương, “Ninh Văn đã tìm tới cửa, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hôm nay không nói rõ ràng, nhà họ Trịnh chúng ta cũng không ngại vấn đề ly hôn, sao có thể khi dễ Giai Nguyệt nhà chúng tôi như vậy!”
“Ninh Văn?” Trịnh Giai Nguyệt ngơ ngẩn.
“Chính là bạn bạn học của con đó, đều đã mang đứa trẻ đến đến, nó không thể giấu giếm được.” Trịnh phu nhân thất vọng đến cực điểm.
“Cha, mẹ.” Trịnh Giai Nguyệt đỡ trán. “Không cần để ý cô ta, hiện tại đầu óc của Ninh Văn không được bình thường, có phải cô ta ôm đứa trẻ đến, còn nói là con của A Dương không? Kế tiếp còn nói trong bữa tiệc sinh nhật của con ngày đó hoài thai, còn nói là lúc A Dương đi nghỉ ngơi, ngày đó căn bản anh ấy không đi nghỉ ngơi.”
“Ngày hôm đó A Dương vẫn luôn ở bên con, căn bản là không rời khỏi tầm mắt của con, cô ta còn nói có thể xét nghiệm ADN, lúc trước có quen một người bạn trai, có lẽ là do chia tay nên tinh thần không được bình thường.”
“Thật sao?” Hốc mắt Trịnh phu nhân còn vương nước mắt, nổi lên một trận xấu hổ.
Ánh mắt Trịnh lão gia giãn ra, nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn, “Cô ta không thể nào nói không thành có? Cha không tin!”
“Không tin cha có thể đi điều tra, con cũng cảm thấy không thể hiểu được.” Quý Dương gằn từng chữ một nói, “Con sẽ không làm việc gì có lỗi với Giai Giai, cũng chưa từng có nửa phân quan hệ với Ninh Văn.”
Biểu cảm của anh không giống giả bộ, Trịnh lão gia cùng Trịnh phu nhân cũng trở nên do dự.
“Còn chưa có rõ ràng, cha mẹ không cần nhằm vào A Dương.” Trịnh Giai Nguyệt bênh vực nói.
“Chuyện này cha sẽ điều tra rõ ràng!” Trịnh lão gia ho nhẹ, cậy mạnh nói, “Đừng để cho tôi phát hiện ra vấn đề, bằng không cậu sẽ không cậu sẽ không dễ chịu đâu!”
Cha vợ nhìn con rể, đương nhiên là càng nhìn càng không vừa mắt, tuy rằng chưa xác định được, nhưng nhanh như vậy đã lừa dối con gái ông, còn sinh con nhanh như vậy, xác thực ông rất khó chịu.
“Vâng.” Quý Dương nói chắc nịch.
Trịnh Giai Nguyệt kéo anh lên lầu, đóng cửa lại, trong mắt tràn ngập lo lắn, “Có phải cha mẹ nói quá lời với anh rồi không?”
Quý Dương lắc đầu.
“Rốt cuộc Ninh Văn muốn làm cái gì? Mục đích cuối cùng là gì? Thật sự em đã nuôi một con rắn mắt trắng rồi.” Trịnh Giai Nguyệt căm giận nói.
“Em chỉ cần chăm sóc thân thể cho tốt, anh sẽ xử lý.” Quý Dương trấn an.
Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, giọng nói rầu rĩ truyền đến, “A Dương, cùng em ở Trịnh gia, có phải anh cảm thấy ủy khuất không?”
Cô được tự do, còn anh thì sao?
“Không đâu.” Quý Dương lắc đầu, “Cha mẹ đều rất tốt, em cũng rất tốt.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Quý Dương đánh gãy lời nói của cô, “Cha mẹ đều vì muốn tốt cho em, chỉ cần vì em, anh đều sẽ cảm kích.”
Chóp mũi Trĩnh Giai Nguyệt có chút cay, ôm anh không nhúc nhích.
Dưới lầu.
Mặt Trịnh lão gia đầy ảo não, tu đã cho người đi điều tra, nhưng bằng cảm giác ông cảm nhận với Quý Dương vừa rồi, quả thực không giống giả bộ, đối phương không giống người ngu xuẩn như vậy, khó tránh khỏi nói thầm vài câu, “Cái bà già này, vừa vào đã ồn ào, cũng chưa rõ tình huống thế nào!”
“Không phải ông cũng đang rất kích động sao? Bây giờ lại trách tôi?” Trịnh phu nhân không phải người ăn chay, trực tiếp hơn thua với ông.
“Tôi đây, tôi không phải bị bà ảnh hưởng sao?” Trịnh lão gia nói xong, hẳn là cảm thấy mất mặt, liền né tránh đi mất…