Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị

Quyển 1 - Chương 5: Bón phân cho tiểu hoa yêu

Editor: Minnnn

Chương 5: Bón phân cho tiểu hoa yêu (Chú ý: Có bắn nướ© ŧıểυ trong cơ thể)

Cố Kiêu bỏ qua vấn đề nghĩ không thông này, lại hỏi: "Cái này thì bỏ đi, vậy tại sao sau đó tôi phải theo đuổi chứ? Tôi làm sai cái gì sao?"

Thật ra Úc Hoan cũng không hiểu chỗ này lắm, dù sao cậu chỉ đọc tiểu thuyết buồn tẻ mà thôi.

Cậu suy đoán: "Có thể là vì người ta đã trao ra tình cảm quý giá cho anh, nhưng anh lại chỉ cho người ta tiền tài lạnh như băng."

"Y yêu tôi thì tôi cũng phải yêu y sao? Vậy cũng không thấy y từ chối tiền tài lạnh lẽo của tôi đấy thôi?"

Nhiều nhất là quan hệ cung cầu không hài hoà, còn về "Cố Kiêu" giống như tên ngốc kia, theo đuổi muốn sống muốn chết sao?

Không khỏi rất không hợp lý.

Dù thế nào anh cũng cảm thấy mình sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, cũng sẽ không yêu một người không nói lý như thế.

"Ài..."

Úc Hoan buồn bực, chẳng lẽ là cách kể chuyện của mình có chỗ nào không đúng sao?

Sao nghe Cố Kiêu phân tích xong, câu chuyện tình yêu tốt đẹp liền trở thành kỳ quái như thế chứ?

Thật ra cậu nghĩ nhầm rồi, không phải cậu nói kỳ quái, mà là rất nhiều chuyện, góc độ của người xem không giống với góc độ của đương sự, là hoàn toàn khác nhau, thời cơ phát sinh trước sau, cảm giác cho người ta cũng là sai một li, đi một dặm.

Cố Kiêu ngoài câu chuyện nhìn Cố Kiêu trong chuyện giống như một tên ngốc, cũng giống như chúng ta của hiện tại nhìn chúng ta trước kia cũng cảm giác bản thân giống đồ ngốc.

Thậm chí có người còn bởi vậy mà sinh ra nghi hoặc--bản thân của hiện tại, và bản thân của quá khứ, thật sự có thể xem là cùng một người sao?

Dù sao Cố Kiêu cũng cảm thấy, tên "Cố Kiêu" trong lời của Úc Hoan không phải cùng một người với anh.

Anh không quan tâm mà bĩu môi, tay phải thuận thế chui vào vạt áo của Úc Hoan: "Thích ai, không thích ai, là chuyện của bản thân tôi. Nếu đến cả tình cảm cũng không thể tự làm chủ, vậy có gì khác với con rối? Cuộc đời của mình, phải tự nắm giữ ở trong tay mình, mà không phải do cái gọi là vận mệnh."

"Ưʍ..." Khuôn mặt nhỏ của Úc Hoan đỏ bừng, căm giận giãy giụa: "Hiện tại ở trong tay anh không phải cuộc đời của anh, là..."

Cậu xấu hổ mở miệng, người đàn ông mặt dày, vô sỉ lại càng nắm chặt lấy đầṳ ѵú trong tay, còn sắc tình mà dùng du͙© vọиɠ gắng gượng đâm lên cái mông vểnh ngồi ở trên người anh.

Người Úc Hoan quá gầy, quần áo lại quá rộng, bộ dạng bờ vai nửa lộ, cổ áo mở rộng ra, cảnh xuân phơi phới, cho dù là thánh nhân cũng không ngăn được dụ hoặc.

Cố Kiêu nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu ngậm lấy một viên đầṳ ѵú hồng nhạt đang run rẩy.

Thật sự không thể trách anh tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, trong lòng lại là một yêu tinh, có người đàn ông nào mà chịu được yêu tinh câu dẫn đâu?

Anh tìm cho mình một lý do, sau đó yên tâm, thoải mái bị "câu dẫn".

Phía dưới áo ngủ Úc Hoan không mặc gì cả, biết cậu là yêu hậu, Cố Kiêu cũng không đau lòng thân hình gầy yếu của cậu có thể chịu được anh lăn lộn hay không nữa.

"A...sướиɠ chết mất! Hô... Mới vừa cắm vào đã hút chặt như vậy, yêu tinh tham ăn, có phải muốn ông xã luôn cắm vào bên trong mới có thể làm cho huyệt da^ʍ nhỏ lỏng một chút hay không?"

Tư thế Úc Hoan quay lưng lại ngồi ở trong lòng anh, một tay Cố Kiêu bóp eo cậu không ngừng đâm lên trên, một tay không lưu tình chút nào mà làm càn, chà đạp trên cặρ √υ' bự trắng như tuyết, ngón tay còn thỉnh thoảng kẹp lấy núʍ ѵú kéo ra bên ngoài.

Thịt vυ' mềm mại bị xoa thành các loại hình dạng da^ʍ mĩ, từ khe hở ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh tràn ra, làm người nhìn nhiệt huyết dâng lên.

Nhưng cặρ √υ' mềm mại sao có thể chịu được yêu thương thô bạo như vậy?

Huống chi, da thịt quá nõn nà của Úc Hoan luôn dễ dàng để lại dấu vết, không lâu lắm, trên cặρ √υ' của cậu đã che kín dấu ngón tay sắc tình, còn có sữa tràn ra.

Mùi sữa trộn lẫn mùi hoa, theo tiếng va chạm "bạch bạch bạch" kịch liệt, tràn ngập căn phòng tối tăm.

Mỹ nhân mảnh khảnh bị đâm đến thở hồng hộc, thân thể không vững, chỉ có thể vòng một tay ra sau ôm lấy cổ của người đàn ông, một tay bắt lấy bàn tay đang tác loạn trước ngực, giống như một con kiến đang cố gắng lay động một cái cây.

Cậu đáng thương xin tha: "Nhẹ...ưm nhẹ chút, ư...đau quá a ông xã..."

Cố Kiêu thở gấp, vội vàng liếʍ láp ở chỗ cổ trắng nõn của người yêu, nghe được tiếng xin tha mang theo tiếng khóc nức nở, anh không những không bớt lại, dươиɠ ѵậŧ dưới thân còn lớn hơn một vòng, động tác trên tay cũng càng mạnh hơn.

"Cục cưng ngoan một chút, uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã nhiều hơn, sau đó ra nhiều sữa cho ông xã uống, em ngoan một chút, ông xã sẽ thương em nhiều hơn, được không?"

"Hức hức hức...anh bắt nạt em..."

"Ha..." Đối mặt với người yêu ấm ức lên án, người đàn ông khẽ cười một tiếng, thật sự buông lỏng tay ra, ngược lại nắm lấy tay của Úc Hoan, đặt trên cặρ √υ' ngẩng cao: "Vậy cục cưng tự chơi cho ông xã xem, phải chơi da^ʍ một chút, nếu không ông xã sẽ nắm mạnh lấy nó!"

Người đàn ông nói xong, liền gấp hai chân đang khép lại của cậu lên, sau đó ôm cậu, bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra.

"A a a...tử ©υиɠ...tử ©υиɠ lại bị đâm mở a! Ha a...thật thoải mái...ông xã, ông xã..."

Toàn thân Úc Hoan đều biến thành màu hồng phấn, chỉ có thể mềm mại dựa vào trên l*иg ngực cường tráng của anh, kịch liệt run rẩy, theo sức lực phía sau nhanh chóng lên xuống, giống như một món đồ chơi không có linh hồn.

Tay nắm lấy bầu vυ' của cậu cũng cầm lòng không đậu dùng sức, mất khống chế mà bắt đầu đùa bỡn.

"Ông xã ở đây, ở trong thân thể của em, cục cưng cảm nhận được không? A, thật biết hút..."

Mỹ nhân bị bắt tự xoa bóp, bị mình làm đến thần hồn điên đảo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho máu mũi của Cố Kiêu cũng sắp chảy ra.

Anh vươn đầu lưỡi, giống như con chó động dục, thở hổn hển, liếʍ gương mặt của Úc Hoan đến ướt dầm dề, liếʍ tận hứng lại bá đạo ra lệnh Úc Hoan vươn đầu lưỡi nhỏ của cậu ra, cho mình liếʍ mυ'ŧ, dâʍ ɭσạи.

Hai đầu lưỡi ở trong không khí triền miên, khi thì câu lấy nhau liếʍ láp, khi thì bị đối phương ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ, giống như nơi riêng tư khó tách rời, chặt chẽ kết hợp của bọn họ.

Sau mấy trăm cái cắm rút, Úc Hoan tiết ra đầu tiên.

"A a a--"

Cậu run run phát ra một tiếng rêи ɾỉ, sau đó ở trong lòng người đàn ông dựng thẳng thân thể, côn ŧᏂịŧ nhỏ và huyệt da^ʍ cùng phun ra ái dịch dính ướt.

Cố Kiêu bị tiểu huyệt cao trào kẹp mạnh một chút, suýt chút nữa cứ như vậy bắn tinh, anh cắn răng rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, sau đó động thân đâm vào trong cúc huyệt cũng ướŧ áŧ.

Dươиɠ ѵậŧ quá thô to, làm cúc huyệt căng rộng ra, đến một nếp uốn cũng không còn.

Xung quanh miệng huyệt dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, có một ít là cúc huyệt tự phân bố, còn lại là chảy ra từ huyệt da^ʍ vừa mới cao trào.

"Ưm ha...c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của cục cưng cũng rất ướt, cắn cũng rất chặt, có phải muốn ăn dươиɠ ѵậŧ nên chảy nước miếng hay không?"

"Ô...là của ông xã quá thô...a a...c̠úc̠ Ꮒσα cũng thật thoải mái, ông xã thật là lợi hại...a a..."

Người đàn ông được khen đến đắc ý không thôi, đột nhiên ôm cậu ngồi quỳ lên, sau đó đè về phía trước, để Úc Hoan ghé vào trên giường, bản thân cũng đè chặt ở trên thân thể trắng nõn kia.

Đôi tay của anh vòng đến phía trước, nắm lấy cặρ √υ' mượt mà, giống như cầm hai cái bánh bao, sau đó bắt đầu kịch liệt đong đưa hông.

"Ha a a a..."

Bất chợt chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, ngón tay tái nhớt của Úc Hoan nắm chặt lấy ga giường, hai chân thon dài dạng thẳng ra, ngón chân cũng đột nhiên cuộn tròn.

Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ sáng lên.

Tình sự kịch liệt trong phòng cũng tới giai đoạn cuối cùng rồi.

Cố Kiêu vẫn giữ nguyên tư thế cắm vào, đột nhiên lật người Úc Hoan lại, làm côn ŧᏂịŧ đâm vào chỗ sâu nhất, xoay tròn 180° trong hậu huyệt.

Cán côn ŧᏂịŧ thô ráp hoàn toàn cọ xát mỗi một tấc thịt non trong hậu huyệt, Úc Hoan nháy mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại cao trào bắn tinh lần nữa.

Mà đúng lúc này, Cố Kiêu lại cúi người ngậm lấy một viên vυ' bự, sau đó khai hoả toàn bộ hoả lực mạnh mẽ khuấy đảo trăm cái, cuối cùng không tình nguyện mà thả lỏng mã mắt.

"Nhiều quá...đầy quá rồi ông xã...ô..." Hai mắt Úc Hoan thất thần, khóc nức nở.

Lực bắn tinh như súng bắn nước cao áp, làm cậu hoảng hốt có cảm giác mình sẽ bị bắn hỏng.

Nghe thấy lời này, người đang uống sữa tươi ngọt lành cuối cùng đại phát từ bi mà buông tha cho c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đáng thương, ngược lại rót tinh cho hoa huyệt phía trước.

"Hô ưʍ...nóng quá...a a a! Thứ....thứ gì vậy? Ông xã?"

Úc Hoan hoảng sợ ôm lấy người đàn ông, vặn vẹo người, muốn thoát đi thứ không ngừng bắn ra chất lỏng nóng bỏng kia, dường như muốn đốt cháy tiểu huyệt của mình, làm bụng của mình căng lên giống như phụ nữ mang thai.

Cố Kiêu liếʍ liếʍ vành tai người yêu, nhẹ giọng ở bên tai cậu nói: "Tôi tự bón phân cho tiểu hoa yêu, cục cưng không thích sao? Nhưng tiểu huyệt của em không nói như vậy, nó vừa rồi...bị nướ© ŧıểυ của ông xã bắn đến cao trào lần nữa đấy."

Úc Hoan trực tiếp khóc thành tiếng.

Hô...cậu biết ngay mà, bại lộ thân phận chắc chắn không có chuyện tốt gì, người đàn ông này vốn ác liệt lại yêu thích tìиɧ ɖu͙©, sau khi không còn chỗ nào cố kỵ, đột nhiên trở thành ma quỷ.

Nhưng cậu lại không dám phản kháng, sợ đổi lấy đối đãi quá đáng hơn.

Cậu chỉ có thể ôm anh, khóc lóc cầu xin: "Nhiều quá...không chứa được, ông xã..."

"Không chứa được sao?" Người đàn ông xấu xa đè lên cái bụng căng to, Úc Hoan sợ hãi kêu một tiếng, anh mới cười khẽ, thay đổi chỗ khác tiếp tục bắn nướ© ŧıểυ: "Vậy để c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của cục cưng chia sẻ một chút được không?"

"A ưʍ..."

"Cục cưng kẹp chặt một chút, nếu như làm dơ giường, cơm tối hôm nay em cũng đừng ăn nữa, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã là đủ rồi, hoặc cục cưng muốn uống nướ© ŧıểυ của ông xã cũng được."

"Đừng...đừng mà..." Úc Hoan hoảng sợ kẹo chặt hai tiểu huyệt lại, làm cho người đàn ông kêu lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ lại gắng gượng lên.

"A, tiểu hoa yêu không thích ăn phân bón của ông xã cho sao?"

"Hô ô ô...Cố Kiêu, anh đừng bắt nạt em..." Tiểu hoa yêu khóc như hoa lê dính hạt mưa, thật đáng thương.

Cố Kiêu di chuyển tay xuống sờ sờ huyệt da^ʍ ướt dầm dề, sau đó cắm hai ngón tay vào thọc thọc.

"Nếu như không bón phân cho tiểu hoa yêu, khô héo thì phải làm sao? Ngoan, nếu cục cưng không muốn dùng cái miệng nhỏ phía trên uống, vậy hai cái miệng nhỏ phía dưới phải cố gắng nha, không chỉ không được chảy ra, còn phải uống sạch sẽ mới được, giống như ông xã uống sạch sữa của bé da^ʍ, được không?"

Người đàn ông dùng giọng điệu thâm tình đến mức có thể dìm chết người, hỏi ra vấn đề vô cùng xấu hổ.

Úc Hoan tức giận, chỉ có thể há miệng, cắn lên bả vai của anh, kết quả lại làm răng của mình đau.

Cố Kiêu cười khẽ để mặc cậu cắn, con xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, điều chỉnh tư thế một chút, để cho cậu cắn chỗ nhiều thịt hơn.

Đương nhiên, nếu như anh không dùng côn ŧᏂịŧ lớn của anh đi báo thù thì càng tốt.

Thế là trong phòng rất nhanh lại vang lên tiếng rêи ɾỉ ái muội lần nữa, cùng tiếng thở dốc trầm thấp.

Cuối cùng, ăn tối biến thành ăn khuya.

Úc Hoan được tẩy rửa sạch sẽ bị anh ôm vào trong lòng, mơ mơ màng màng được đút cơm.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh thỉnh thoảng dỗ dành: "Ngoan nào, há miệng, ăn thêm chút nữa."

"Uống canh xong rồi ngủ tiếp, là canh hải sản em thích nhất."