Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 16: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (16)

Editer: Kim Linh

Trịnh gia đi tra, tự nhiên là không tra ra cái gì, Ninh Văn cùng Quý Dương thật đúng là không có quan hệ gì, liền cũng tin lý do thoái thác của Trịnh Giai Nguyệt.

Thoáng một cái, đã đến thời điểm Trịnh Chính Khải đầy tháng.

Tiệc rượu đầy tháng làm ở nhà họ Trịnh, có thể nó là tổ chức long trọng, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân hận không thể đem đứa cháu ngoại này chiếu cáo thiên hạ, người có thể mời đều mời.

Tiểu gia hỏa nuôi dưỡng một tháng, da thịt trắng nõn mềm mịn, mặc một thân màu đỏ vui mừng, càng thêm vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Trịnh lão gia cùng Trịnh phu nhân là người chăm sóc bé nhiều nhất, trong bữa tiệc nằm trong lòng Trịnh phu nhân không khóc không nháo, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, thi thoảng lộ ra một nét cười nhạt.

“Lão Trịnh, đứa nhỏ này thân với ông thật.”

“Nhìn kỹ, thật giống nhà họ Trịnh các người.

“Thật đáng yêu.”



Nghe những lời này, cho dù là khen tặng, Trịnh lão gia cũng cười đến thoải mái, khóe miệng cũng giương lên, phảng phất như trẻ lại mười tuổi.

Làm thông gia, Trịnh gia vì không muốn bị tai tiếng, cho nên vẫn gửi thư mời đến Quý gia.

Rốt cuộc mấy ngày rồi cũng chưa gặp mặt, vốn dĩ cho rằng người nhà họ Quý sẽ không tới, không nghĩ tới không những tới, còn có Ninh Văn đi theo.

Trịnh Giai Nguyệt trầm mặt.

Đúng là âm hồn không tan.

Mỗi lần đồ yêu tinh này xuất hiện, tai họa sẽ rơi xuống A Dương nhà cô, đã sớm thật sự bực bội, cô híp mắt, che giấy một mảnh lạnh băng nơi đáy mắt.

Doãn Dung khôi phục rất khá, mặt một thâng sườn xám xanh nhạt, đội tóc giả, trang điểm nhẹ nhàng, bất quá so với trước đây trông già hơn vài tuổi.

“Đây là Thành Thành sao?” Bà ta thân thiện tiến lên, lấy ra một đôi vòng vàng đã sớm chuẩn bị tốt, lời nói tự nhiên hào phóng, “Nhìn cái miệng nhỏ này, quả thật cực kỳ giống Tiểu Dương, đều do tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến thông gia các người lo lắng rồi.”

Vốn dĩ còn có mấy người cảm chê cười, lời này thật ra là giúp Quý gia vãn hồi cục diện.

Doãn Dung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải dưỡng bệnh, cho nên Trịnh Giai Nguyệt phải trở về Trịnh Gia, lời này nói ra, đều là do xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có chuyện Quý Dương bất hòa cùng Quý gia.

“Thành Thành là cháu ngoại tôi, tôi vô cùng thích đứa nhỏ này.” Trịnh phu nhân cũng cười tiếp lời, nhìn không ra sơ hở.

Quý lão gia ở một bên xụ mặt, thời điểm nhìn về phía Quý Dương hận không thể đem đứa con ngỗ nghịch này đánh chết, ở trước mặt mọi người chỉ có thể nhịn xuống, nghĩ đến Ninh Văn, trong lòng ông lại thoải mái hơn nhiều.

Không phải Trịnh gia muốn uy phong sao? Hôm nay phải khiến cho bọn họ uy phong một chút!

Bữa tiệc tiến hành, nhưng Quý Vĩ lại không nhẫn nại, hắn cho Ninh Văn một ánh mắt, sau đó đi đến một bên chuẩn bị xem kịch.

Người nhà họ Trịnh muốn che giấu sao? Một chút tiếng gió cũng không lộ ra? Hắn cũng không ngại giúp bọn họ một tay.

Từ việc lần trước, trong lòng Quý Vĩ nuốt không trôi cục tức, lần này nhất định phải khiến Quý Dương trở nên nghèo túng, bằng không khó có thể dịu xuống lửa giận trong lòng!

Quý Dương quá bận, bị người vây quanh kính rượu không ngừng, đợi thật lâu, thừa dịp đối phương đi ra hậu viên, lúc này Ninh Văn mới ôm đứa trẻ vội vàng đi đến.

“A Dương.”

Quý Dương quay người lại, phía sau truyền đến một giọng nói mềm mại, ngay sau đó liền nhìn thấy Ninh Văn mặc váy ngắn lộ ngực đi đến.

“Không biết Ninh tiểu thư lại có chuyện gì?” Vẻ mặt Quý Dương khó hiểu, mở miệng trước, “Chuyện lần trước cô nói thật sự là hiểu lầm, Ninh tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi.”

Lời này, trực tiếp khiến Ninh Văn nuốt xuống lời định nói, nhưng cô ta không cam lòng, đặc biệt là chứng kiến Quý Dương đối xử ôn nhu với Trịnh Giai Nguyệt.

Cô ta tin tưởng, chỉ cần chứng minh đứa nhỏ này là con của anh, như vậy tất cả sẽ thuộc về cô ta!

“Anh nhìn đứa nhỏ này xem, A Dương anh nhìn nó đi.” Ninh Văn đem đứa trẻ đi về phía trước, môi run rẩy, “Sự việc xảy ra ngày ấy em không trách anh, thật sự không trách anh, nhưng anh hãy nhìn con đi.”

Đứa trẻ khóc ré lên, âm thanh bén nhọn.

Quý Dương lui về phía sau một bước, trong cặp mắt đen là vẻ thập phần bất đắc dĩ, “Ninh tiểu thư, ngày đó tôi cùng Giai Giai luôn ở bên nhau, mong cô tự trọng.”

Ninh Văn si mê nhìn người đàn ông ổn trọng trước mặt, đắm chìm trong thế giới của chính mình, đứa nhỏ này chính là của anh, ngày ấy hai người đã **, anh là người thành thật, nhất định sẽ đối xử tốt với cô ta, sau đó sẽ chắp tay đem tài sản chuyển nhượng cho cô ta…

“Không có chuyện gì…”

“Ở trong phòng nghỉ dành cho khách chính là anh, vì sao anh lại không thừa nhận? Em có chỗ nào không bằng Trịnh Giai Nguyệt, em yêu anh, em yêu anh không ít hơn cô ta, em cũng có thể đối xử với anh tốt như vậy…”

Ninh Văn thấy anh muốn đi, vội vàng chạy tới ngăn lại, đánh gãy lời nói của anh.

Tỏ vẻ vừa khóc vừa cầu khẩn.

Người ở chung quanh cũng không ít.

Tuy không phải quang minh chính đại vây lại nhìn, nhưng nhìn trộm cũng không ngừng tăng.

Con rể Trịnh gia có con riêng ở bên ngoài? Đây chính là tin tức lớn, có rất nhiều người không ngại xem náo nhiệt.

Quý Dương giơ tay, lui về sau một bước, thập phần giữ khoảng cách, không nhanh không chậm nói, “Ninh tiểu thư, có chuyện gì nói cho rõ ràng, Giai Giai là vợ tôi, tự nhiên tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, chúng ta chưa từng có quan hệ gì.”

Ninh Văn nâng cao âm điệu, “Anh nói sẽ chăm sóc tốt cho chúng em!”

Dù sao Quý Dương cũng đã cùng cô ta **, điểm này không chạy được.

Trịnh Giai Nguyệt đi đến trước mặt hai người, một thân váy dài in hoa màu ngọc bích, được thiết kế thắt eo, làn váy tản ra, điển nhã tinh mỹ, đơn giản mà cao nhã.

Một chút cũng không nhìn ra đây là bà mẹ mới sinh con.

Cô cũng không nói chuyện, lạnh mặt nhướng mày nhìn, giống như muốn nhìn xem Ninh Văn còn giở trò quỷ gì.

“Ninh tiểu thư, lời này của cô không thể nói bừa, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai tôi, nếu cô gây chuyện tôi sẽ không khách khí.” Quý Dương đột nhiên lạnh mặt, “Tôi trước nay chưa từng lén gặp Ninh tiểu thư, cũng chưa từng nói muốn chăm sóc cô.”

Một tràng này khiến quần chúng ăn dưa phát ngốc.

Còn có chuyện này sao? Không biết ai là cha của đứa trẻ?

Trịnh Giai Nguyệt tiến lên, kéo cánh tay Quý Dương, lặng lẽ trấn an, A Dương nhà cô quá đáng thương, cứ bị Ninh Văn quấn lấy.

Nhiều người nhìn như vậy, việc này sẽ không yên!

“Quý Dương, anh thật sự không màng đến tình nghĩa mà đối với em như vậy sao?” Ninh Văn chảy nước mắt, biểu cảm càng thêm tính thuyết phục.

“Ninh Văn, cô không được quá phận.” Trịnh Giai Nguyệt cũng không nhìn nổi nữa.

“Tôi quá phận? Tôi quá phận sao?” Ninh Văn cắn răng, rống lên một tiếng, nhìn em bé nhận đủ mọi hào quang kia, lại đem đứa trẻ trong lòng mình ôm chặt, “Tôi không cam lòng, tôi sẽ không cam tâm. Đều chảy trong mình dòng máu của anh ấy, con của cô liền trở thành người trên kẻ khác, còn con của tôi thì sao? Ngay cả cha ruột nó cũng không được thấy!”

Câu này nói tốt, người ở đây đều không sai biệt lắm tin cô ta.

Mọi người khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt Trịnh lão gia cùng Trịnh phu nhân cũng trở nên khó coi.

Đây là chuyện gì?

Trong lòng người nhà họ Quý âm thầm tán dương Ninh Văn, kỹ thuật diễn xuất này, phi thường xuất sắc, nếu không biết chân tướng, có thể bọn họ cũng sẽ tin.

“Cô không cam lòng?” Trịnh Giai Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Có bằng chứng gì không? Cô nói vậy tôi có thể kiện cô tội phỉ bang!”

“Giai Giai.” Quý Dương kéo cô về phóa sau, đối với Ninh Văn, giống như bị dây dưa đến mức không muốn nề hà nữa, “Ninh tiểu thư, tôi nói lại lần nữa, phòng cô nói tôi cũng chưa từng đến qua, hai chúng ta cũng chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.”

“Chính là anh, trong bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Giai Nguyệt, người trong phòng dành cho khách chính là anh, vì sao anh không thừa nhận? Vì cái gì? Vì cái gì cứ phải ép tôi như vậy? Đem tôi cùng con ép tới đường cùng anh mới vui vẻ đúng không?” Ninh Văn giống như tuyệt vọng, ở một bên khóc đến tê tâm liệt phế.

Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu nhìn Quý Dương, nếu ngày đó cô không cùng anh ở bên nhau, bây giờ thấy một màn như vậy có phải sẽ bị thuyết phục hay không?

Đáp án sẽ là không.

Quý Dương là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuy nói là cô theo sau mông anh mười mấy năm, nhưng từ trước đến nay anh đối với cô rất kiên nhẫn, sau khi yêu đương, Quý Dương cũng yêu chiều cô, bốn năm nay cũng không làm cô thất vọng, bởi vì thân thế mà đối với cô luôn cảm thấy áy náy, cho nên thứ có thể cho cô anh đều cho, sau khi kết hôn càng ngoan ngoãn phục tùng, có thể cảm giác được đối phương ngập tràn tình yêu dành cho cô.

Cô hiểu anh, anh sẽ không lừa cô.

“Được rồi, làm loạn cái gì?” Quý lão gia trầm mặt tiến lên, nhìn về phía Quý Dương, đầu tiên là mắng to một vố, “Con nói con đi, đây là chuyện gì? Ngầm làm ra chuyện này, ta thật xấu hổ! Đúng là con của mình, lại không muốn nuôi thì có thể làm sao bây giờ? Vứt đi sao?”

Lời này trực tiếp định tội Quý Dượng, mọi người đều sửng sốt một chút, lúc này không phải nên phủ nhận sao? Đem chuyện xấu trong nhà lôi ra, Quý lão gia thật đúng là người kỳ lạ.

Trịnh Giai Nguyệt trong cơn giận dữ, đứng lên giằng co phải trái với Quý lão gia, Quý Dương nhéo tay cô, lại kéo cô về phía sau minh, ý đồ bảo vệ rõ ràng.

“Đều đã kết hôn cùng Giai Nguyệt, những việc này còn không xử lý sạch sẽ, con nói một chút đi, mặt mũi đều đã bị ném sạch, hiện tại phải làm sao bây giờ! Ông già như tôi phải đi theo sau chùi đít cho anh sao?”

“Không cần.” Quý Dương mở miệng, ánh mắt hướng về phía ông, sắc bén âm trầm, “Con chỉ hy vọng cha không tùy tiện ấn cho con tội dạnh, chuyện không làm, con sẽ không nhận.”

“Còn không thừa nhận, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Quý lão gia quát lớn.

Lần náo nhiệt này, quần chúng đã có nhận định, Quý Dương thật sự bất hòa với Quý gia, Quý lão gia đối với đứa con trai này cũng vô cùng tàn nhẫn, bằng không sao có thể hướng tới hố lửa mà đẩy xuống vậy?

“Mấy người đều bớt giận đi, nhìn đứa trẻ còn đang khóc kìa, cho tôi ôm một cái.” Doãn Dung đi đến giảng hòa, tiến về phía Ninh Văn ôm đứa trẻ, còn nói, “Chuyện của người lớn không cần liện lụy đến trẻ con, trẻ con là vô tội.”

Những lời này ẩn chứa ý gì?

Đứa nhỏ này Quý gia chúng tôi nhận!

Ánh mắt Quý Dương trở nên rét lạnh, nắm chặt tay, vẫn ẩn nhẫn nói, “Tôi nói, đứa nhỏ này không có quan hệ gì với tôi!”

“Quý Dương!” Quý lão gia chán nản, nhìn những người đang vây xem, “Có việc gì chúng ta về nhà nói, bây giờ không cần nháo ra để người khác chê cười.”

“Cha nháo chê cười hay con nháo chê cười?” Quý Dương cười lạnh, “Không rõ ràng tặng tôi một đứa con trai, tôi cũng không biết sự tình, các người so với tôi còn nhiệt tình hơn, những chuyện khác tôi có thể nhịn, cũng có thể không so đo, nhưng chuyện này thì không được, tôi chỉ có một đứa con trai là Trịnh Chính Khải!”

Lời này nói ra, nghe ra chính là Quý gia đối với người con trai này cực kỳ không công bằng, anh thì có gì sao chứ? Nếu Quý lão gia không phong lưu, anh có thể xuất hiện sao? Anh sinh ra cũng không thể tự mình lựa chọn.

Người nhà họ Quý vì cái gì muốn bức Quý Dương thừa nhận đứa con?

Gánh tội thay?

Như vậy ai là cha đứa trẻ?

Ánh mắt mọi người xem náo nhiệt đều chuyển qua Quý Vĩ, đây chính là một người không thiếu lần gây tai họa, còn Quý Dương trước nay cũng chưa bao giờ gây ra chuyện gì.

Hai bên tranh chấp không thôi, một vị phu nhân đi ra, nhìn về phía Ninh Văn, “Cô nói cô ở trong bữa tiệc của Trịnh tiểu thư, trong phòng nghỉ dành cho khách đã cùng Quý tiên sinh xảy ra quan hệ?”

Nếu lúc này cẩn thận quan sát, còn có thể nhìn ra bà đang cực lực kiềm chế cảm xúc.

“Đúng vậy!” Ninh Văn ngẩng đầu, “Ở phòng 205.”

Đồng tử của vị phu nhân ro rút, nhìn cô gái bên cạnh, kích động nói, “Mau, gọi cho anh con, nhanh lên!”

Ông trời có mắt, con trai bà có người kế thừa rồi.