Editor: Dĩm
Tự tin?
Kỳ Liên Hàng chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này.
Cái hắn coi là tự tin chính là Cốc Ngữ chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn, thằng khác không thể có được cô, đó chính là cảm giác tự tin.
Trước khi bỏ đi, hắn đã cho Trì Trấn Thạc ăn một đấm vào bụng, đơn giản vì hắn rất chướng mắt.
Sau khi Cốc Ngữ tỉnh dậy, cô tìm thấy vài cuốn sách bên cạnh giường, cô cầm lên xem và sững sờ, trên trang bìa có một dòng chữ rất to.
《Tự tin để thành công》
《Bồi dưỡng sự tự tin》
《Bạn có phải là một người tự tin?》
Cô nheo mắt, ném hết sách xuống, nghiêng người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Nghe thấy động tĩnh nên đi vào, Kỳ Liên Hàng bất mãn nhặt sách trên mặt đất lên.
"Em dám ném đi à? Sách này tôi chọn rất lâu đấy!"
"Anh có bị bệnh không?"
Cô quay lại mắng hắn: "Chân bị anh đánh gãy rồi, còn bồi dưỡng tự tin làm cái quái gì? Chẳng lẽ chân tôi bị gãy thế này rồi thì phải nên kiêu ngạo, tự hào sao? Bệnh anh cũng không nhẹ đâu, sao anh không tự đi đọc mấy cuốn sách này? Gì nhỉ, đúng rồi, bồi dưỡng nhân cách đạo đức, cái này không phải hợp với loại người như anh à?"
"Tại sao tôi lại phải cần cái sách đấy?"
Vừa định chỉ vào mặt cô cảnh cáo, đừng cho mặt mũi lại không cần, nhưng lời trong miệng vẫn chưa hề nói ra.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Phải dịu dàng.
"Được rồi, nếu em không thích đọc mấy cuốn sách này, thì nói cho tôi biết, em muốn đọc cái gì? Tôi mua tất cả cho em. Em muốn gì, tôi có tiền, tôi đều mua cho em!"
“Chân lành lại, làm được không?”Cô nghiêm túc nói.
Kỳ Liên Hàng im lặng, bất động một hồi lâu, hắn mới lặng lẽ thốt ra vài chữ.
"Chỉ có cái này là không được."
“Vậy tôi muốn anh chết!” Cốc Ngữ rống lên khóc lớn, điên cuồng nhặt cái gối lên đánh hắn, gào khóc như người mất trí. Kỳ Liên Hàng đứng tại chỗ bị một cái gối đập vào, cũng không đau không ngứa.
Hắn nhắm mắt lại, tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn, như xé tâm can, ngay cả cơ tim của hắn cũng ẩn ẩn đau đớn.
Kỳ Liên Hàng bắt chước sự dịu dàng của Trì Trấn Thạc, nhưng luôn phản hiệu quả, cho nên từ chỗ Trì Trấn Thạc phát hiện ra một vài thứ.
Anh luôn ăn mặc ất mộc mạc, quàn đen áo trắng ngắn tay rất giản dị, sạch sẽ, đó là trang phục mùa hè của anh, không giống với chính mình, nó luôn là màu đen mang theo gió hàm, khác biệt rất lớn.
Vì vậy, hắn đã đi mua quần áo, đặc biệt nhớ rất rõ rằng khi đến trung tâm mua sắm lần đầu tiên, hắn đã mua chiếc váy làm quà sinh nhật cho Cốc Ngữ. Cô chỉ mặc chiếc váy đó một lần, sau khi xăm cho cô, nó đã dính đầy máu.
Áo sơ mi trắng và quần đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài tay màu be, hắn cảm thấy có chút giống phong cách của Trì Trấn Thạc, khí chất văn học nghệ thuật gì đó, quả thực rất đạo đức giả.
Kỳ Liên Hàng tự tin vỗ vỗ quần tâyi, thay một đôi giày vải canvas, trong tay cầm quyển sách về tự tin, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, phát hiện khuôn mặt vốn hung dữ cũng bị bộ quần áo này phụ trợ cho chút nhu hòa.
"Không tệ."
Hắn rất hài lòng.
Nhưng Cốc Ngữ ngay cả ánh mắt cũng không liếc hắn lần nào.
"Đừng có mà giận dỗi với tôi, tôi mang cho em canh xương, uống xong chân sẽ không đau."
Cô tức giận xoay người, cuối cùng cũng quay đầu lại liếc nhìn hắn, Kỳ Liên Hàng rất vui mừng muốn cô xem cách ăn mặc mới của mình, nhưng không ngờ trong mắt cô lại hiện lên vẻ chán ghét.
"Đồ giả tạo? Còn bắt chước cách ăn mặc của cậu ấy? Anh cũng chẳng là cái thá gì! Ghê tởm, anh không xứng mặc bộ đồ này chút nào. Bộ quần áo này sạch sẽ đến đâu cũng không thể ngăn được nội tâm rác rưởi bên trong. Thật kinh tởm!"
Lời cô nói như hàng ngàn cái kim đâm vào tim hắn, Kỳ Liên Hàng cứng đờ đứng tại chỗ.
Cốc Ngữ khó khăn đứng dậy khỏi giường, kéo lê cái chân bất động, dùng đầu gối di chuyển về phía thành giường.
"Cởϊ qυầи áo ra đi. Anh không xứng! Đừng làm tôi ghê tởm!"
Cô động thủ xé rách áo sơ mi trắng bên trong, canh xương trong tay bị cô hất tung, bắn tung tóe lên áo trắng, cảm giác nóng rát từ bụng truyền đến.
Kỳ Liên Hàng trầm mặc cúi đầu, nhìn cô đang khóc nức nở, càng dùng sức, rồi đem kéo cúc áo bứt tung.
Hắn nắm lấy cánh tay vì dừng sức mà trắng bệch của cô: "Đừng đυ.ng vào, canh còn nóng, sẽ bỏng, để anh cởi."
"Sao anh vẫn còn giả bộ gì chứ? Đã bảo đừng làm tôi buồn nôn!"
Mắt Cốc Ngữ đỏ hoe, đầu tóc bù xù xõa xuống, anh cô điên cuồng cào lên ngực hắn, rồi đánh liên tục, vết thương ở cánh tay còn chưa lành, hắn lại càng không muốn thêm vết thương mới.
Kỳ Liên Hàng hỏi lễ tân khách sạn hai sợi dây thừng, dùng để buộc thùng đồ, hắn cố định tay chân cô vào góc giường, không thể động đậy.
Ngay cả khi thay quần áo, hắn vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Kỳ Liên Hàng quỳ ở bên người cô, ức hϊếp ngực cô, khuôn mặt cô lập tức hoảng hốt, trơ mắt nhìn hắn đang kéo khóa quần xuống.
"Đồ cầm thú, đồ cầm thú!"
"Suỵt, im lặng nào."
Hắn đem côn ŧᏂịŧ sớm đã ngóc đầu từ lâu, cọ cọ một hồi, nó càng lúc càng to ra, vừa bằng cẳng tay của cô, qυყ đầυ nhẵn nhụi cọ sát vào cằm cô, côn ŧᏂịŧ tím đen đã sung huyết sưng tấy lên, từng đường gân guốc đập liên hồi.
"Thả lỏng, coi tôi là Trì Trấn Thạc. Bộ quần áo này vậy mà có thể khiến em nhớ đến nó? Vậy thì em cứ tưởng tượng đang liếʍ côn ŧᏂịŧ của nó là được rồi. Vì canh xương bị em làm đổ rồi, nên uống cái này cũng không tệ, màu sắc cũng giống nhau."
Hắn rõ ràng là rất tức giận, nhưng trong giọng điệu lại kiên quyết giả vờ ôn nhu, Cốc Ngữ khóc đến nghẹt thở, nước mắt cứ tuôn rơi, giãy giụa muốn thoat khỏi sợi dây thô ráp trên cổ tay, "Cút đi ... Cút đi!"
Ngón tay thon dài mở miệng cô, để tránh cho cô cắn, hai ngón tay đưa vào trong miệng, áp lên răng hàm trên và dưới, thâm nhập thật mạnh.
"Ưʍ...ưm"
Côn ŧᏂịŧ to đến nỗi cô phải há to miệng ra hết mức có thể để không cắn phải.
Lâu lắm rồi hắn mới được vào, cái miệng vẫn ấm áp như vậy, côn ŧᏂịŧ thâm nhập vào trong miệng cô thoải mái mà nảy lên.
"ừm...thoải mái! Tưởng tượng xem nào, côn ŧᏂịŧ của nó có to hơn tôi không? Có ăn ngon như cái của tôi không? Hả?"
Hắn cười quỷ dị, nheo mắt lại cảm thấy rất thoải mái, ra vào trong miệng của cô, mạnh bạo như đối xử với cái lỗ nhỏ ở hạ thể.
Cốc Ngữ dùng hai tay giữ chặt sợi dây thừng, sợi dây vì cô giãy giụa được kéo thẳng ra, mắt trợn ngược lên vì đau, cổ họng ngạt thở không cần nói cũng biết, nhìn mặt cô đỏ lừ cũng nhìn ra được cô đang rất khó chịu.
"Hừ, thực sự rất thoải mái. Tôi tin rằng khi Trì Trấn Thạc ở trong miệng của em, đoán không chừng nó cũng thoải mái giống như tôi, em nói có đúng không?"
“Ô ô...ô"
"Bảo bối, em khóc cái gì? Mấy ngày nay khóc sưng hết mắt lên rồi, sẽ không mở ra được đâu, thử xem, nói thật đi, em nghĩ côn ŧᏂịŧ của nó to hơn tôi sao? Hả?"
Cô nghẹn đỏ mặt, nước mũi chảy ra, côn ŧᏂịŧ cũng bị nước bọt thấm ướt, qυყ đầυ bị cổ họng ép chặt, Kỳ Liên Hàng thẳng eo, đâm vào lại càng nhanh.
Hắn nhướng mày thoải mái cười nói: "Sao lớn bằng của tôi được, làm gì có ai có thể làm em thoải mái bằng tôi."