Editer: Kim Linh
“Ninh Văn à, một mình cháu mang theo đứa nhỏ đến đây cũng thật vất vả.” Doãn Dung nằm ở trên giường bệnh, nhẹ giọng nói.
“Nó không chỉ là đứa con của A Vĩ, cũng là con của cháu, tất nhiên phải chăm sóc nó, nếu không cháu chính là người mẹ vô trách nhiệm.” Ninh Văn mềm nhẹ nói, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, thực tế là ước gì Doãn Dung sớm chết một chút.
Từ xưa đến nay mẹ chồng nàng dâu khó ở chung, Doãn Dung chết, cô ta gả cho Quý Vĩ chính là nữ chủ nhân Quý gia! Còn có đứa con chống lưng, cô ta còn sợ cái gì?
Đáy mắt Doãn Dung chứa một tia châm chọc, bên ngoài vẫn mở miệng, “Là Tiểu Vĩ ủy khuất cháu, chờ chuyện này kết thúc nhất định nó sẽ bồi thường cho các cháu!”
Kết hôn chính là không có khả năng.
Nếu thuận lợi nắm được Trịnh thị, vậy cho cô ta mấy trăm vạn, để cô ta mang theo đứa nhỏ này đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sinh con trai thì thế nào? Phụ nữ có thể sinh con trai nhiều như thế, hôn nhân của con trai bà ta phải là một lần tích lũy thêm tài sản, cũng không cần ở bên loại phụ nữ này.
Huống chi, còn đã cùng Quý Dương lăn lộn, dơ bẩn không thôi, nếu không phải còn có chỗ dùng được, nhìn thôi cũng đã chán ghét.
Ninh Văn đã ảo tưởng có thể gả vào Quý gia, phá đổ Quý Dương cô ta chính là công thần, đến lúc đó muốn cổ phần hẳn là không quá phận đi?
Việc này không sạch sẽ thì thế nào? Cô ta sẽ lập thức vượt qua giai chấp, lập tức trở thành phu nhân thượng lưu, mà Trịnh Giai Nguyệt sắp ngã vào bụi bặm, đau đớn muốn chết.
Thật là khiến người ta thống khoái!
“A Vĩ là cha của con trai cháu, việc này cũng là cháu nên làm.” Ninh Văn lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.
Cô ta đương nhiên muốn lừa bà già này một chút.
Doãn Dung thực vừa lòng cô ta ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu nói, “Cháu có lòng này là Tiểu Vĩ nhà ta có phúc khí, ngày sau ta cũng sẽ vì cháu mà làm chủ!”
“Hôm đó cháu đã đi tìm Trịnh Giai Nguyệt, hơn nữa còn nói rõ ràng, cô ta đuổi cháu ra ngoài, hôm nay liền có biến, không phải nói hiện tại đang cấp cứu sao, không phải là muốn nguy kịch sao?” Ninh Văn vừa nói vừa cười rộ lên.
“Tiểu Vĩ cũng đã đi tìm hiểu, hết thảy đều là công lao của cháu.” Doãn Dung nói.
Ninh Văn cũng thật sự đắc ý, Trịnh Giai Nguyệt sao có thể vượt qua cô ta chứ? Mấy năm nay không phải còn bị cô ta đùa bỡn xoay vòng còng sao? Hiện thai đều là không biết cố gắng, nghe nói tình hình thật không tốt, đây không phải là chuyện tốt sao.
Bên kia.
Quý Vĩ nghe tin đi đến phòng phẫu thuật bên kia, dọc đường, hai cái y tá đi tới, thấp giọng thảo luận, “Thai phụ kia cũng thật đáng thương, không cứu về được, là một xác hai mạng, đều đã chết.”
“Đúng vậy, thế sự vô thường, cô xem chồng của cô ấy, hai người đó vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, nhưng cũng có ích lợi gì đâu?”
“Haiz.”
Hai y tá đi ngang qua, Quý Vĩ sửng sốt, sai đó ánh mắt sáng rực, khóe miệng không nhịn được cong lên, Trịnh Giai Nguyệt đã chết?
Đây thật sự là một chuyện “Bất hạnh”.
Còn chưa đi được bao lâu, hắn ở khúc quẹo liền thấy Quý Dương, đối phương dựa vào tường, gục đầu xuống, thoạt nhìn thập phần cô đơn.
Cũng không phải sao, đã chết hai người, rơi vào ai cũng đều không chịu nổi, rơi xuống Quý Dương khiến hắn phá lệ vui vẻ.
Một tay đút túi, nhẹ nhàng nện bước đi qua, đứng trước mặt Quý Dương, từ trên cao nhìn xuống anh, không chút để ý nói, “Thương tâm đến vậy sao? Vợ không còn lại cưới một cái khác, con thì phụ nữ đều có thể sinh, chết thì đã chết rồi.”
Lời còn chưa nói xong, Quý Dương trở tay cho hắn một quyền, Quý Vĩ lảo đảo một chút, quỳ rạp xuống đất thở dốc.
“Anh nói cái gì?” Gân xanh của Quý Dương nổi lên, trực tiếp tức giận.
Quý Vĩ ho khan thật mạnh một tiếng, phun ra một búng máu, hắn nhe răng trợn mắt, quát, “Quý Dương, mày điên rồi?!”
Trước kia Quý Dương thấy hắn đều vòng đi đường khác, đây là lần thứ hai động thủ với hắn, như là đã đổi tính?
“Miệng nói chuyện sạch sẽ cho tôi!” Quý Dương nhìn hắn, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Quý Vĩ nắm chặt nắm táy, lại mắng to vài câu, cũng không đuổi theo. Lần trước hắn đã ăn thiệt, cùng Quý Dương đánh nhau chỉ hại thân.
Nhịn đau bò dậy, đi trở về.
Cứ giả vờ đi, đàn ông hiểu nhất là đàn ông, đều không phải cái người đức hạnh gì!
*
“Trịnh Giai Nguyệt khó sinh mà chết, đứa trẻ cũng không sinh ra được, Quý Dương điên rồi!” Quý Vĩ sờ mặt chính mình, vì mặt mũi mà nói, “Lầm này con không cùng hắn so đo, đầu óc đúng là có bệnh!”
“Đã chết?” Doãn Dung giật mình đến độ không rạnh lo đến vết thương của hắn, trợn to mắt, “Thật sự chỉ như vậy đã chết?”
“Con nghe y tá nói, còn có thể là giả sao?” Quý Vĩ ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ninh Văn một cái, “Chết rồi cũng tốt, không còn một mảnh, đến lúc đó cô mang đứa nhỏ này xuất hiện trước mặt hắn, nghĩ cách làm cho hắn thừa nhận đứa nhỏ này.”
Ninh Văn trầm tĩnh nhưng trong lòng vui sướиɠ, nghe hắn nói như vậy, vội vàng gặt đầu, “Đây đều là việc nhỏ.”
Trịnh Giai Nguyệt cùng đứa con đều đã chết, con cô ta chính là con trai, khẳng định Quý Dương sẽ nhìn đến.
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Doãn Dung cũng cười rộ lên.
“Nhưng mà…” Sắc mặt Ninh Văn khó xử, “Tôi mang theo con hắn, nếu hắn muốn cùng tôi kết hôn thì sao? Rốt cuộc như vậy mới có thể để đứa trẻ nhận tổ quy tông.”
Quý Vĩ cũng tự hỏi vấn đề này, nhìn về phía Ninh Văn, “Nếu thật là như vậy, liền phải thiệt thòi cho cô, cô yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô, cô cũng là vì gia đình của chúng ta.”
Ninh Văn cắn môi, liếc mắt đứa tình với hắn, ánh nhìn sùng bái trộn lẫn ái mộ, thực tế là trong lòng vui vẻ muốn chết, nếu không phải đứa nhỏ này là con của Quý Vũ, cô ta đã có thể gả cho Quý Dương, Quý Dương có nhiều hấp dẫn! Lớn lên lại đẹp trai, càng có cảm giác chinh phục!
“Thiệt thòi cho cháu rồi Ninh Văn, chúng ta cũng không có cách nào.” Doãn Dung cũng sâu kín thở dài một hơi.
“Không có việc gì, nhà của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp, hết thảy sẽ qua đi.” Ninh Văn thiện nhân giải ý nói.
“Ừ.” Ánh mắt Doãn Dung từ ái.
Lúc Quý Vĩ cùng Doãn Dung đối mắt, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra tia lạnh lẽo, Ninh Văn chính là quân cờ, chờ cùng hết liền phải bị vứt bỏ.
Mà Ninh Văn thì sao?
Cô ta cúi đầu, nhìn giống như đang buồn rầu ủy khuất, trên thực thế là đang vui mừng, giả vờ gả cho Quý Dương sau đó lại còn có thể quang minh chính đại gả cho Quý Vĩ, cô ta mới chính là người thắng!
Trịnh Giai Nguyệt tột cùng chỉ là một kẻ thất bại, căn bản không xứng trở thành đối thủ của cô ta!
Ba người mang ba tâm tư, không khí lại thật hòa thuận vui vẻ.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Quý lão gia đi đến, vừa thấy Ninh Văn đến, “Tiểu Văn đến sao?”
“Chào bác trai.” Ninh Văn nói tiếp.
Doãn Dung nhân cơ hội dò hỏi, “Ông từ đâu về đây?”
“Bên Quý Dương.” Quý lão gia lắc đầu, giống như nghĩ đến cái gì, mày gắt gao nhíu chặt, trầm mặt, “Trịnh Giai Nguyệt này! Sớm biết như vậy đã không đồng ý cô ta tiến vào cửa Quý gia!”
Mấy người vừa nghe, kìm nén cảm giác mừng như điên, người đã chết, không phải là đen đủi sao.
Quý Vĩ nhân cơ hội nói, “Cha, cha cũng đừng quá thương tâm, Quý Dương không chỉ có một đứa con như vậy.”
“Có ý gì?” Quý lão gia hỏi.
“Tiểu Dương vẫn không để Tiểu Văn nói.” Doãn Dung nhấp môi, “Rốt cuộc nó cũng không tính là con ruột của tôi, rất nhiều chuyện tôi không thể nói, nhưng mà Tiểu Văn đã con trai cho nó, vẫn là phải nói ra.”
“Cái gì?” Quý lão gia khϊếp sợ, nhìn về phía Ninh Văn đối phương đã hơi cúi đầu, dùng hành động để trả lời, ông ngừng một chút lại mừng như điên: “Tốt! Rất tốt! Làm vô cùng tốt!”
“Có đứa nhỏ này, đưa đến bên người Tiểu Dương cũng coi như có cái an ủi.” Doãn Dung mềm nhẹ cười, “Ông nói đúng không?”
“An ủi cái gì?” Quý lão gia trầm mặt xuống, “Đây là con của nó, đương nhiên phải thừa nhận! Chết cũng phải thừa nhận cho tôi!”
“Bác trai…” Ninh Văn cắn môi, “Bác cũng đừng gây khó xử cho anh ấy, cháu không sao.”
Có Quý lão gia đứng ra, chính là đẩy nhanh ngày thành công tới nhanh hơn!
Nghe vậy, Quý lão gia hừ nhẹ, “Ta khó xử nó? Cái thứ bất hiếu đó, đứa nhỏ này phải đưa đến bên người nó, bằng không sẽ bị Trịnh Giai Nguyệt mê hoặc đến không biết trời đất, còn muốn đem tất cả đến cho Trịnh gia!”
Cái ngữ khí kia, chính là hận không thể bóp chết Quý Dương.
“Cha, Giai Nguyệt đã như vậy, cha cũng đừng quá so đo, Trịnh gia có thể gây ra sóng gió gì?” Quý Vĩ nhìn đến rõ ràng.
“Cái lão cáo già Trịnh gia kia quả thật thông minh, ta có thể không so đo? Đứa trẻ sinh ra đã mang họ Trịnh, ta có thể không so đo sao? Người ngoài nhìn ta thế nào chứ?”
“Đứa trẻ?” Quý Vĩ giật mình, “Không phải Trịnh Giai Nguyệt khó sinh sao?”
“Khó sinh cái gì?” Quý lão gia trừng mắt, nhíu mi, “Ngày hôm qua còn không phải sinh ra một đứa con trai sao, hôm nay ta mới biết được, cái lão cáo già Trịnh gia kia đã đặt tên xong. Tên hỗn tử kia muốn ở rể có phải không? Đừng hòng ta cho trở về!”
Vừa nói, vừa chỉ về phía Ninh Văn đang cứng đờ, “Đứa bé kia, cháu cũng ôm đi Trịnh gia đi, ta thật muốn xem nó làm sao bây giờ!”
“Sinh, sinh con trai?” Doãn Dung như rơi xuống hầm băng, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
“Sao lại không? Nghe tin tức Trịnh Giai Nguyệt khó sinh ở nơi nào vậy? Ta thấy cô ta thật sự khỏe mạnh, đem Quý Dương câu dẫn đến thần hồn điên đảo! Hiện tại ngoan ngoãn phục tùng cô ta!” Quý lão gia không vui.
“Không phải là phải đưa đến phòng cấp cứu sao?” Ninh Văn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Đưa đến phòng cấp cứu cái gì? Thuận lợi sinh, một giờ sau liền sinh ra, thật tốt cho đứa con hoang kia, lão cáo già họ Trịnh còn cùng ta khoe, cháu nhanh ôm đứa trẻ đi ngăn cản bọn họ!” Quý lão gia nghẹn không nuốt trôi, ném lại một câu rồi rời đi, “Được rồi, ta còn có việc, đi trước.”
Ninh Văn hoàn hồn, sắc mặt Quý Vĩ âm trầm tựa như mưa to đi đến, khí lạnh từ lòng bàn chân của cô ta ứa ra, đối phương đã ném một cái tát qua. Cô ta không kịp phòng bị, bị ném qua một bên, gục xuống mặt đất, khóe miệng tràn ra máu, Doãn Dung hét lên một tiếng, bị dọa rồi.
“Oa ô ô ô.” Đứa trẻ ở một bên khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng không có ai để ý đến nó.
Quý Vĩ đi qua, nắm lấy tóc Ninh Văn, đem đầu cô ta kéo lên, đáy mắt bốc hỏa, “Dám lừa ông đây! Không phải cô nói Trịnh Giai Nguyệt phải cấp cứu sao? Mẹ nó ngày hôm qua cô ta đã sinh được con trai.”
“Tôi cũng không biết, tin tức chính là… Chính là như vậy.” Ninh Văn đau đớn, khóc lóc xin tha.
“Mẹ con đều khỏe mạnh, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng tốt, tình huống cô nói đâu? Hả?” Quý Vĩ đã nghĩ xong mộng đẹp, bây giờ liền giống như từ trên cao rơi xuống, lửa giận ngập trời.
“Tôi không…”
Lời còn chưa nói xong, Quý Vĩ lại giáng xuống hai cái bạt tai, trực tiếp sưng lên, bị đánh thành đầu heo, Doãn Dung lạnh nhạt nhìn, chán ghét không thôi.
“Mang theo đứa nhỏ này, ngăn cản bọn họ cho tôi!” Quý Vĩ ném cô ta sang một bên, giọng nói lạnh băng, “Nếu làm không xong, đứa nhỏ này tôi cũng sẽ không nuôi, chính cô cầm đi mà nuôi, hoặc là ném xuống sông cho cá ăn!”
Trịnh Giai Nguyệt đã sinh con, mất đi cơ hội tốt nhất, tương đương với kế hoạch hoàn toàn thất bại.