Cô ta đoán đó là sát thủ của La Sinh Môn, nếu hai đánh một thì nàng ta nên chạy trốn vẫn tốt hơn.
“Rồi sẽ có ngày, ta lấy mạng của ngươi”.
Cô gái kia cũng có thể cảm nhận được, lao vào trong rừng giống như một bóng đen rồi biến mất không thấy bóng đâu.
U Lan muốn đuổi theo, nhưng cứ tiến một một bước là lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ lo đánh nhau mà nên quên mất thương thế, hiện giờ không có đối thủ nên cô ta nôn ra một ngụm máu, gắng gượng một hơi, phun sạch sẽ máu độc, rồi loạng choạng bỏ đi.
Vèo!
Không lâu sau, một cơn gió nổi lên, một người đàn ông mặc áo choàng đen tiến đến đầy quỷ mị.
Phượng Vũ đoán không sai, đó chính là sát thủ của La Sinh Môn, tu vi còn mạnh hơn U Lan.
“U Lan, ngươi cũng khó tìm thật đấy!”
Người mặc áo choàng đen mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng xanh.
“Nếu ngươi đến sớm hơn một chút thì ả ta sẽ không chạy mất đâu!”, U Lan lạnh lùng nói.
“Ta đến đây chính là vì ả ta!”, người mặc áo choàng đen bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ ám sát ả ta... bị hủy bỏ”.
“Hủy bỏ?”
“Phía trên có nhiệm vụ khác giao cho ngươi!”, người mặc áo choàng đen đưa ra một tờ giấy.
U Lan giơ tay nhận lấy, sau khi xem qua, lông mày khẽ cau lại: “Thiên Tông Đại Hạ?”
“Tất cả đã an bài thỏa đáng cho ngươi!”, người mặc áo choàng đen cười.
“Đã rõ!”, U Lan nhẹ nhàng nói, trên đầu ngón tay có ngọn lửa bốc lên, đốt sạch tờ giấy.
Leng keng!
Người mặc áo choàng đen lấy ra sát kiếm, đầu lưỡi đỏ choét liếʍ môi, đi về phía dân làng.
Nhìn tư thế của gã rõ ràng là muốn tàn sát cả thôn, để tránh bị người khác biết được bí mật này.
“Bọn họ... đều là người bình thường!”
U Lan bước nhanh lên trước, vòng qua trước mặt người mặc áo choàng đen.
“Một kẻ gϊếŧ người không ghê tay như ngươi mà cũng thương hại đám giun dế này sao?”, người mặc áo choàng đen cười nói, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”, giọng điệu của U Lan lạnh lùng thêm một chút.
“Ngươi... thay đổi rồi!”