Thẩm Hoành Duệ đến chỗ nhà thuốc mua thuốc chống sưng, bế Bùi Thanh trở lại khách sạn.
Vươn Nam đi theo phía sau anh, “ Em giúp anh cầm ba lô được không?”
Thẩm Hoành Duệ không quay đầu lại, nói: “ Không cần.” Khi hai người đi tới quầy lễ tân, Thẩm Hoành Duệ bước tới hỏi: “ Xin hỏi còn phòng trống không?”
Vương Nam nghe câu đó, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét.
Trong đại sảnh nhiều người ra vào, Vương Nam kiềm chế cơn tức giận trong lòng, không muốn giống như kẻ mất trí cuồng loạn ở nơi công cộng. Hơn nữa chắc gì Thẩm Hoành Duệ muốn chia phòng, có lẽ là cho Bùi Thanh. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn bình tĩnh một ít.
Cô gái ở quầy lễ tân vẫn nhớ rõ anh, xin lỗi cười cười, “ Xin lỗi, đang là mùa cao điểm nên không còn phòng trống.”
Thẩm Hoành Duệ khẽ gật đầu, ôm Bùi Thanh về phòng.
Vương Nam đi phía sau Thẩm Hoành Duệ, có chút nghi ngờ trong lòng, trật chân, tối qua nghỉ ngơi không tốt, để Thẩm Hoành Duệ ôm cậu, hắn có thể hiểu được, nhưng khoé miệng Bùi Thanh bị rách là như thế nào?
Thẩm Hoành Duệ rõ ràng không có ý định giải thích cho hắn, tuy rằng trong lòng Vương Nam nghi ngờ nhưng cũng không muốn xen vào chuyện người khác.
Phòng không có bật điều hoà, có chút oi bức.
Thẩm Hoành Duệ đặt Bùi Thanh trên giường. Ngay khi rời khỏi vòng tay anh, cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Thẩm Hoành Duệ cầm điều khiển từ xa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, “ Ngủ đi, nhiệt độ sẽ giảm xuống ngay.”
Bùi Thanh gật đầu, nhận ra Vương Nam cũng ở đó nên nhắm mắt giả vờ ngủ, ngũ quan vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh của hai người.
Vương Nam ngồi trên tủ TV, nhìn sườn mặt Thẩm Hoành Duệ. Bộ dáng Thẩm Hoành Duệ ôn nhu chỉ được nhìn thấy khi hắn và anh bắt đầu ôn nhu. Nhưng Thẩm Hoành Duệ ngày càng thơ ơ với hắn, không có chút hứng thú nào, kể cả chuyện đi ngủ chứ đừng nói đến tìиɧ ɖu͙©.
Vương Nam cảm thấy khó hiểu, hắn tự nhận dáng người mình rất tốt, vì cái gì Thẩm Hoành Duệ đột nhiên không có hứng thú, trở nên lãnh đạm với hắn. Hắn muốn đi qua hỏi, nhưng trong tình yêu này, địa vị của hắn quá thấp, không có dũng khí để đi chất vấn.
Trán Thẩm Hoành Duệ chảy đầy mồ hôi, anh đem tóc mái vuốt ra sau, lộ cái trán bóng nhẵn, đường nét trên khuôn mặt vốn đã hoang dã nhưng bây giờ lại thêm phần cứng rắn và độc đoán hơn. Anh nói: “ Cậu muốn ăn gì không? Giúp tôi mua đồ ăn trưa?”
Vương Nam ở trên núi đợi hai người, cũng chưa ăn cơm. “ Em bôi thuốc cho cậu ấy được không? Có nghiêm trọng không? “
Thầm Hoành Duệ nói: “ Không sao, lỗi do tôi, tôi tự làm.”
Vương Nam bĩu môi, “ Em đi đây.” Hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc ở trong phòng bị Thẩm Hoành Duệ, hắn cảm thấy chính mình thật thừa thải, cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu và áp lực. Vương Nam bước ra khỏi khách sạn, không khí trong lành thật sảng khoái.
Chính mình vì cái gì mà biến thành dạng này nha? Từ vô tâm đến chán nản và thấp thỏm, lúc nào cũng miễn cưỡng cười, che giấu đi sự bi quan của mình. Thật sự phải buông tay tình cảm này sao? Chính mình đã dốc hết sức, phí tâm phí lực mới đoạt được tình yêu, dễ dàng buông tay như thế hắn không cam lòng.
Thẩm Hoành trở lại ngồi trên mép giường, Bùi Thanh duỗi tay vòng qua eo anh, mặt chôn sau cọ cọ vào eo anh.
Thẩm Hoành Duệ đứng lên, dùng hai tay bế Bùi Thanh vào nhà vệ sinh, “ Rửa sạch phía dưới rồi bôi thuốc. Còn đau không?”
Thẩm Hoành Duệ ôm Bùi Thanh, cậu đẩy cửa nhà vệ sinh, Thẩm Hoành Duệ dùng chân đóng cửa, sau đó đem cậu đặt trên bồn rửa tay. “ Khăn lông đặt ở đâu?”
Bùi Thanh nói: “ Trong ba lô màu xanh.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Ngồi chờ một lát.”
Thẩm Hoành Duệ mở ba lô Bùi Thanh, tìm khăn lông cùng qυầи ɭóŧ. “ Giữ lấy.” Anh đem khăn lông đưa cho Bùi Thanh, sau đó cởϊ qυầи cậu.
Qυầи ɭóŧ bị cởi, côn ŧᏂịŧ be bé rủ xuống, Thẩm Hoành Duệ dùng ngón tay trêu chọc.
Bùi Thanh thẹn thùng che lại nơi đó, Thẩm Hoành Duệ nói: “ Tại sao em xấu hổ hả?”
Có lẽ ánh mắt Thẩm Hoành Duệ không có sự phân tâm, ngũ quan tuấn mỹ, dáng vẻ cúi đầu của anh hết sức gợi cảm. Giờ phút này, Thẩm Hoành Duệ như người lớn tuổi đang chơi với một con búp bê nhỏ.
Thẩm Hoành Duệ dùng ngón trỏ đỡ côn ŧᏂịŧ nhỏ lên nói: “ Em tự cầm nó lên đi.”
Mặt Bùi Thanh đỏ rực, duỗi tay nâng nó lên, tranh thủ Thẩm Hoành Duệ không để ý, vùi đầu vào môi anh trộm mùi hương. Dươиɠ ѵậŧ Bùi Thanh không có nhu cầu như hoa huyệt, bình thường Bùi Thanh không chơi với dươиɠ ѵậŧ cho lắm, tự mình chơi tiểu huyệt, quay video lại gửi cho Thẩm Hoành Duệ. Dường như Thẩm Hoành Duệ không nhớ tướng mạo, nhìn thấy hạ thể của mình cũng không có chút nghi ngờ nào.
Dươиɠ ѵậŧ bị kéo lên, Thẩm Hoành Duệ nhìn rõ môi thịt hồng đến sưng lên, giống như màu đỏ của cây mào gà bị thối nát. Lông mày Thẩm Hoành Duệ nhướng cao, sắc mặt có chút khó coi, đôi môi mím lại, cơ mặt căng chặt, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Bùi Thanh sợ hãi đem chân khép lại, hai mắt Thẩm Hoành Duệ u ám, giọng nói không lạnh không đạm, thậm chí có chút ôn nhu, “ Mở chân ra.”
Bùi Thanh chậm rãi mở hai chân, duỗi tay ôm cổ anh, “ Duệ ca, anh đừng tức giận.”
Thẩm Hoành Duệ không nói gì, dùng nước ấm làm ướt khắn, nhẹ nhàng lau hoa huyệt cho cậu, Thẩm Hoành Duệ nói: “ Không giận em, giận chính mình.”
Bùi Thanh bị đau khiến hai mắt không ngừng chảy nước, nhưng cậu không dám khóc. Sợ khóc khiến anh càng thêm tự trách.
Thẩm Hoành Duệ ngẩng đầu, nhìn cậu che miệng không cho mình phát ra tiếng, tay ngừng lại. Nói: “ Lần sau không được lộn xộn, nếu tôi lộn xộn em cũng phải ngăn tôi lại. Tôi thích em, muốn đối xử tốt với em.”
Bùi Thanh ôm lấy anh, “ Em, em không kiềm được, vào lúc làʍ t̠ìиɦ không khó chịu.” Cậu ngẩng đầu sợ Thẩm Hoành Duệ không tin, “ Em thật sự không sợ đau, ngược lại rất thích. Thật sự không lừa anh. Em cũng đã nói trong video em gửi anh.”
Thẩm Hoành Duệ nhíu mày, hoang mang hỏi: “ Video nào?”
Bùi Thanh có chút rối bời giải thích: “ Anh có nhớ số điện thoại 1*******0 không? Em dùng nó gửi video cho anh.” Cậu sợ Thẩm Hoành Duệ chán ghét, nhanh chóng giải thích: “ Là em quá yêu anh, anh cùng Vương Nam bên nhau, em ghen. Khi nào ngứa mắt, sẽ quay video gửi anh. Anh không thấy sao?" Có lẽ Thẩm Hoành Duệ không xem, Bùi Thanh hơi buồn.
Thẩm Hoành Duệ nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, cơ má trái giật giật, bất đắc dĩ. “ Điện thoại đã được thiết lập chặn những số lạ. Không thể xem được.”
Bùi Thanh kinh ngạc nhìn Thẩm Hoành Duệ, chỉ nửa dưới chính mình, “ Vậy lần đầu tiên anh thấy không ngạc nhiên sao?” Nói xong, sợ anh ghét bỏ khép hai chân lại.
Đáy mắt Thẩm Hoành Duệ mang theo nụ cười tràn đầy ôn nhu, “ Có một chút kinh ngạc, bất quá trắng nõn sạch sẽ thật xinh đẹp, chính là thèm nó a.”
Bùi Thanh xấu hổ đá vào chân anh.
Thẩm Hoành Duệ nâng cằm cậu lên, trong mắt có chút áy náy, “ Tôi thực sự hối hận không để ý đến em sớm hơn.”
Ánh mắt hai người nhìn vào nhau, Bùi Thanh ngơ ngẩn nhìn Thẩm Hoành Duệ trong mắt ảo não, “ Anh….”
Thẩm Hoành Duệ cười, không nhiều lời. Đem thuốc nhe nhàng bôi lên thịt môi.
Bùi Thanh bị ngón tay anh ở hoa huyệt nhạy cảm sờ tới sờ lui, lập tức cảm nhận được, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt đem thuốc hoà tan, Bùi Thanh nhìn hoa huyệt chính mình, bên trong thịt non đỏ mọng lúc ẩn lúc hiện, âm đế sưng lên, trông đặc biệt bắt mắt.
Bùi Thanh duỗi tay sờ soạng chút, cảm giác như điện giật. Đầu óc nhộn nhạo, liếʍ liếʍ môi, ánh mắt trở nên cẩn thận. “ Duệ ca, bên trong em đau quá phải làm sao nha?”
Thẩm Hoành Duệ nhìn cậu một cái, liền biết được âm mưu ma quỷ của cậu. Không tiếp chiêu, cố ý nói: “ Tôi đi mua tăm bông xoa thuốc cho em.”
Bùi Thanh không đạt được ý muốn, mất nhiều hơn là được. Cậu cào cào mặt, “ Anh đi mua thuốc rồi trở về, Vương Nam cũng về, đến lúc đó xấu hổ lắm.”
Thẩm Hoành Duệ suy tư nói: “ Vậy dùng ngón tay đi.”
Bùi Thanh xúi giục: “ Ngón tay quá ngắn, Duệ ca, anh đâm đến tử ©υиɠ em. Dùng ©ôи ŧɧịt̠ của anh được không, vừa thô vừa trướng, lập tức làm em hết đau.”
Thẩm Hoành Duệ đưa tay sờ trán Bùi Thanh, bắt gặp ánh mắt mong đợi của cậu, nhếch khoé miệng lên, lãnh đạm mà tàn nhẫn nói: “ Đừng có mơ tưởng tới.”
Sau đó đẩy mặt cậu ra, dùng ngón tay bôi thuốc.
Bùi Thanh nhỏ giọng nói thầm: “ Vương bát đản.” Sau đó khẩn trương liếc trộm Thẩm Hoành Duệ, thấy anh không nghe thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hoành Duệ mặt vô cảm đưa ngón tay vào bôi thuốc, tựa như một bác sĩ có lương tâm, phảng phất trước mặt không phải băng cơ ngọc cốt mà là bộ xương khô.
Bùi Thanh gắt gao kẹp hai chân, du͙© vọиɠ dâng trào, sắc mặt ửng hồng, rất muốn. Hai con mắt ai oán nhìn Thẩm Hoành Duệ, hạ thân ngứa không chịu được, nương tựa ngón tay để an ủi nỗi cô đơn của mình. Nhưng những ai đã nếm trải bữa ăn thượng hạnh thì không thể bị lừa chỉ bằng một ngón tay.
Bùi Thanh tách hai chân bẻ ra côn ŧᏂịŧ, làm bộ phối hợp với thuốc xoa của Thẩm Hoành Duệ, ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. “ Âm đế cũng muốn bôi thuốc a.”
Thẩm Hoành Duệ lãnh đạm nói: “Đã bôi rồi.”
Bùi Thanh nói: “ Kia không phải chỉ mới một lần sao?”
Thẩm Hoành Duệ liếc Bùi Thanh một cái, không nói gì. Bùi Thanh nhẹ nhàng rêи ɾỉ, nhìn hạ thân Thẩm Hoành Duệ đang phông lên, nâng ngón chân trắng nõn cạ tới cạ lui ở đũng quần. “ Duệ ca, tới sao?”
Thẩm Hoành Duệ đem chân cậu tách ra, để hai chân vòng qua eo, “ Cảm ơn, không tới.”
Bùi Thanh thấy thái độ kiên quyết của anh, đành an phận nhưng không tuân thủ. Không cho ăn thịt bổng liền gặm cắn huyệt ngón tay, đem chính mình chơi đến cao trào.
Thẩm Hoành Duệ nhìn cảnh cáo cậu, đem ngón tay rút ra.
Bùi Thanh thở hển hển, “ Không thể trách em nha. Sao có thể thoả mãn em chỉ bằng một ngón tay, cái em thích là ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Duệ ca cơ.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Câm miệng.”
Tầm mắt Bùi Thanh ở ngay đũng quần của anh, dụ dỗ: “ Duệ ca, ©ôи ŧɧịt̠ của anh thật lớn. Bên trong em lại ướt nga.”
Thẩm Hoành Duệ không dao đông, tách chân cậu ra rút tay về đi rửa tay, toàn bộ bản tay đều dính ướt dâʍ ɖị©ɧ của Bùi Thanh, nhão nhão dính dính, lúc rút tay về dịch nhầy cùng tiểu huyệt giống như dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Bùi Thanh lui một bước, “ Em cho anh cắn một cái, Duệ ca.”
Thẩm Hoành Duệ trừng mắt: “ Miệng em rách rồi.”
Bùi Thanh thấy anh thật sự sinh khí, uể oải cúi đầu.
Thẩm Hoành Duệ nâng mặt cậu lên, “Em lo lắng cái gì? Tôi yêu em, em không cần sợ cái gì. Không phải tất cả mọi người được cưng chiều đều kiên trì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Bùi Thanh, Thẩm Hoành Duệ cư nhiên đã nhìn ra, anh biết cậu rất sợ. Xác thật, Bùi Thanh thực sự sợ Thẩm Hoành Duệ và Vương Nam thân mật sẽ nối lại tình xưa. Mỗi một lần Vương Nam giải thích cho Thẩm Hoành Duệ, Bùi Thanh đều thực sự sợ, cố gắng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.
Được Thẩm Hoành Duệ đảm bảo và a ủi, Bùi Thanh cười rực rỡ, khoé mắt bị rách khiến cơ miệng cậu đau, nhe răng trơn mắt ngũ quan nhăn lại,
Thẩm Hoành Duệ quấn khăn trên người Bùi Thanh, đưa lưng về phía cậu, “ Đi thôi, cõng em ra ngoài.”
Bùi Thanh nằm trên lưng anh, Thẩm Hoành Duệ lấy tay đỡ mông cậu, nhân cơ hội nhào nặn thịt mông.
Bùi Thanh nói: “ Đã lên hay chưa?”
Thẩm Hoành Duệ hung hăng bóp bóp hai cái nữa, nói: “ Trong lòng em không đứng đắn được sao?”
Bùi Thanh nhoẻn miệng cười.
Thẩm Hoành Duệ đem cậu đặt ở trên giương rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh giải quyết, Bùi Thanh giữ chặt tay anh, “ Duệ ca, em dùng tay giúp anh.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Chờ lát nữa Vương Nam trở về, em ăn cơm trước đi.”
Bùi Thanh có chút luyến tiếc chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Thẩm Hoành Duệ đi vào nhà vệ sinh, chưa đầy lát sau Vương Nam xách theo cơm hộp trở về.
Bùi Thanh cố nén cơn đau ở hạ thể xuống giường hỗ trợ. Vương Nam nhìn dáng đi quái dị của cậu, nói: “ Không phải cậu bị trật chân sao? Như thế nào giống như bị vỡ bàng quàng?”
Bùi Thanh có chút áy náy với hắn, ngượng ngùng nói: “ Nằm lâu không thoải mái, cũng không nghiêm trọng.”
Vương Nam lại nói: “ Duệ ca đâu?”
Bùi Thanh liếc mắt nhìn nhà vệ sinh, “ Ở bên trong.”
Vương Nam đi tới gõ cửa, nghe thấy tiếng nước bên trong. “ Duệ ca, ăn cơm.”
Thẩm Hoành Duệ lên tiếng, âm thanh cực kỳ trầm, “ Các cậu ăn trước, không cần chờ tôi.”
Bùi Thanh khẩn trương nhìn Vương Nam, rất sợ hắn đẩy cửa vào nhìn thấy Thẩm Hoành Duệ loã thể. Vương Nam vốn định trực tiếp đẩy cửa vào nhưng nhớ tới tính khí không tốt của anh, do dự một chút rồi ăn cơm.
Vương Nam mua một bát súp gà với nấm tươi, một con cá hấp, một phần thị lợn quay, một phần thịt thăn chua ngọt. Hương vị đồ ăn ở đây đều ở mức tương đối nhưng rất tươi.
Hai người ăn xong, Thẩm Hoành Duệ vẫn chưa ra. Vương Nam nhìn đồng hồ, đã gần nửa tiếng.
Hắn liên tiếp nhìn về phía nhà vệ sinh, hỏi: “ Duệ ca có tính khiết phích nghiêm trọng, tại sao lại tắm rửa?”
Lỗ tai Bùi Thanh đỏ ửng. “ Đại khái, trên núi có nhiều côn trùng, chúng rơi vào người Duệ ca.”
Vương Nam nghe đến đây không khỏi dấy lên nghi ngờ trong lòng.
Sau mười phút, Bùi Thanh đứng lên tới nhà vệ sinh, “ Duệ ca, anh tắm xong rồi sao? Em vội đi.”
Vương Nam cau mày, “ Cậu đi tới quầy lễ tân hỏi có nhà vệ sinh khác không, Duệ ca đang tắm.” Trước kia ở ký túc xá, hắn chưa bao giờ kiêng kị ai nhìn cơ thể của Thẩm Hoành Duệ, nhưng hai ngày nay cảm thấy không đúng chỗ nào, Thẩm Hoành Duệ và Bùi Thanh quá thân mật.
Giọng Thẩm Hoành Duệ vang lên, hơi nghẹn ngào, “ Vào đi.”
Vương Nam có chút kinh ngạc, lúc trước nếu có ai xông vào nhờ vệ sinh lúc Thẩm Hoành Duệ đang tắm, đều bị anh đá ra ngoài.
Bùi Thanh đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Thẩm Hoành Duệ đang năm dươиɠ ѵậŧ đỏ ửng của mình. Qυყ đầυ trướng đến mức phồng lên, dịch tuyến tiền liệt chảy ra từng giọt, nhưng Thẩm Hoành Duệ vẫn không bắn ra.
Bùi Thanh khoá trái cửa, bước tới.
Thẩm Hoành Duệ đóng nắp bồn cầu lại, Bùi Thanh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ anh, nói: “ Duệ ca, em giúp anh.”
Thẩm Hoành Duệ được hai bàn tay dịu dàng cầm lấy, kɧoáı ©ảʍ xông đến đỉnh đầu, anh gật gật, giơ cổ nhìn lên trần nhà.
Bùi Thanh tuốt lên tuốt xuống, một bàn tay căn bản không thể chống đỡ. Hai tay Bùi Thanh cùng nhau nắm trượt lên trượt xuống.
Khuôn mặt Thẩm Hoành Duệ tìиɧ ɖu͙© tung hoành, ngực lên xuống kịch liệt.
Bùi Thanh sợ ở bên trong lâu sẽ khiến Vương Nam nghi ngờ. Cậu ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Hoành Duệ, “ Chỉ chưa được một ít.”
Thẩm Hoành Duệ lắc đầu, một tay đem Bùi Thanh nhấc lên, đẩy cậu đến tưởng, “ Chống đỡ.”
Bùi Thanh nghĩ anh muốn cᏂị©Ꮒ cậu, lập tức chống tay trên tường, nâng hông lên cao, dùng thịt mông cọ cọ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ.
Thẩm Hoành Duệ lùi lại, hung hăng nhéo hai cái trên mông sau đó lột quần cậu xuống, cặp mông mềm mại tinh tế.
Thẩm Hoành Duệ cắm dươиɠ ѵậŧ vào kẽ mông, hai tay bóp lấy cặp mông đè ép khe giữa, chỉ chừa lại một khe hở nhìn thấy côn ŧᏂịŧ tím đen.
Côn ŧᏂịŧ trượt lên trượt xuống tung hoàng trong khẽ mông trắng nõn, hai tay Thẩm Hoành Duệ bóp mạnh cái mông, những ngón tay anh biến thành những hình dạng khác nhau. Làn da lúa mì của Thẩm Hoành Duệ và nước dã trắng nõn của Bùi Thanh tạo nên một sự tương phản rõ ràng, ham muốn tìиɧ ɖu͙© càng lúc càng mạnh hơn.
Mông Bùi Thanh bị cọ nóng đến tê rát. Rõ ràng đó là nơi cảm giác trì độn nhất nhưng lúc này quá nhạy cảm. Cậu duỗi tay đặt lên mu bàn tay Thẩm Hoành Duệ, khi Thẩm Hoành Duệ nhào nặn mông cậu, cậu cũng khép lòng bàn tay lại, nhu thể cậu đang cưỡng bách nắm lây tay anh.
Thẩm Hoành Duệ hăng hái nhìn, dươиɠ ѵậŧ nảy lên vài cái, ma sát cái mông trắng nõn thành đỏ bừng. Qυყ đầυ quét qua hoa huyệt phía dưới, mông Bùi Thanh lập tức căng lên.
Vương Nam ngồi một lát, thấy Bùi Thanh còn chưa ra, trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn đi qua đi lại trước cửa. “ Bùi Thanh, cậu đi xong chưa, mình cũng muốn đi.”
Bùi Thanh lo lắng nhìn Thẩm Hoành Duệ cầu cứu. Thẩm Hoành Duệ nghĩ mà thấy buồn cười, rõ ràng chính mình muốn cầu Bùi Thanh, kết quả con yêu tinh nhát gan này còn tới cầu mình.
Thẩm Hoành Duệ véo cằm Bùi Thanh, hôn lên môi cậu. Sau đó nhanh chóng đỉnh vài cái, liền bắn ở trên mông.
“ Bùi Thanh? Duệ ca?” Vương Nam không nghe ai trả lời, lại kêu một tiếng, hắn vội vã tiến vào, vặn nắm cửa lên xuống, may mà cửa đã khoá lại.
Giọng Vương Nam có chút tức giận, đạp cửa, “ Hai người làm gì trong đó?”
Thẩm Hoành Duệ bôi đều tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mông, vỗ vỗ mông cậu. Một âm thanh giòn giã vang lên trong nhà vệ sinh. Anh nâng cằm hướng cửa nói: “ Đi ra ngoài đi.”
Vương Nam cũng nghe âm thanh vang dội kia, giọng nói nghi hoặc cùng sung sướиɠ khi cò người gặp hoạ. Nói. “ Hai người đánh nhau sao?”
Bùi Thanh kéo quần lên, mông nóng rát. “ Ra liền, không có đánh nhau.”
Cậu nhìn Thẩm Hoành Duệ, thấy anh đã mặc quần áo xong, liền mở cửa đi ra.
Vương Nam nói: “ Sao ở trong đó lâu như vậy?”
Bùi Thanh nói: “ Duệ ca đi vệ sinh có chút khó khăn, nhìn áp lực.”
Vương Nam nghĩ nghĩ, cảm thấy tràn đầy đồng cảm.
Bùi Thanh nói: “ Cậu đi đi.” Hai chân cậu bước ra ngoài.
Thẩm Hoành Duệ lấy khăn lông lau nước trên người, vô tình phủi trên người Vương Nam rồi đi ra ngoài.
Vương Nam không muốn đi toilet chút nào, chỉ cảm thấy hai người ở trong đó rất lâu, trong lòng hắn không thoải mái. Một mình hắn ở trong nhà vệ sinh một lúc, càng nghĩ càng thấy khó chịu, ngạnh ở cổ họng.
Bùi Thanh nháy mắt với Thẩm Hoành Duệ. Anh chỉ vào ba lô cậu, “ Đi tắm rửa đi.”
Bùi Thanh lắc đầu, “ Mau ăn cơm đi, đều đã nguội.”
Thẩm Hoành Duệ quả thật đói liền giải quyết bữa ăn trong vài phút.
Buổi chiều, Thẩm Hoành Duệ muốn chơi game, một mình ở trong phòng chơi, hạ thân Bùi Thanh đau, cũng nằm bất động. Vương Nam vốn dĩ cũng muốn ở trong phòng nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Hoành Duệ liền nhớ đến chuyện cãi nhau, hắn vô pháp tiêu tan, cho nên đi dạo.
Bùi Thanh ở trong phòng cùng Thẩm Hoành Duệ không có gì làm, Thẩm Hoành Duệ chơi game, Bùi Thanh dựa vào trong ngực anh nhìn anh chơi.
Chờ Thẩm Hoành Duệ chơi xong một ván, Bùi Thanh cầm điện thoại chính mình, “ Duệ ca, cho em chơi cùng.”
Thẩm Hoành Duệ khinh thường nhìn Bùi Thanh, Bùi Thanh nói: “ Bạn trai gì chứ, làm bạn trai mà không chơi cùng em.”
Bùi Thanh làm nũng, Thẩm Hoành Duệ liền mềm lòng. Buổi trưa, Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh chơi game, Bùi Thanh nằm cũng thắng, chọc đồng đội hâm mộ rớt nước mắt. Hết người này đến người khác cầu xin đại lão dẫn dắt, thậm chí cũng có kẻ thù muốn kết giao bằng hữu.
Thẩm Hoành Duệ xuống tay tàn nhẫn vô tình, ngược đến đối phương khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Bùi Thanh chơi game chưa từng sảng khoái như vậy.
Kết quả, chờ Thẩm Hoành Duệ híp mắt nghỉ ngơi một lát, Bùi Thanh tự mình chơi, lập tức trở về rank đồng.
Thẩm Hoành Duệ ngủ dậy, nhìn thấy cấp bậc của Bùi Thanh, anh cảm thấy gỗ mục không thể chạm khắc.
Bùi Thanh cảm thấy không phục, “ Anh thường ngày chơi game, em ít chơi, kỹ thuật kém có thể hiểu được.”
Thẩm Hoành Duệ miệt thị nói: “ Em có nhiều thời gian hay tôi có nhiều thời gian.”
Thẩm Hoành Duệ tu song học vị, thường ngày đi học bận tối mày tối mặt. Hơn nữa anh nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của lão sư rồi mới nhàn hạ chơi game.
Mà những điểm chuyên môn của Bùi Thanh rối tinh rối mù, mỗi lần trước thi cử đều vái ông bà mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Cậu không hiểu tại sao trước đây mình chọn chuyên ngành toán học. Loại chuyên ngành này nên được học bởi Lý Du thông minh tuyệt đỉnh hoặc Thẩm Hoành Duệ có chỉ sổ thông minh nổi bật, chính mình không biết tại sao muốn xem náo nhiệt, chính mình tim trào phúng cùng khinh bỉ.
Bùi Thanh nghẹn họng không nói nên lời, chỉ có thể thừa nhận. Bởi vì kỹ thuật quá cùi bắp, cuối cùng bị đồng đội báo cáo, tức giận thiếu chút đập điện thoại,
Buổi tối, vẫn như cũ Vương Nam ngủ bên phải, Bùi Thanh ngủ ở giữa, Thẩm Hoành Duệ ngủ bên trái.
Vương Nam dường như chịu thua, hoặc là thoả hiệp với tình trạng của hai người, hắn không nói gì. Chỉ hỏi: “ Ngày mai mấy giờ xuất phát?”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Đại khái 10 giờ rưỡi hoặc 11 giờ. Cứ thong thả.”
Bùi Thanh nói: “ Sau khi về, qua mấy ngày liền khai giảng, có thể gặp lại mọi người.”
Vương Nam ừ một tiếng, không có hứng tán gẫu, cầm đi động đưa lưng về phía hai người.
Bùi Thanh cũng xoay người, hai người đắp chung một chăn, chân Bùi Thanh đặt lên eo anh, một tay trong chăn sờ sờ cơ bụng anh.