Tương Tư Bạn Cùng Phòng

Chương 10

Cơ bắp của Thẩm Hoành Duệ phi thường đẹp. Đầu ngón tay Bùi Thanh như đang vẽ hình vuông trên tờ giấy, đầu ngón tay phác hoạ ở khe rãnh cơ bắp, sau đó hướng lên trên sờ cơ ngực anh, tay ở trên quần Thẩm Hoành Duệ cọ tới cọ lui.

Thẩm Hoành Duệ đang đeo tai nghe xem phim, cúi đầu nhìn thoáng qua cái tay đang quấy phá trên ngực minh, không nói cái gì tiếp tục xem phim.

Tay Bùi Thanh linh hoạt chui vào trong quần ngủ anh. Thẩm Hoành Duệ cong một chân chặn động tác của Bùi Thanh, Bùi Thanh dụi dụi đầu vào đùi anh, từ trước giờ Thẩm Hoành Duệ thắng không nổi lúc Bùi Thanh làm nũng, đành phải buông chân, tay Bùi Thanh thuận lợi chui vào qυầи ɭóŧ, ngón tay đặt trên qυყ đầυ Thẩm Hoành Duệ, thời điểm Bùi Thanh sờ tới sờ lui trên người anh, dươиɠ ѵậŧ đã có phản ứng.

Ngón tay Bùi Thanh trên qυყ đầυ đã cảm giác được dươиɠ ѵậŧ nảy lên, vừa lòng cười.

Cậu quay đầu nhìn Vương Nam một cái, thấy hắn vẫn đưa lưng về phía mình, liền yên tâm một chút, lại nhịn không được khẩn trương.

Trong khi chú ý Vương Nam, đem toàn bộ dịch tuyến tiền liệt bôi lên qυყ đầυ của Thẩm Hoành Duệ. Bùi Thanh chơi hăng say, qυყ đầυ anh trướng lớn phình lên, thập phần kiêu ngạo.

Lúc này, Bùi Thanh cảm giác cánh tay Vương Nam giật giật, lập tức rút tay về, Vương Nam quay người lại. Thẩm Hoành Duệ co chân lại che giấu hạ thân khác thường.

Vương Nam nằm nghiêng chơi game, lúc lâu không thoải mái, hắn di chuyển cơ thể, sau đó xuống giường lấy bịt mắt ngủ.

Bùi Thanh nghi hoặc nói: “ Sao ngủ sớm vậy?”

Tinh thần Vương Nam không phấn cấn, uể oải không muốn nói chuyện. Nói: “ Leo núi quá mệt, ngủ.” Nói xong, hắn liền đeo bịt mắt lên, ngủ thϊếp đi.

Bùi Thanh nhìn hắn chốc lát, thấy hắn đã ngủ, lá gan cũng biến đại. Cậu xốc chăn lên ôm lấy Thẩm Hoành Duệ, một bên vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, một bên nói: “ Thật lớn nha.”

Thẩm Hoành Duệ đã sớm ném tai nghe cùng di động sang một bên, quần ngủ cùng quần lọt kéo xuống, côn ŧᏂịŧ lớn dựng thẳng trong không khí. Bùi Thanh lập tức nắm lấy vuốt ve trên dưới, cậu cúi đầu, đầu lưới liếʍ láp mặt ngoài, dùng môi cùng lưỡi che răng lại, nhanh chóng cọ xát lòng bàn tay trên dưới dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ kéo cậu tới, khoá Bùi Thanh ngồi trên eo anh, Bùi Thanh liếc mắt nhìn Vương Nam, thấy hắn không phản ứng gì. Thẩm Hoành Duệ cười nhạo cậu nhát gan. Sau đó cúi đầu hôn Bùi Thanh.

Hai người lưỡi môi triền miên bên nhau, đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ chui vào khoang miệng Bùi Thanh, đảo lui đảo tới trên đầu lưỡi cậu. Bùi Thanh ngay lập tức đuổi theo, đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, phân không ra lẫn nhau.

Thẩm Hoành Duệ trụ nơi gáy Bùi Thanh, đột nhiên bị tấn công. Hô hấp cùng miệng lưỡi Bùi Thanh bị anh đoạt lấy, bị động theo anh. Cảm xúc ẩm ướt thô ráp mê hoặc lẫn nhau, ai cũng không chịu buông tha ai, ai cũng không chịu lùi về sau một bước.

Quần Bùi Thanh không biết từ khi nào đã bị Thẩm Hoành Duệ xuống, hạ thân trơn bóng, mông cậu đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh, thịt đùi Bùi Thanh run lên, đυ.ng phải thứ gi đó nóng hổi lập tức dán vào nhau.

Không biết hai người hôn nhau bao lâu, Thẩm Hoành Duệ buông Bùi Thanh ra, Bùi Thanh vươn cổ đuổi theo môi anh, hai người tiếp tục triền miên hôn môi.

Hạ thân Bùi Thanh bị quần của cậu bó chặt khiến cử động bất tiện.

Thẩm Hoành Duệ bế cậu lên, kéo quần cậu ra. Hạ thân trần trụi hướng thẳng Vương Nam, Bùi Thanh lo lắng nhìn chằm chằm vào Vương Nam, bám chặt cánh tay Thẩm Hoành Duệ, luôn cảm giác Vương Nam sẽ tỉnh lại trong một giây tiếp theo.

Thẩm Hoành Duệ hôn vành tai cậu, vỗ vỗ mông cậu. Anh không kiêng nể gì, sức lực nơi tay không giảm, tiếng bạch bạch bạch bạch vang lên trong không gian yên tĩnh.

Có lẽ có một người nằm bên cạnh, người này lại là bạn trai cũ của Thẩm Hoành Duệ, Bùi Thanh phá lệ khẩn trương, cũng cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng tấc da trên cơ thể đều quá nhạy cảm. Thẩm Hoành Duệ chỉ tát vài cái trên mông cậu, một bàn tay nghịch nghịch đầṳ ѵú, hạ thân Bùi Thanh ướt khủng khϊếp.

Bùi Thanh không dám lớn mặt như Thẩm Hoành Duệ, chỉ quay đầu nhìn anh, một tay kéo tay Thẩm Hoành Duệ đè lên hoa huyệt mình, “ Sờ sờ em.”

Thẩm Hoành Duệ tách hai chân cậu ra, thấy hoa huyệt đã bớt sưng, khôi phục màu hông phấn, một tầng da^ʍ thuỷ bao lấy, nhìn vô cùng dâʍ đãиɠ cùng trong suốt.

Ngón tay Thẩm Hoành Duệ ở trên sờ tới sờ lui, ngón tay anh kéo ra những sợi dâʍ ɖị©ɧ mỏng, gấp khúc.

Bùi Thanh quỳ hai chân, hơi hơi tách ra, da^ʍ thuỷ trên tay Thẩm Hoành Duệ ướt thành một mảng. Bùi Thanh không khống chế được nhỏ giọng rêи ɾỉ, cậu nắm lấy tay anh, nhét vào lỗ huyệt, Thẩm Hoành Duệ cắm vào một ngón.

Bùi Thanh thế nào chỉ ăn một ngón, bắt lấy cổ tay anh, “ Còn muốn, ngón tay đều tiến vào.”

Thẩm Hoành Duệ đưa hai ngón rồi ba ngón phối hợp nhau, va chạm các phía. Bùi Thanh rêи ɾỉ ngày càng lớn, Thẩm Hoành Duệ che miệng cậu lại, “ Lỡ đánh thức cậu ta, để cậu ta xem tôi ȶᏂασ em sao?”

Bùi Thanh đột nhiên im bật, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Hoành Duệ.

Ngón tay anh bị tiểu huyệt gắt gao kẹp chặt, da^ʍ thuỷ hưng phấn chảy ròng ròng, từ khe hở ngón tay nhỏ giọt xuống dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ.

Ngón tay Thẩm Hoành Duệ moi moi, ngón tay cái đè âm đế cậu: “ Thích để người ta nhìn tôi ȶᏂασ em sao? Bé lừa đảo.”

Hoa huyệt Bùi Thanh bị ngón tay chơi run lên, hai chân run rẩy, hai tay gắt gao che miệng mình lại, rõ ràng sợ hãi Vương Nam tỉnh lại, mông lắc lư theo chuyển động của ngón tay Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ chơi vài cái, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống ga giường, làm ướt một màng. Anh cười một tiếng, bế Bùi Thanh nằm lên trên đó.

Bùi Thanh bắt lấy cánh tay anh nghi hoặc khẩn trương nhìn anh.

Thẩm Hoành Duệ sờ sờ mặt cậu để cậu bớt sợ. Đè ngực cậu sau đó cúi đầu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ dù cương cứng nhưng vẫn gầy yếu của Bùi Thanh.

Bùi Thanh sảng khoải đến mức thắt lưng đột nhiên nảy lên rồi hạ xuống, nệm rung rinh vài cái.

Vương Nam ngủ khá nông, bị đánh thức. Đầu giật giật, không kiên nhẫn nói: “ Làm cái gì vậy, có thể im lặng được không?”

Bùi Thanh bị âm thanh của Vương Nam kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong nháy mắt liền bắn. Hai mắt tròn xoe, bắn tinh sung sướиɠ khiến toàn thân cậu bồng bềnh như trên mây, cứ như bị sóng cuốn rồi lêи đỉиɦ.

Cậu cố gắng làm giọng mình nghe tương đối bình thường, “ Thực xin lỗi, cậu ngủ đi.”

Nếu Vương Nam lắng nghe, có thể phát hiện giọng run run của cậu rất ngọt mềm mại, lại rất dâʍ đãиɠ.

Thẩm Hoành Duệ ngẩng đầu cười xem Bùi Thanh. Bùi Thanh lên án nhìn lại anh.

Thẩm Hoành Duệ liếʍ láp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên qυყ đầυ, đầu lưỡi di chuyển xuống, chạm chạm trên mặt âm đế một chút.

Bùi Thanh cơ bắp co rút, không chịu không chế thấp giọng hét lên một tiếng.

Vương Nam khó chịu nói: “ Làm cái gì nha! Để cho người khác ngủ!” Hắn đưa tay lên bịt mắt, như muốn kéo bịt mắt xuống bất cứ lúc nào.

Bùi Thanh trên mặt lo lắng đến mức hai mắt mở to, thân dưới ướt nhão nhoẹt, dâʍ ɖị©ɧ điên cuồng tuôn ra.

Đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ liếʍ môi thịt hoa huyệt, đẩy ra tiểu môi, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, đem thịt môi nhẹ nhàng xé rách, lớp da lưỡi thô ráp liếʍ trên thịt non mềm nhạy cảm.

Nước mắt Bùi Thanh không kiềm chế được chảy ra, miệng cắn chặt chăn, hai chân kẹp lấy đầu Thẩm Hoành Duệ, một bàn tay đè đầu anh, tay còn lại tự chơi đầṳ ѵú mình, cậu nâng cao mông lên, đem thịt non nhét vào miệng Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ không bao giờ cự tuyệt, đầu lưỡi chui vào miệng hoa huyệt, ở bên trong tạo nên những đợt sóng gió, đầu lưỡi đảo quanh ma sát thịt non trên dưới.

Bùi Thanh sảng khoái , hai chân đá lung tung, Thẩm Hoành Duệ bắt lấy chân cậu, không cho đá Vương Nam.

Bùi Thanh nắm tóc anh, bụng nhỏ kịch liệt phập phồng, hô hấp gấp gáp.

Thẩm Hoành Duệ vừa liếʍ hoa huyệt vừa vuốt cái bụng nhỏ , sự đυ.ng chạm khiến ham muốn của anh lên cao độ. Anh vuốt ngực Bùi Thanh, cảm giác đàn hồi sung sướиɠ, bàn tay dùng sức đẩy lên, nắn bóp bầu ngực thành một hình cung, anh nắm lấy cục thịt mềm mại mà véo lấy véo để, vô cùng thích thú.

Bùi Thanh vòng chân lên cổ anh, một chân vuốt lưng anh, làm đầu lưỡi của anh tiến càng sâu.

Hoa huyệt càng đau, Bùi Thanh càng vặn vẹo, run nhẹ một cái, côn ŧᏂịŧ bên hông khẽ lắc lư. Sau đó, cậu đột nhiên lật Thẩm Hoành Duệ khoá người ngồi trên bụng anh. May mà Vương Nam đã ngủ, không có bị động tĩnh này đánh thức.

Bùi Thanh vội vàng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, đè nó ấn mạnh vào bụng anh, sau đó hoa huyệt nhanh chóng cọ xát hạ thân anh.

Tiểu huyệt lúc đóng lúc mở, cắn vào có mùi vị đặc biệt, sắc mặt Bùi Thanh ửng hồng, đôi hôi hé mở, đầu lưỡi lấp ló khe hở giữa hai hàm răng hơi hé mở. Hạ thân càng lúc càng đau, Bùi Thanh mặc kệ Vương Nam có tỉnh hay không, cậu sắp bị du͙© vọиɠ thiêu chết, ngay cả khi Vương Nam bị đánh thức và nhìn thấy, cậu muốn bị Thẩm Hoành Duệ đυ. chết.

Cậu hé miệng rêи ɾỉ đến mức muốn động tình hơn bao giờ hết.

Ngón tay nghịch nghịch qυყ đầυ, lỗ huyệt co rút lại. Cậu chơi đến mê, nước miếng chảy xuống khoé miệng. Thẩm Hoành Duệ cũng rất sảng khoái.

Có lúc, động tác cọ xát Bùi Thanh quá lớn, hoa huyệt cọ xát với lông mao của Thẩm Hoành Duệ, cậu liền dùng hoa huyệt mài mài lông mao, chơi đến da^ʍ thuỷ giàn giụa, ướt nhẹp toàn bộ lông mao. Thẩm Hoành Duệ đẩy đẩy cậu, khiến dươиɠ ѵậŧ chọc vào cái miệng nhỏ khao khát.

Bùi Thanh liếʍ môi, mê man liếc nhìn Thẩm Hoành Duệ, bắt lấy dươиɠ ѵậŧ nhét vào hoa huyệt, làm hoa huyệt gắt gao ngậm chật hành thân cương cứng, hai tay cậu ôn nhu lại sắc tình vuốt ve nửa côn ŧᏂịŧ còn lại bên ngoài. Cái miệng nhỏ gần như cuống quýt đóng mở vì đói nhưng ăn không nổi. “ Nóng quá, Duệ ca, anh bỏng chết em.”

Thẩm Hoành Duệ bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ làm hô hấp thập phần dồn dập, dươиɠ ѵậŧ chịu không nổi. “ Em có dâʍ đãиɠ không?”

Bùi Thanh cảm thấy bị bôi nhoi đến thập phần uỷ khuất, kẹp chặt hoa huyệt cắn anh, “ Em không có dâʍ đãиɠ, thứ này thật xấu.” Cậu gắt gao kẹp chặt, khiến nó không thể tách rời khỏi lỗ da^ʍ của mình, chốc lát lại thấy ngứa không chịu được, chổng mông lên xuống, hai tay vuốt ve nửa còn lại.

Cậu cúi đầu nhìn, để qυყ đầυ va chạm chính xác vào tiểu huyệt của mình. “ A ~” nhẹ nhàng rêи ɾỉ, âm lượng không bị đè nén chút nào. “ Duệ ca, chơi thật thoải mái. Duệ ca, em yêu anh muốn chết.”

Thẩm Hoành Duệ biết tao hoá này chơi hăng say nhỉ. “ Yêu chết tôi? Yêu tôi nhất cái gì?”

Thẩm Hoành Duệ nghe mùi hương trên người Bùi Thanh, dục hoả cuồn cuộn, dươиɠ ѵậŧ nảy nảy. “ Đừng đùa, ăn vào đi.”

Bùi Thanh đỡ vai anh, nâng mông lên, qυყ đầυ nhắm ngay cái miệng nhỏ. Qυყ đầυ dính chặt miệng huyệt, gần như che mắt nửa lỗ hoa của cậu. Bùi Thanh ngạc nhiên, ai biết rằng cái miệng nhỏ như vậy lại có thể nuốt hết một thứ to lớn vào trong.

Côn ŧᏂịŧ sưng phồng bị cái miệng nhỏ ăn vào, Bùi Thanh chậm rãi ăn xong, toàn bộ da^ʍ thuỷ chảy ra theo hành thân tới lông mao. Âʍ đa͙σ đang thèm khát ngấu nghiến dươиɠ ѵậŧ.

Thẩm Hoành Duệ bị hút, sảng khoái đến muốn chết, cũng khó nhịn muốn chết, trực tiếp bắt lấy eo Bùi Thanh ấn xuống.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Hoành Duệ bịt miệng Bùi Thanh lại, đem âm thanh cao vυ't đó chặn lại ở khoang miệng. Anh đã sớm nhẫn nại tới cực hạn, điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra vào. Tôi nay, Bùi Thanh nhạy cảm và phấn khích hơn bao giờ hết.

Thẩm Hoành Duệ đỏ mắt, dươиɠ ѵậŧ lại to ra.

Bùi Thanh ai ai khóc kêu, lại sảng khoái lại sợ. Mông gắt gao kẹp lại.

Thẩm Hoành Duệ điên cuồng đâm mạnh vào như cái máy đóng cọc.

“ Mẹ kiếp!” Thẩm Hoành Duệ hướng lên trên đâm mạnh, Bùi Thanh hết lực ngồi xuống, Thẩm Hoành Duệ rút ra bên ngoài, Bùi Thanh kẹp chặt miệng nhỏ, dụ hoặc anh tiến vào phóng túng. Âm thanh bạch bạch bạch vang lên dữ dội ở trong phòng, tiếng nước chảy phá lệ da^ʍ mĩ.

Bùi Thanh không quan tâm rêи ɾỉ, Thẩm Hoành Duệ đỉnh càng sâu, hai người biết rõ trong phòng còn có người, nhưng lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bao giờ hết, làm càng nhiệt liệt.

” Cứng quá, vào sâu nữa đi.” Bùi Thanh dẩu mông, hai tay vuốt bụng anh, sờ cơ ngực, “ Sâu nữa, ȶᏂασ vào tử ©υиɠ em.”

Thẩm Hoành Duệ bóp chặt mông cậu, qυყ đầυ đang thao cái miệng nhỏ khép chặt kia, lúc đóng lúc mở, anh dừng lạ một chút, sau đó thẳng lưng đâm thật mạnh vào cái miệng nhỏ. Bùi Thanh rêи ɾỉ kêu to, hạ thân dính dịch nhầy ẩm ướt. Thẩm Hoành Duệ cảm thấy như đang ở rừng mưa nhiệt đới, hằng năm ẩm ướt vào mùa mưa.

Tiếng rêи ɾỉ Bùi Thanh quá to, động tác Thẩm Hoành Duệ điên cuồng.

Vương Nam bị đánh thức bởi tiếng rêи ɾỉ và những chuyển động dữ dội, ngốc ngốc không phân rõ chính mình đang ở đâu. Hắn chậm lại một chút, cảm nhận được cơ thể mình rung chuyển theo tấm nệm nhấp nhô, bên tai đều là tiếng rêи ɾỉ, mơi phát giác chính mình đang ở đâu, lại xảy ra cái gì.

Một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Vương Nam kéo bịt mắt xuống ngồi dậy, nhìn hình ảnh làm hắn phẫn nộ không thôi.

“ Hai người làm cái gì?” Hắn hét lên.

Thẩm Hoành Duệ liếc mắt nhìn hắn, kéo chăn bông lên che hai người.

Cái miệng nhỏ của Bùi Thanh thật sự quá dâʍ đãиɠ, Thẩm Hoành Duệ không thể nào dừng được, eo hắn giống như được lắp động cơ, không ngừng tiến công, bạch bạch tiếng đanh liên miên không ngưng.

Bùi Thanh bị đâm mềm nhũn. Cậu ý thức được Vương Nam đã tỉnh nhưng chính mình quá sung sướиɠ, bị Vương Nam nhìn làm cậu có loại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, còn có loại lão bà người ta nhìn chính mình cùng lão công hắn làʍ t̠ìиɦ. Bùi Thanh không tự chủ được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cái miệng nhỏ càng thêm hưng phấn đóng mở. “ Lão công cᏂị©Ꮒ em, bên trong rất ngứa a.”

Cậu trong chăn điên cuồng lắc hông, rêи ɾỉ càng thêm lớn và dâʍ đãиɠ, thần sắc da^ʍ mị, “ Lão công thật lớn, đυ. chết em đi, em ăn không nổi nữa.”

Cậu nắm tay Thẩm Hoành Duệ đặt lên đầṳ ѵú mình, “ Duệ ca, muốn bú.” Cậu hứng phấn đến muốn cao trào, cảm giác được dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ ở trong âʍ đa͙σ thình thịch nảy lên, càng lúc càng lớn, quả thật chính là điên cuồn, “ Đυ. em đi, đυ. em đi. Cứng quá nha, em nứt ra mất. Lão công, dươиɠ ѵậŧ thật hung nha.” Càng bị nhìn, Bùi Thanh càng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Thẩm Hoành Duệ đè lại eo cậu, vặn vẹo eo làm dươиɠ ѵậŧ bên trong chọc loạn.

Bùi Thanh ô ô kêu to, sảng khoái đến ngón chân đều cuộn tròn.

Vương Nam nén kinh ngạc, ngồi dạy lôi kéo Bùi Thanh, “ Hai người có xấu hổ không? Bùi Thanh, thằng đĩ này! Mày con mẹ nó tiện nhân.”

Bùi Thanh càng bị mắng lại càng hưng phân, da^ʍ thuỷ như cái vòi nước tràn ra. Cậu mê màn kêu to: “ Em chính là con đĩ , thật tuyệt, Duệ ca đυ. tử ©υиɠ em a!”

Vương Nam điên cuồng kêu mắng, “ Bùi Thanh, mày tiện nhân, con mẹ nó, trước mặt tao lại câu dẫn Thẩm Hoành Duệ!” Hắn bắt lấy tay Bùi Thanh kéo cậu xuống người Thẩm Hoành Duệ, đại dươиɠ ѵậŧ thao cậu, cậu sức lực cung không còn, bị Vương Nam kéo, cái miệng nhỏ gắt gao kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ không chịu buông ra.

Càng dùng sức, ma sát càng nặng, Thẩm Hoành Duệ bị hút đến thần hồn điên đảo, hai người sảng khoái đến chết đi sống lại.

Âʍ đa͙σ Bùi Thanh thoát ly dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ trong nháy mắt, Thẩm Hoành Duệ giống như dã thú, đè lại eo Bùi Thanh nhấn mạnh một cái, Bùi Thanh trừng hai mắt, hét lên: “ A a a a!” Đôi tay ở trên người Thẩm Hoành Duệ vẽ ra từng dấu vết, dâʍ ɖị©ɧ phun trào.

Thẩm Hoành Duệ đẩy Vương Nam, đè Bùi Thanh mãnh liệt thao. Tử ©υиɠ bị đâm một cách điên cuồng. Bùi Thanh phun dâʍ ɖị©ɧ liền triều xuy. Cả người vô lực nằm trên người Thẩm Hoành Duệ, hai mắt vô thần. Hạ thân lầy lội, có chút không nỡ nhìn thẳng.

Vương Nam bị Thẩm Hoành Duệ đẩy ra, bi thương muốn chết ngồi trên giường, dại ra nhìn Thẩm Hoành Duệ như dã thú động dục thao Bùi Thanh. Mà Bùi Thanh bị thao giống như lá rụng trên sóng, da^ʍ thuỷ đã khô lại, có những cái móc trong khoé mắt. Ánh mắt Bùi Thanh cùng Vương Nam nhìn nhau. Hai mắt vô thần, nhìn hắn, cảm thấy hạ thân nồng nặc mùi vị.

Thực mau cảm giác của cậu lại tới nữa, “ Lão công, cᏂị©Ꮒ chết em, em muốn ăn dươиɠ ѵậŧ.”

Vòng eo Thẩm Hoành Duệ bị chăn quấn lấy không thoải mái, oi bức hơn nữa động tác bị kìm hãm, anh kéo chăn ra ném sang một bên. Bùi Thanh sợ tới mức thét chói tai, hạ thân gắt gao kẹp lấy Thẩm Hoành Duệ, trốn trong lòng ngực anh.

Thẩm Hoành Duệ đem cậu bế lên, đưa lưng về phía Vương Nam, không cho hắn phát hiện ra thân thể khác thường của cậu.

Thẩm Hoành Duệ ôm cậu vào phòng tắm, vừa đi vừa thao.

Bùi Thanh biết bí mật của mình sẽ không bị phát hiện, liền thả lỏng. Bất chấp tất cả, rêи ɾỉ uyển chuyển phập phồng. “ Lão công, cᏂị©Ꮒ chết em, ©ôи ŧɧịt̠ điểm nhẹ.” Cậu vừa khóc vừa làm nũng, hai chân quấn lấy eo Thẩm Hoành Duệ, làm thịt non cọ xát eo anh.

Thẩm Hoành Duệ đem cậu vào toilet đặt trên bồn rửa tay, thuận tay khoá cửa. Anh tách hai chân Bùi Thanh ra, lộ ra hoa huyệt dâʍ đãиɠ, côn ŧᏂịŧ cọ cọ mặt trên vài cái.

Vương Nam bừng tỉnh cơn tức giận, điên cuồng đuổi theo: “ Hai người đi ra cho tôi.”

Bùi Thanh nghe tiếng hắn, hoa huyệt kích động giật giật, bắt lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ nhét vào hoa huyệt mình. “ Lão công, tiến vào ȶᏂασ chết em đi.”

Thẩm Hoành Duệ dã tính nhìn hoa huyệt Bùi Thanh, thô bạo đâm toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào. Cơ bắp anh nổi lên, mồ hôi đầm đìa, cực kỳ gợi cảm, yếu hầu nghẹn ngào. “ Bảo bối ngoan, thả lỏng ra, cắn thật chặt.”

Bùi Thanh thoả mãn rêи ɾỉ. “ Toàn bộ đều lắp đầy, em là của anh, lão công, nhanh lên.”

Thẩm Hoành Duệ bế cậu xuống dưới thao.

Bùi Thanh khẩn trương ôm lấy Thẩm Hoành Duệ. Phát hiện anh ôm chặt mình, tư thế vô cùng ái muội và thân mật, lập tức trầm mê hưởng thụ.

Vương Nam điên cuồng đập cửa, “ Thẳng đĩ Bùi Thanh, mày bước ra đây.”

Bùi Thanh vuốt cơ bắp Thẩm Hoành Duệ, “ Lão công, cơ bắp thật thoải mái nha.” Cậu đem đầṳ ѵú hướng lên trên Thẩm Hoành Duệ, “ Lão công, bú cho em.”

Thẩm Hoành Duệ cúi đầu cắn đầṳ ѵú cậu,vừa mυ'ŧ vừa cắn. Cảm giác hơi hơi đau đớn làm Bùi Thanh sảng khoải không thể kiềm chế,

Vương Nam xuyên qua tấm kinh pha lê thấy cảnh Thẩm Hoành Duệ đang ôm Bùi Thanh, đôi mắt đỏ bừng. “ Hai người tiện nhân. Ra ngoài. Không tôi phá cửa.”

Thẩm Hoành Duệ thô bạo thở hổn hển, dươиɠ ѵậŧ bị tử ©υиɠ kẹp chặt, âʍ đa͙σ nóng, ẩm ướt, tao hoá trên người rêи ɾỉ không ngừng. Anh ôm Bùi Thanh dựa vào cửa, dươиɠ ѵậŧ thao hoa huyệt. “ Vặn cái mông, nhanh lên. ”

Vương Nam nhìn thấy qua lớp kính, dươиɠ ѵậŧ to lớn màu đen ra vào trong huyệt, ghen ghét đến nỗi hai mắt đỏ bừng, du͙© vọиɠ không tự chủ được dâng lên, nhìn dươиɠ ѵậŧ kia, hắn đã cương cứng.

Lúc này, cửa phòng bị gõ.

Giọng cô gái ở quầy lễ tân vang lên, “ Chào ngài, tôi ở quầy lễ tân, một số khách khiếu nại rằng phòng ngài quá ồn ào. Có chuyện gì vậy ạ?” Nàng đứng ở cửa, cũng không nghe âm thanh quá lớn, lúc nghe lúc không nghe, hiện nghe tiếng âm thanh bạch bạch bạch.

Thẩm Hoành Duệ ghé vào tai Bùi Thanh nói: “ Có muốn người khác nhìn tôi cᏂị©Ꮒ em, cᏂị©Ꮒ sâu hơn được không?

Bùi Thanh do dự chốc lát, sau đó gật đầu, “ Duệ ca ȶᏂασ em, chỉ có thể ăn ©ôи ŧɧịt̠ anh, không muốn người khác.” Am đạo bủn rủn, Bùi Thanh biết sắp đạt cao trào.

Vương Nam trấn định tinh thần, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ trong quần, vừa đáp, “ Không có việc gì, sẽ không gây tiếng ồn nữa.

Lễ tân bất đắc gì rời đi.

Vương Nam ngồi trên mặt đất, mắt gắt gao nhìn cửa kính, thống khổ nhìn dươиɠ ѵậŧ kia. Hắn đã sờ, đã liếʍ, hắn biết dươиɠ ѵậŧ kia bao nhiêu cương cứng, thời điểm ở trong miệng mình không chút lưu tình, giống như miệng hắn là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Vương Nam tuốt dươиɠ ѵậŧ mình, ngón tay đặt phía sau c̠úc̠ Ꮒσα, tự thao chính mình.

Bùi Thanh bị tư thế mới này thao vài cái, da^ʍ thuỷ từ khe hở chảy xuống đất.

Dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ càng lúc càng lớn, tần suất làm cũng càng lúc càng nhanh.

Hai mắt Bùi Thanh tráng dã, ngay lúc đạt cao trào, hai chân mềm nhũn suýt ngã xuống đất, được Thẩm Hoành Duệ ôm lấy, anh điên cuồng đỉnh vài trăm cái sau đó bắn ở trên mặt cùng đầṳ ѵú Bùi Thanh.

Bùi Thanh hé miệng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, quỳ trên mặt đất bú dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ còn chưa mềm xuống, cậu liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên dươиɠ ѵậŧ, lại nuốt vài cái liền buông ra. Sau đó quét tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đầṳ ѵú chính mình ăn vào.

“ CᏂị©Ꮒ đầṳ ѵú em đi.” Bùi Thanh vuốt bụng Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ đặt cậu trên nắp bồn cầu, dùng dươиɠ ѵậŧ cạ cạ vào đầṳ ѵú.

Bùi Thanh vẻ mặt sảng khoái đến mức toàn thân nhũn ra, “ Lão công, cᏂị©Ꮒ em thật giỏi a.”

Mà Vương Nam bên ngoài cũng đạt tới cao trào.