Bùi Thanh nhìn hai mắt anh đỏ lên, dáng vẻ hoang dã, run sợ lại không nhịn được hưng phấn.
Cậu ngồi xếp bằng bẻ hai chân mình ra, thương tiếc sờ sờ hoa huyệt sưng đỏ. Thời điểm chờ Thẩm Hoành Duệ áp đến người cậu, chân Bùi Thanh thuần thục quấn lấy eo anh.
Côn ŧᏂịŧ Thẩm Hoành Duệ trượt trên đùi cậu, chất nhờn lưu lại trên làn da mịn màng, ghi lại những dấu vết của du͙© vọиɠ.
Bùi Thanh đắm chìm trong du͙© vọиɠ, ngực và bụng cậu kịch liệt phập phồng, làn da ửng hồng như ngọc, hai má mang những kɧoáı ©ảʍ hấp dẫn.
Bùi Thanh duỗi tay sờ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, mặt ngoài ướt đẫm, ngón tay cậu vuốt ve theo gân xanh. Thẩm Hoành Duệ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rêи ɾỉ một tiếng, “ Đợi một lát nữa.” Nói xong, anh lấy tay cậu ra, nắm dươиɠ ѵậŧ nhắm thẳng hoa huyệt trực tiếp đâm vào.
Bùi Thanh rêи ɾỉ kịch liệt, đến chết đi sống lại, âm thanh thô ráp không dễ chịu, nhưng là tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Cậu gắt gao mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ, lúc này đây, Bùi Thanh thích ứng tốc độ nhanh.
Thời điểm, Thẩm Hoành Duệ đâm vào, Bùi Thanh ưỡn eo và bụng nghênh đón anh, bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cᏂị©Ꮒ đến thần hồn điên đảo, hai chân trượt chân tản đá một cảng khó khăn.
Một con cá đang bơi chậm rãi gần hòn đá, bị sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Bùi Thanh một chân đá bay.
Cá sợ tới mức hồn phi phách tán, Bùi Thanh bị làm thần chí không rõ, căn bản không biết mình đã làm chuyện thiếu đạo đức này.
Thẩm Hoành Duệ bắt lấy hai chân Bùi Thanh. Sự đυ.ng chạm điên cuồng táo bạo, hạ thân va chạm tốc độ càng lúc càng nhanh, cái miệng nhỏ Bùi Thanh thèm khát, không ngừng mυ'ŧ. Thẩm Hoành Duệ cảm thấy như dươиɠ ѵậŧ mình đang bị bọc lấy. Dịch nhầy nơi hạ thân khiến toàn bộ eo hông ướt nhẹp, Thẩm Hoành Duệ ra ra vào vào tiếng nước bẹp bẹp vang lên.
“ Nâng mông lên.” Bùi Thanh khó nhịn nâng thân mình, nhưng vô lực rơi xuống.
Thẩm Hoành Duệ nắm lấy chân phải Bùi Thanh, cọ xát dươиɠ ѵậŧ mình vào thịt non vài lần, thừa lúc Bùi Thanh chưa chuẩn bị đâm sâu vào bên trong. Anh rút ra, làm thịt non sưng tấy, lại cắm vào, thịt non bị lông mao bao trùm.
Thẩm Hoành Duệ không chút thương tiếc, da^ʍ thuỷ nơi hoa huyệt bay tứ tung.
“ A, hừ ân! Ân~” Bùi Thanh bị đυ. thở không nổi, hông nâng lên trốn chạy, vặn vẹo cái eo, khiến cho dươиɠ ѵậŧ bên trong húc vào trái phải, làm cho cậu sướиɠ đến tột cùng. Cái mông tính trốn chạy tham lam lắc lư, gương mặt đỏ ưng, hàm răng che môi, hai mắt mờ mịt, miệng làm nhảm niềm sung sướиɠ của minh, “ Hảo trướng a, Duệ ca cứng quá.”
Hai tay Thẩm Hoành Duệ nắm chặt thịt mông hung hăng véo, Bùi Thanh siết chặt mông, cắn anh mấy cái, khóc kêu: “ Duệ ca đừng đùa nữa mà.” Cậu hít một hơi, đôi tay bẻ bẻ chính mình, “ Duệ ca, chơi cái l*и của em.”
Thẩm Hoành Duệ liếc mắt nhìn cậu, không để ý, tiếp tục cuối đầu chơi huyệt. Anh rút ra, Bùi Thanh sờ sờ cơ thể anh, rất sợ Thẩm Hoành Duệ rút côn ŧᏂịŧ ta, chuẩn bị giúp anh đem côn ŧᏂịŧ nhét vào.
Thẩm Hoành Duệ đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ, miệng nhỏ co rút lại thiếu chút nữa bắn ra.
Bùi. Thanh sảng khoái hét lên, nước mắt chảy ra, vòng eo đột nhiên hất ra như cá chép lộn người, da^ʍ thuỷ hạ thâm đầm đìa, làm cho lông mao Thẩm Hoành Duệ ướt nhẹp.
Bởi vì Bùi Thanh đột nhiên giật bắn khiến chút nữa hai người rớt xuống nước.
Thẩm Hoành Duệ có kinh nghiệm, lần này dùng sức giữ Bùi Thanh, Bùi Thanh bị Thẩm Hoành Duệ một tay khống chế, không thể động đậy.
Bùi Tanh run rẩy hở thổn hển, hạ thân gắt gao quấn lấy Thẩm Hoành Duệ, chân câu ở eo anh, nước mắt lưng tròng, bị giật mình. “ Duệ ca, hù chết em, muốn thương thương an ủi.”
Thẩm Hoành Duệ muốn làm mạnh, qυყ đầυ bị kẹp chặt đến sảng khoái, toàn bộ hạ thân chìm trong da^ʍ thuỷ, qυყ đầυ đỉnh sâu khiến bụng Bùi Thanh nhô lên, cúi đầu có thể thấy nơi của qυყ đầυ. Bùi Thanh nhìn theo mắt anh, nhìn đến chiếc bụng nhỏ nhô lên, tò mò duỗi tay sờ.
Rõ ràng cảm giác không có biến hoá, Thẩm Hoành Duệ lại cảm thấy tao hoá này đang chọc dươиɠ ѵậŧ mình, anh đột nhiên đỉnh vài cái, sau đó cúi đầu hôn lấy môi sớm mở của Bùi Thanh.
Đầu lưỡi Bùi Thanh gấp gáp không chờ nổi cuốn lấy Thẩm Hoành Duệ. Anh vui đùa, môi chỉ đơn thuần dán lên môi cậu. Bùi Thanh rướn đầu ác liệt nhưng không chiếm được sự phòng thủ của Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh khát cầu nhìn Thẩm Hoành Duệ, đầu lưỡi ở trên môi anh liếʍ tới liếʍ lui, tiểu huyệt kẹp chặt lấy lòng Thẩm Hoành Duệ.
Trong mắt Thẩm Hoành Duệ tràn đầy du͙© vọиɠ, mang theo một ý cười nhẹ, “ Bảo bối, lại hôn vài cái.”
Bùi Thanh kẹp chặt, cảm giác dươиɠ ѵậŧ càng to hơn, tức khắc sợ hãi, hối hận cầu xin: “ Đừng to nữa, hỏng mất.”
“ Chịu.” Thẩm Hoành Duệ vô tình một tiếng, nâng phần eo toàn bộ rút ra lại lập tức đâm sau vào. Sau một vài cú nhấp, Bùi Thanh trợn mắt, eo rung lên dữ dội.
Đôi môi đỏ khẽ mở, đầu lưỡi căng mọng ẩn ẩn hiện hiện giữa hai hàm răng.
Thẩm Hoành Duệ nhân cơ hội chui đầu lưỡi vào khoang miệng Bùi Thanh, đầu lưỡi xẹt qua hàm răng, sau đó đảo qua lợi. Sự đυ.ng chạm ở nướu răng sắc bén, hạ thân Bùi Thanh kẹp chặt, từng luồng dâʍ ɖị©ɧ cọ rửa dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ.
Cho dù chỉ là hôn môi, Thẩm Hoành Duệ như cũ cực kỳ báo đạo. Đầu lưỡi anh đảo qua hàm trên Bùi Thanh. Đầu lưỡi cậu ý đồ đuổi theo anh, nhưng Thẩm Hoành Duệ như cơn gió, ngậm lấy đầu lưỡi Bùi Thanh, không thương tiếc mυ'ŧ lấy.
Bùi Thanh không đuổi kịp, liếʍ cắn bờ môi anh, hạ thân gắt gao kẹp chặt, muốn thông qua hoa huyệt mê hoặc Thẩm Hoành Duệ, làm anh trầm mê với thân dưới, làm cho đầu lưỡi của anh trì độn.
Loại phương pháp này hiệu quả ngay lập tức. Thẩm Hoành Duệ bị cắn mấy cái, giống như bị mạo phạm, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Bùi Thanh đã tính toán sai, vất vả ngậm mυ'ŧ đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ, hạ thân bị đâm khó nhịn, không còn sức hôn, bị đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ hất văng ra. Hạ thân bị lắp đầy, nóng đến sưng tấy. Trong đầu đều là côn ŧᏂịŧ phía dưới, hoa huyệt kẹp chặt, nơi đó là gân xanh, qυყ đầυ lại đυ.ng vào nơi đó, gân xanh trên qυყ đầυ ma sát thịt non khiến cậu vặn vẹo lắc hông.
“A a a!” Bùi Thanh khó có thể ức chế tiếng rêи ɾỉ, hai chân vô đặt trên tảng đá, sau đó rớt vào trong nước.
Thẩm Hoành Duệ nhìn hạ thân sưng tấy lên của cậu, ngực kịch liệt phập phồng, mồ hôi trên người chảy xuống, cơ bắp toàn thân càng thêm quyến rũ, yết hầu Thẩm Hoành Duệ nghẹn lại nói: “ Tự banh cái l*и em ra đi.”
Bùi Thanh thất thần nhìn Thẩm Hoành Duệ. Thẩm Hoành Duệ hôn cậu một cái, sau đó dùng hai ngón tay véo véo hộŧ ɭε.
Toàn Thân Bùi Thanh run lên, vòng eo vặn vẹo cực độ, nháy mắt đạt đến cao trào, phun ra da^ʍ thuỷ khiến hai mắt Thẩm Hoành Duệ nhức nhối, sắc mặt có phần vô cùng dữ tợn.
Thỉnh thoảng anh dùng hai ngón tay bóp chặt hoa huyệt, Bùi Thanh theo động tác của anh run rẩy, vô lực vươn cổ lên, “ Ân ân ~~” cậu bị đυ. đến không nói nên lời, tiếng khóc mang theo giọng mũi dày đặc.
“ Dùng lực một chút.” Hai tay Bùi Thanh bắt lấy cục đá, mặt đá nhẵn nhụi bóng loáng không thể nắm được. Cậu muốn có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đau đớn, sự ham muốn tuỳ ý ở trên người cậu phóng túng của Thẩm Hoành Duệ. Cậu nâng hai chân mình lên ôm lấy đầu gối, liếʍ liếʍ môi đỏ ửng, “ Dùng sức đυ. em đi mà. “ Cậu nhéo nhéo hoa huyệt chính mình, dùng da^ʍ thuỷ chảy ra để chứng minh sự ham muốn của mình với Thẩm Hoành Duệ. Cậu vuốt ve côn ŧᏂịŧ anh, hai mắt mê ly nhìn, “ Thật lớn, cứng quá, em bị anh cᏂị©Ꮒ hỏng mất.”
Mồ hồi làm ướt tóc cậu, đầu tóc màu đen ướt dính trên mặt, sự va chạm ẩm ướt và du͙© vọиɠ khiến bụng Thẩm Hoành Duệ căng cứng.
Hạ thân Thẩm Hoành Duệ đột nhiên dùng sức, đâm mạnh Bùi Thanh liên tục tụt về sau, rồi bị anh kéo về, đè eo và bụng cậu lại khiến cậu không thể trốn thoát.
Thẩm Hoành Duệ đâm vào một cách mãnh liệt, khai phá cái miệng nhỏ, va chạm vào khoang tử ©υиɠ ấm áp. Anh nhìn Bùi Thanh hai mắt trắng bệch, hít thở không được, nhưng căn bản anh không thể dừng lại. Thậm chí còn ghét bỏ bẻ hai chân Bùi Thanh còn chưa đủ, đè hai chân cậu xuống, ép tới thẳng tắp.
Bùi Thanh bị đau chân đến mông cũng không thể di chuyển, lại muốn banh lớn ra nghênh đón Thẩm Hoành Duệ, miệng thịt phun ra dâʍ ɖị©ɧ, lúc đóng lúc mở, từng đợt từng đợt bị qυყ đầυ lôi ra khỏi da^ʍ huyệt, biến thành một sợi mỏng rồi đứt ra.
Bùi Thanh khó khăn di chuyển hai chân, muốn câu lấy eo bụng Thẩm Hoành Duệ, thúc giục không thể đợi được, gương mặt rất dữ tơn, thúc giục: “ Anh tiến vào. Tiến vào đi.”
Hai chân cậu căn bản không thể thoát được gông cùm xiềng xích của Thẩm Hoành Duệ, hoa huyệt ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến đang bò, lại như có người dùng bàn chải cọ cọ vào, Bùi Thanh chật vật chống đỡ thân trên, nửa người trên cơ hồ muốn hợp thành một với nửa người dưới, cậu gấp không thể chờ đè mông Thẩm Hoành Duệ lại, một bàn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hoảng sợ nhét vào tiểu huyệt của mình.
Thẩm Hoành Duệ không hợp tác, Bùi Thanh chỉ mới đi vào một nửa. Cậu thèm thuồng nhìn nửa còn lại, bên trong trống rỗng vô cùng, ngứa ngáy đến khó chịu. Bùi Thanh tức giận đánh Thẩm Hoành Duệ, khóc mắng: “ Anh hổn đản!”
Thẩm Hoành Duệ khó chịu đâm sâu vào, Bùi Thanh vẻ mặt dục tiên dục tử, cảm kích nhìn Thẩm Hoành Duệ. Yết hầu Thẩm Hoành Duệ nghẹn ngào nói: “ Đổi tư thế.”
Bùi Thanh cái gỉ cũng không quan tâm, chỉ muốn ăn côn ŧᏂịŧ.
Thẩm Hoành Duệ nâng cái mông cậu lên, hai người lật người. Bùi Thanh ngồi trên bụng Thẩm Hoành Duệ, đem côn ŧᏂịŧ đâm càng sâu, hai mắt cậu sáng hơn, tự động nâng eo và hông lên, “ Duệ ca, động đi.”
Thẩm Hoành Duệ động vài cái, tao hoá trên người bắt đầu lười biếng. Thẩm Hoành Duệ nâng eo Bùi Thanh ấn xuống, Bùi Thanh phối hợp anh ấn xuống, thậm chí không đợi nổi khe hở ở mông kẹp chặt tinh hoàn, thịt non mềm mại ở mông nhẹ nhàng cọ xát tinh hoàn. Thẩm Hoành Duệ gầm lên vài tiếng, giống như dã thú thét đến chói tai.
Bùi Thanh bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy.
Thẩm Hoành Duệ cúi đầu cắn đầṳ ѵú kéo nó lên cao, Bùi Thanh đau hô một tiếng, đau đớn làm phía dưới trở nên ướŧ áŧ và nóng. Cậu ưỡn ngực đưa đến bên miệng anh, “ Bên trái còn muốn.”
Thẩm Hoành Duệ nói : “ Vậy em tự mình chuyển động đi.”
Bùi Thanh gật đầu, một tay Thẩm Hoành Duệ siết chặt mông, một tay thưởng thức đầṳ ѵú, đầṳ ѵú bị anh véo chặt, gập lại vào lòng bàn tay. Thẩm Hoành Duệ chơi đầṳ ѵú không thương tiếc, Bùi Thanh bị anh siết chặt vừa xấu hổ lại cực kỳ hưng phấn.
Bùi Thanh lắc lư lên xuống, chơi đến dục tiên dục tử, da^ʍ thuỷ chảy ra càng nhiều.
Thẩm Hoành Duệ cảm giác được miệng nhỏ phía dưới ngày càng gấp, sắp cao trào.
Nước dãi Bùi Thanh chảy tới cằm bị Thẩm Hoành Duệ liếʍ láp, hai người nhiệt liệt hôn môi, đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ như đang nhảy múa cùng đầu lưỡi cậu, hai người quấn lấy nhau một cách khó khăn. Thâm Hoành Duệ bắt chước lại hành động giao hợp, mặc Bùi Thanh đỏ lên, hô hấp càng gấp, hoa huyệt cắn chặt hơn.
Thẩm Hoành Duệ giam cầm trụ lại eo cậu, tốc độ hạ thân bên dưới mãnh liệt thao.
Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ kéo dài, Bùi Thanh thét lên, nước dãi chảy ra, thân dưới không tự chủ chảy ra da^ʍ thuỷ.
Thẩm Hoành Duệ chơi đùa bên trong, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng cương cứng hơn, qυყ đầυ sưng lên, dưới sự kí©ɧ ɖụ© của da^ʍ thuỷ, qυყ đầυ tê liệt. Anh vốn định rút ra bắn ở bên ngoài, nhưng lại nhớ đến cảnh Bùi Thanh khóc nháo, liền bắn bên trong cơ thể.
Chờ Thẩm Hoành Duệ bắn xong, Bùi Thanh tựa như búp bê vô lực dựa vào lòng ngực Thẩm Hoành Duệ, kɧoáı ©ảʍ kéo dài, toàn thân rùng mình, cả người đỏ bừng du͙© vọиɠ.
Vẻ mặt Thẩm Hoành Duệ thoải mái, chống cục đá, một tay ôm lấy Bùi Thanh, phòng ngừa cậu trượt xuống. Dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cương, kiểm tra hoa huyệt, hai chân Thẩm Hoành Duệ rủ ở dưới nước.
Thẩm Hoành Duệ thọc vào rút ra vài cái, Bùi Thanh không nhịn được nhỏ giọng khóc, tiểu huyệt tê mỏi cao trào, lại chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
Thẩm Hoành Duệ trấn an vuốt ve cơ thể cực kỳ nhạy cảm của cậu. Khi làm tính bá đạo bao nhiêu thì sau đó lại dịu dàng bấy nhiêu. Anh hôn môi Bùi Thanh, đầu lưỡi chạm chạm môi cậu như thể gõ cửa. Bùi Thanh hơi hơi mở miệng, mời anh vào. Hai người ôn nhu hôn môi.
Thẩm Hoành Duệ đặt tay trên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, anh nhìn đôi mắt Bùi Thanh lạc lõng và có chút hoảng sợ, “ Bảo bối ngoan, làm tốt lắm không sao đâu.”
Bùi Thanh hừ nhẹ vài tiếng, híp mắt mệt mỏi dựa vào trong lòng ngực anh, hai tay vô lực ôm anh.
Thẩm Hoành Duệ nâng mông cậu, nhấc cậu ra khỏi dươиɠ ѵậŧ mình.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Hoành Duệ nhìn kỹ dấu tay cùng dấu hôn dày đặc trên người Bùi Thanh, từ cổ đến ngực, một mảng xanh tím. Eo, bụng và môi càng không dám nhìn. Eo hông bị đâm cho đỏ bừng, mông thịt mềm mại sưng lên như cái màn thầu nhỏ. Dấu vết trên đùi càng thêm đáng sợ, thời điểm Thẩm Hoành Duệ mất khống chế càng không nương tay, lúc nắm lấy mắt cá chân Bùi Thanh có phần bạo lực, vết bầm dấu tay hiện rõ trên đó.
Hai người lại trao nhau nụ hôn ướŧ áŧ, Thẩm Hoành Duệ nhìn dấu vết trên người cậu, có chút áy náy và khó chịu, “ Xin lỗi, làm đau em.”
Tuy rằng toàn thân Bùi Thanh đau, nhưng phi thường thoả mãn, không có gì hơn nam nhân mình yêu tận tình tuỳ ý trên cơ thể mình. Cậu lắc đầu, “ Em thích như vậy, rất thoải mái a.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Em thích nó ư?”
Bùi Thanh ngượng ngùng xấu hổ, đem mặt chôn sâu ở cổ anh, “ Thích, cực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Ánh mắt Thẩm Hoành Duệ tối sầm lại, nhìn trên người cậu đầy dấu vết đè nén ý niệm xấu xa trong lòng.
Bùi Thanh thận trọng hỏi: “ Duệ ca, anh có thoải mái không?”
Thẩm Hoảnh Duệ cười nói: “ Thiếu chút chết trên người em.”
Bùi Thanh đắc ý cười rộ lên. Duỗi tay vuốt ve cơ ngực Thẩm Hoành Duệ, cứng ngắc rồi dãn ra, “ Vậy em và Vương Nam, Duệ ca thích thao ai a?”
Thẩm Hoành Duệ cúi đầu, Bùi Thanh nhìn đôi mắt anh thâm trầm cho rằng anh không thích, lập tức có chút hối hận. Thẩm Hoành Duệ lại nói: “ Tôi chưa từng làm với hắn, lần đầu là của em.”
Kinh hi từ trên trời rơi xuống, khiến Bùi Thanh mừng khôn xiết, cậu cầm lòng không đậu nói: “ Thật sự!”
Bùi Thanh cao hứng hoa tay múa chân, cậu ngượng ngùng noi: “ Đây cũng là lần đầu của em.”
Thẩm Hoành Duệ đương nhiên biết, tuy rằng anh thô lỗ đâm vào nhưng vẫn cảm nhận được tầng màng ngăn cản kia, lớp màng đó tuy mỏng nhưng khiến du͙© vọиɠ anh tăng vọt.
Hai người ôm nhau chốc lát, ánh mắt trời chiếu vào.
Thẩm Hoành Duệ ôm Bùi Thanh xuống nước, nhưng Bùi Thanh để anh ngồi trên tảng đá, tự mình trượt xuống, cậu dùng ngón tay vuốt vuốt lông mao Thẩm Hoành Duệ, mặt trên bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt, “ Duệ ca, em rửa cho anh được không?”
Thẩm Hoành Duệ hất đầu, đôi tay chống lên, tuỳ ý để Bùi Thanh tưới nước ước nhẹp, cọ rửa cẩn thận.
Bùi Thanh gối lên đùi anh, ở chóp mũi là hương vị dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoành Duệ, đã thấy anh giễu cợt nhìn mình, dứt khoác không làm, đã làm là làm đến cùng, đem nước tưới lên đầu dươиɠ ѵậŧ, thản nhiên nói: “ Rửa xong rồi, cùng nhau tắm nha.”
Cậu cúi đầu không nhìn Thẩm Hoành Duệ, nắm lấy qυყ đầυ nhẹ nhàng mở bên ngoài ra, rồi đổ một ít nước lên trên đó.
Dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ cứng lên, hổn hển nói, “ Rửa xong muốn liếʍ hay không?”
Bùi Thanh lập tức ngẩng đầu,nghĩ anh thích thì em chiều. “ Nếu anh nói vậy, em liếʍ nga.”
Thẩm Hoành Duệ cười lớn, Bùi Thanh nhanh chóng rửa qua loa, lập tức ngậm lấy côn ŧᏂịŧ anh.
Lúc nóng lúc lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ căng phồng lên, lấp đầy khoang miệng Bùi Thanh.
Bùi Thanh đem hết toàn lực, vẫn để lại một phần nhỏ bên ngoài, một bên liếʍ liếʍ, một bên vuốt ve. Môi nhấp những đường gân xanh, không kìm được cong môi lên chọc chọc khiến Thẩm Hoành Duệ thốn khổ khó nhịn, anh ấn gáy Bùi Thanh. “ Nuốt hết đi.”
Bùi Thanh than thở: “ Quá lớn, nuốt không nổi, Duệ ca giúp em a.”
Thẩm Hoành Duệ có thể làm gì khác. Sau khi Bùi Thanh giữ qυყ đầυ, anh ấn đầu Bùi Thanh chậm rãi ra vào, “ Liếʍ vài cái được rồi, giọng em không được tốt.”
Bùi Thanh lập tức nhả dươиɠ ѵậŧ ra, không phục nói: “ Tra nam! Người khác làm xong đều muốn vậy, anh luôn luôn không phối hợp.”
Thẩm Hoành Duệ tức giận hung hăng véo mạnh đầṳ ѵú cậu vài cái, “ Không liếʍ nữa.”
Bùi Thanh sảng khoái hừ hừ, lập tức nắm lấy dươиɠ ѵậŧ anh, vội vàng la lên: “ Liếʍ!” Cậu ngậm lấy, liếʍ lấy liếʍ để.
Thẩm Hoành Diệu không chịu dùng sức, chính mình ấn đầu cậu vào sau cổ họng, bị thọc đến hai mắt trắng dã, không ngừng nôn ra. Thẩm Hoành Duệ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng lớn, Bùi Thanh nhả ra, liếʍ qυყ đầυ sạch sẽ, sau đầu cúi đầu kịch liệt ngậm vào, nhưng vẫn còn dư một phần bên ngoài.
Cậu nhìn Thẩm Hoành Duệ cầu cứu, Thẩm Hoành Duệ thờ ơ. Bùi Thanh chảy ra hai dòng nước mắt, trông rất đáng thương. Thẩm Hoành Duệ khẽ thở dài, đâm vào một cách tàn nhẫn.
Bùi Thanh kiềm chế nôn ra, cổ họng co rút lại. Hô hấp Thẩm Hoành Duệ gấp gáp hơn, gắt gao ấn chặt đầu Bùi Thanh, nhanh chóng đi vào. Da đầu Thẩm Hoành Duệ tê dại, không khắc chế được sức lực, ấn sâu hơn . Cổ họng chặt ấm áp, chiếc lưỡi linh hoạt bị côn ŧᏂịŧ siết chặt.
Khoá miệng Bùi Thanh bị sự căng phồng của dươиɠ ѵậŧ xé rách, vết máu rỉ ra. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, thấy mặt anh tràn đầy sung sướиɠ, càng mυ'ŧ nhanh hơn.
Thẩm Hoành Duệ rêи ɾỉ liên tục, chiếc lưỡi cọ xát dươиɠ ѵậŧ, sảng khoái không thôi. Anh điên cuồng thao cái miệng tham ăn của Bùi Thanh, thấy được miệng Bùi Thanh chảy máu, nhưng không thể ngăn chính mình, dùng qυყ đầυ ma sát môi Bùi Thanh, Bùi Thanh liền mở miệng vươn đầu lưỡi liếʍ lên liếʍ xuống, chơi đùa với nó.
Thẩm Hoành Duệ ấn mạnh mặt Bùi Thanh đến khi nào chóp mũi đυ.ng đến bụng anh.
Bùi Thanh bị lấp kín cổ họng, không thể hô hấp, bị đâm đến ngạt thở, hai con mắt không thấy nhãn cầu. Mồ hôi ướt nhẹp mắt cậu, cậu nhắm mắt lại để bớt đau, hai tay trong không trung điên cuồng tìm điểm chống đỡ. Thẩm Hoành Duệ bắt lấy hai tay đặt trên eo và bụng của mình, Bùi Thanh một bên điều chỉnh hô hấp, nhân cơ hội sờ cơ bụng anh.
Thẩm Hoành Duệ gào rống vài tiếng, điên cuồng dập mạnh vài chục cái, bắn thẳng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cuống họng. Thẩm Hoành Duệ bắn xong định rút ra ngoài, thời điểm rút ra Bùi Thanh vòng tay ôm eo anh, vừa ho nhưng vẫn muốn giữ lại trong miệng.
Thẩm Hoành Duệ sợ cậu bị sặc, đành phải bắn toàn bộ vào.
Thẳng khi bắn xong, Bùi Thanh mới để anh rút ra. Bùi Thanh nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm tanh nồng vào, mặc mày ho khan đỏ ửng, Thẩm Hoành Duệ vỗ lưng giúp cậu dễ thở, Bùi Thanh còn chưa từ bỏ ý định bắt lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, yết hầu nghẹn ngào sưng đau, còn nói: “ Em còn chưa ăn sạch sẽ.”
Đường gân xanh trên trán anh hiện rõ, Bùi Thanh cẩn thận quan sát, thập phần uỷ khuất. “ Anh có phải muốn đánh em, người khác lúc làʍ t̠ìиɦ xong thì ngoan ngoãn phục tùng bạn trai.”
Thẩm Hoành Duệ nghiến răng, ấn đầu cậu, “ Liếʍ đi, đừng nói chuyện.”
Bùi Thanh tức giận đến hừ một tiếng, liếʍ sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, hung hăng hít một cái. Sau đó đưa lưng về phía anh, uỷ khuất tự cọ rủa. Thời điểm liếʍ cho Thẩm Hoành Duệ, chính mình cũng cao trào một lần, hạ thân sền sệt không thoải mái.
Thẩm Hoành Duệ đau lòng bất đắc dĩ, nhảy xuống nước từ tảng đá, ôm Bùi Thanh từ phía sau giúp cậu rửa sạch tiểu huyệt, nhìn cậu uỷ khuất đến mắt đều đỏ lên, lại nhìn máu trên khoé miệng, anh thực sự bất lực tự trách mình. Xoay người cậu, “ Về sau không được làm loạn, Duệ ca cái gì cũng đều cho em.”
Bùi Thanh ôm cổ anh gật gật đầu, trong lòng không tán thành, em không có làm loạn.
Thẩm Hoành Duệ rửa sạch cho cậu, sau đó nhấc bổng đặt lên bờ. “ Mặc quần áo, lát nữa đi mua thuốc bôi vào, đều sưng lên.”
Quần áo trước đó ướt sũng đã khô lại do nhiệt độ cao, Bùi Thanh chầm rì mặc vào, hạ thân xé rách đau đơn, nước mắt chảy ròng.
“ Duệ ca, giúp em mặc quần.” Giọng cậu nghẹn ngào, cơ hồ không nghe rõ đang nói gì.
Thẩm Hoành Duệ nhìn cậu chỉ mặc áo trên, nửa thân dưới trần trụi, hai chân kẹp chặt lại, liền hiểu cậu nói gì. Nhanh chóng tắm rửa, bật dậy nhảy lên bờ, động tác anh mang theo những giọt nước văng khắp nơi, có những giọt nước còn xót lại trên cơ thể cường tráng, gợi cảm vô cùng. Bùi Thanh híp mắt sờ tới sờ lui cơ thể anh.
Thẩm Hoành Duệ nhìn qua đống quần áo tìm qυầи ɭóŧ mặc vào cho cậu, môi âʍ ɦộ sưng tấy lên đến mức khe hở ở giữa siết chặt không thể tách rời, khiến cho chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng phồng lên.
Thẩm Hoành Duệ thấp giọng mắng một tiếng, Bùi Thanh hôn một cái lên môi anh, liếʍ liếʍ môi, “ Thực thoải mái a, em còn muốn.”
Thẩm Hoành Duệ lạnh lùng nhìn Bùi Thanh, thời điểm Thẩm Hoành Duệ mặc qυầи ɭóŧ vào cho Bùi Thanh phát hiện được bên trong đùi có một nốt ruồi màu đen, nhịn không được sờ sờ vài cái, Bùi Thanh lập tức cởi quẩn nói: “ Muốn chơi sao?”
Thẩm Hoành Duệ nói : “ Sưng tấy như vậy sao có thể chơi được?”
Bùi Thanh có chút ngượng ngùng, “ Em còn muốn.”
Thẩm Hoành Duệ thầm nghĩ, muốn cũng đừng mong. Nhưng anh không nói ra, sợ bị chỉ trích là tra nam.
Thẩm Hoành Duệ giúp cậu mặc quần, chính mình cũng mặc vào. Anh bế Bùi Thanh ôm vào trong ngực, “ Đi mua thuốc bôi vào.”
Làʍ t̠ìиɦ cực kỳ tiêu tốn sức lực, Bùi Thanh thực sự mệt mỏi, thậm chí có chút ngã quỵ, dựa vào trong lòng ngực dịu dàng của anh. Chưa đầy một lát chìm vào giấc ngủ, Thẩm Hoành Duệ hôn lên trán, bế cậu rời đi.
Thẩm Hoành vừa bước ra khỏi đường mòn thì bắt gặp Vương Nam đang ngồi chỗ cáp treo.
Sắc mặt Vương Nam giận dữ, đi tới hét lớn: “ Hai người đi nơi nào! Trong núi không có tín hiệu, không liên lạc được. Có biết em lo lắng lắm không!”
Bùi Thanh cực độ mệt mỏi, ngủ rất ngon, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Vương Nam nhìn Bùi Thanh trong lòng ngực Thẩm Hoành Duệ, “ Anh vì sao ôm cậu ấy?” Hắn định kéo Bùi Thanh xuống, Thẩm Hoành Duệ lùi lại, nói: “ Mắt cá chân em ấy bị trẹo, đêm qua bị cậu đuổi ra đều không có ngủ.”
Trên mặt Vương Nam có chút ngượng ngùng cùng lo lắng, nhưng không phải tự trách, mà là bị Thẩm Hoành Duệ chỉ trích sợ mất hình tượng trong lòng anh.
Thẩm Hoành Duệ lạnh lùng nhín hắn một cái, “ Cậu về trước đi, tôi đi mua thuốc bôi cho em ấy.”
Vương Nam níu kéo: “ Là do em, cùng đi đi, em cũng không phải là không có lương tâm, tối qua chúng ta cãi nhau, Bùi Thanh ở đó cũng xấu hổ…..”
Thẩm Hoành Duệ không có nghe hắn nói, ôm Bùi Thanh đi tới chỗ nhà thuốc.
Vương Nam xấu hổ đuổi theo bước chân Thẩm Hoành Duệ.