Khó xử nhất vẫn là Triệu Bân, chỉ vừa tỉnh sau được vài giây là đã gặp phải tai ương. Vừa mới mở mắt, còn chưa kịp hít thở, mắt cũng chưa mở to, một xà nhà bằng đá đã đập xuống, đυ.ng ngay vào trán hắn.
Triệu Bân vốn đang suy yếu, choáng váng, bị đập như vậy thì lại ngất đi.
Nằm không cũng trúng đạn chính là nói hắn.
Nhưng trận chiến trên mái nhà cũng không dừng lại vì hắn hôn mê. Phượng Vũ vô cùng tức giận, sát ý lạnh lùng, U Lan bốc khí huyết lên, tà khí cũng nồng đậm, tư thế không chết không thôi.
Đều là người quen của Triệu Bân, tại sao vừa gặp đã đánh nhau rồi?
Rõ ràng hai người còn có ân oán gì đó mà không ai biết, ít nhất là Triệu Bân không biết.
Biết hay không thì không quan trọng, điều quan trọng là nhà đá bị đổ sập xuống, Triệu Bân thì vẫn còn đang trong giấc mộng, hắn đã một xà nhà đập trúng, giờ lại thêm đá vụn vùi lấp, số hẻo thì coi như về với đất mẹ luôn.
Buồn là U Lan và Phượng Vũ không biết đó là Triệu Bân, nếu biết... chắc chắn sẽ cứu người trước.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Ông lão chống gậy kia xuất hiện, đứng từ xa la hét, muốn tiến lên khuyên can nhưng khí thế giữa hai cô gái quá đáng sợ, ông lão chỉ là một người bình thường, nếu dám dính vào thì chắc chết cũng không biết nguyên nhân. Những dân làng khác cũng bị dọa sợ, đàn ông ở phía trước,che trước mặt phụ nữ và trẻ em, khuôn mặt tái nhợt quan sát trận chiến. Hai cô gái nhìn có vẻ yếu đuối mà sao lại lợi hại như vậy! Cây cổ thụ lớn ở bên cạnh nhà đá đã bị kiếm khí chặt ngang.
“Kẻ nào của La Sinh Môn... cũng đáng chết!”
Phượng Vũ hừ lạnh, đôi mắt đẹp trong suốt chỉ có màu đỏ như máu, hoàn toàn không màng tới những âm thanh thảng thốt của thôn dân.
“Hủy thanh linh châu của ta, nợ mới thù cũ, hãy thanh toán hết một thể đi!”
U Lan lạnh lùng quát một tiếng, dường như còn tức giận hơn cả Phượng Vũ. Phượng Vũ không để ý đến tiếng kêu la của dân làng, cô ta cũng vậy, rõ ràng trên người có vết thương nhưng lại chạy nhảy nhót lung tung, đòn tấn công cũng rất ác liệt.
Ầm! Bịch! Ầm!
Trận chiến càng ngày càng ác liệt giống như công nhân tháo dỡ chuyên nghiệp, đi tới đâu thì đánh tới đó.
Bởi vì bọn họ mà ngôi làng nhỏ gặp nạn, từng ngôi nhà đá nối tiếp với nhau sụp đổ.
Nếu ai cưới hai cô ả này thì đừng nghĩ đến chuyện yên ổn cả đời.
Đây chính là ngụ ý... mà dân làng muốn truyền đạt qua ánh mắt của mình. Không chừng người bị sỏi đá vùi lấp kia chính là tướng công của bọn họ, nếu là vậy thì hai cô gái này cũng khá thú vị rồi, không hề đinh cứu người mà lại tập trung đánh nhau, đều là người một nhà, đánh cái gì chứ!
Hả?
Phượng Vũ khẽ nhíu mày, ngửi thấy một luồng sát khí khác, đang hướng về phía này.