Gã mặc áo choàng đen khẽ cười, thế nhưng vẫn thu hồi sát kiếm, quay người đi không nhìn lại.
Sau khi gã đi, U Lan lau vết máu trên khóe miệng, phất tay một cái, lôi Triệu Bân ra từ đống sỏi đá. Cô ta cứ nắm chặt lấy cổ áo của Triệu Bân như vậy, nâng lên giữa không trung, nhìn một lúc, cô ta có thể chắc chắn là mình không biết vị này, nhưng người này lại khiến cô ta có cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua.
Nhìn một hồi lâu, cô ta mới thả Triệu Bân xuống rồi biến mất trong bóng đêm, trước khi đi còn ném xuống một túi tiền, đây là thứ cô ta để lại cho dân làng, ý tứ cũng rất rõ ràng: cầm lấy để sửa nhà.
Những gì gã áo đen nói là sự thật, cô ta thật sự đã thay đổi rồi, đã thay đổi vào một đêm trăng tròn nào đó. Một người tên Triệu Bân không chỉ cho cô ta một tia sáng trong bóng đêm, mà còn đánh thức... một chút sự lương thiện trong cô ta, nếu như là cô ta của lúc trước có lẽ không cần gã áo đen động thủ, chính tay cô ta sẽ tàn sát cả thôn làng này.
“Phụ thân bị bức tử, mẫu thân thì bị bắt đi, có lẽ ngươi rất đau lòng”.
Trong bóng đêm có tiếng U Lan tự lẩm bẩm, “ngươi” trong lời cô ta chính là Triệu Bân. Cô ta từng nghe chuyện của Triệu gia, về nhiệm vụ thế nào, bị đuổi gϊếŧ ra sao, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể đến được thành Vong Cổ.
“Mau, mau cứu người!”
Dân làng vẫn rất tốt bụng, vội vàng khiêng Triệu Bân rời đi.
Sau chuyện này, mới hiểu rõ, hai nam một nữ này chắc chắn không phải cùng một loại người.
Đau, cả người đều đau nhức!
Triệu Bân trong cơn mê nhưng vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn, cũng không biết là vì biết thương hay là vì bị đánh.
Cả đời này, duyên phận của hắn với vài người đúng là điều rất “đáng vui mừng”.
Ngày hôm sau, ánh sáng ban mai tràn ngập cả sơn thôn.
Cuối cùng Triệu Bân cũng tỉnh lại, cơ thể vô cùng yếu, nhìn sàn nhà một lúc, hắn mới chậm rãi ngồi dậy, một tay bụm l*иg ngực, ho khan dữ dội, thậm chí hắn còn ho ra không ít máu. Đợi đến khi thanh tỉnh được một lúc thì mới nhớ ra trước đó mình đã bị ông lão răng vàng bắt đi luyện đan rồi đối phương tự nổ, sau nữa bị U Lan và Phượng Vũ truy sát, rơi xuống dòng sông... những chuyện sau đó hắn không thể nhớ được.
“Đại ca ca, huynh tỉnh rồi!”
Ngoài phòng, một thiếu nữ mặc áo xanh tiếng vào, trong tay còn bưng một chén thuốc.
“Đa tạ cô nương đã cứu giúp”.
“Không phải ta, là đại bá cứu được các ngươi”, thiếu nữ áo xanh cười.
“Ta không phải người duy nhất được cứu?”
“Đúng... còn có hai tỷ tỷ xinh đẹp khác, nhưng họ đã đi rồi, đêm qua đánh nhau rất kinh khủng”.
“Đúng là gặp nhau sẽ đánh nhau!”
Triệu Bân lại ôm lấy ngực, hắn có thể tượng tượng ra khung cảnh đó.