Nuốt Xuống Ngụm Trắng Đục Này

Chương 39: Nhìn chướng mắt đấy

Editor: Dĩm

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn tung tóe trong cổ họng Cốc Ngữ, yết hầu co lại vì bị sặc, chờ hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, cô nghiêng người, ho khan một tiếng rồi phun toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng xuống giường.

Không nói một lời, Kỳ Liên Hàng nhìn cô nôn hết thứ của hắn ra.

"Không ngon sao? Không phải hồi trước ngày nào cũng thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi. Vậy em muốn ăn của ai? Trì Trấn Thạc? Có cần tôi đến bệnh viện kêu nó giúp em? Rồi rót vào cốc cho em uống."

"Cút... súc sinh! Anh sẽ chết không được tử tế, sẽ chết không được tử tế!"

"Chỉ có câu này, không có gì khác? Muốn chết như vậy, há mồm ngậm miệng đều muốn tôi chết, cho dù tôi chết cũng phải kéo theo em cùng chết!"

Cô tức giận run lên, khóc đến thở cũng không ổn định, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun loang lổ trên giường, cực kỳ kinh tởm.

Kỳ Liên Hàng nhìn bộ dáng đáng thương của cô, cảm thấy mình cũng hơi quá đáng.

Hắn không nói thêm nữa, hắn phải bình tĩnh lại một lúc.

Sau khi hắn đóng sầm cửa đi ra ngoài, Cốc Ngữ tức giận cầm lấy ga giường dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kéo xuống, "Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm!"

Kỳ Liên Hàng đứng ngoài gió lạnh suốt một tiếng đồng hồ bên ngoài khách sạn, ngồi xổm đến khi chân tê dại, xắn tay áo lên nhìn, cánh tay đau gần chết, không biết vết thương bên trong băng gạc có bị rách ra không.

"Mẹ nó!"

Hắn tức giận đạp mấy viên đá trên đất.

"Kỳ Liên Hàng tôi từ trước tới nay muốn cái gì thì có cái đó! Tôi không tin là không thuần phục được em, em cũng chỉ có thể là của tôi, là của một mình tôi!"

Kỳ Liên Hàng vỗ vỗ mặt, nắm chặt hai tay, liều mạng tự nhủ phải bình tĩnh, ôn nhu, bình tĩnh mới có thể nhẹ nhàng!

Khi hắn đứng dậy chuẩn bị trở về, sờ vào túi, phát hiện không mang theo điện thoại.

Vẫn còn ở trong phòng.

"Chậc...!"

Hắn vội vàng chạy trở về, nếu để cô gọi cảnh sát hoặc gọi người đến cứu cô, thì còn cái đéo gì rắc rối hơn thế nữa!

Khi trở lại thì đã thấy Cốc Ngữ đang ngồi ở đầu giường, trên tay cầm điện thoại của hắn.

Kỳ Liên Hàng hoảng sợ bước tới, muốn giật lấy điện thoại, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn.

Vung điện thoại ném vào trán hắn, cơn tức giận lại trào dâng.

Cốc Ngữ nắm lấy áo của hắn, tức giận hét lên, "Anh đến bệnh viện tìm Trì Trấn Thạc gây sự à! Tại sao anh lại đánh cậu ấy! Tại sao, anh có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Anh có còn là con người không, anh đánh cậu ấy tới nằm viện còn chưa đủ à?"

"Ai nói với em, tôi tới bệnh viện tìm nó gây sự?"

Kỳ Liên Hàng rút tay ra, cúi người nhặt điện thoại trên mặt đất lên.

Thì thấy trên diễn đàn một nhóm fan của Trì Trấn Thạc đã gửi một vài tấm ảnh cùng video giám sát, đấy là lúc hắn đấm vào bụng Trì Trấn Thạc thì bị camera giám sát ghi lại.

Cái đám fan ngu xuẩn thế mà lại còn kiểm tra camera giám sát, thằng kia thật chướng mắt!

"Anh đánh cậu ấy đến xuất huyết dạ dày. Cậu ấy giờ nằm

trên giường bệnh và không thể ngồi dậy được. Tại sao anh lại đánh cậu ấy! Tại sao không phải là anh, đáng lẽ anh nên là người nằm đó, chịu đau đớn cho cậu ấy!"

Cô hét vào mặt hắn như điên, cuồng loạn gào thét, khóc đến sắp tắt thở.

Tay cầm điện thoại của Kỳ Liên Hàng khẽ run lên.

Lúc này, hắn mới thực sự nhận ra khoảng cách giữa mình và Trì Trấn Thạc.

Cốc Ngữ không bao giờ có thể khóc đau lòng vì hắn, e là cho dù hắn chết cũng không rơi một giọt nước mắt, ngay cả khi trong mơ còn cười sảng khoái.

"Ha…"

Tiếng cười lạnh run rẩy từ cổ họng phát ra.

Hắn quay đầu, hai tay đút túi quần, không phục cắn răng, cố nén nước mắt muốn chảy ra.

Cốc Ngữ nhặt chiếc gối ném nó vào người hắn.

"Tại sao không phải là anh... tại sao, đồ quái vật! Tại sao anh lại đối xử với cậu ấy như vậy, huhu."

Kỳ Liên Hàng bắt được chiếc gối, đập ngược lại vào đầu cô, Cốc Ngữ nằm trên giường không nhúc nhích được, đáy mắt hiện lên bóng đen.

"Nhìn chướng mắt đấy! Nếu như em lại khóc vì nó, tôi sẽ đánh gãy chân nó giống như em! Không có việc gì Kỳ Liên Hàng tôi không làm được! Tôi là tên điên, em là đang chọc tức một người điên đấy, hiểu chưa? Cốc Ngữ, tôi đã cho em mặt mũi, em lại không cần, đừng thách thức giới hạn cuối cùng của tôi."

"Tôi muốn anh chết đi!"

Cô lấy hết sức bật dậy quỳ gối trên giường, dùng nắm đấm đánh vào ngực hắn, nhưng cũng như gãi ngứa.

Thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy khóc lớn, Kỳ Liên Hàng trở tay ấn cô ngã xuống giường, cả người đầy tức giận, xoay người sải bước đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai, "Anh không được phép gây sự với cậu ấy, anh không được phép! Không được phép!"

Giọng nói bén nhọn như kim châm đâm vào trong đầu hắn, Kỳ Liên Hàng mất lý trí phóng xe đến bệnh viện.

Trì Trấn Thạc chuyển từ khoa mắt sang khoa phẫu thuật dạ dày, hắn đã tìm kiếm hai tầng lầu và mở từng cửa phòng một, rối cuộc mới tìm được anh.

Nắm tay bên hông hắn nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, xương cốt cọ xát, nóng nảy muốn tìm điểm trí mạng mà trút giận!

Sau khi nhìn thấy người tới, Trì Trấn Thạc yếu ớt nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt khô khốc, liếc mắt nhìn hắn.

Có vẻ như phải mất một thời gian dài để nhận ra đó là ai.

"Mày hài lòng chứ?" Kỳ Liên Hàng cắn răng ken két, hai mắt đỏ ngầu.

“Nhìn cái bộ dạng này, chắc là Cốc Ngữ lại chọc tức cậu?” Trì Trấn Thạc bật cười, lại ảnh hưởng đến chỗ vết thương, anh ôm bụng nhíu mày vì đau.

"Có phải liên quan đến tôi? Mới khiến cậu tức giận đến tìm tôi?"

Nhìn vẻ mặt của Kỳ Kiên Hàng, anh biết mình đã đoán đúng.

"Thực lòng mà nói, tôi lại rất vui vẻ, vì tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ quên tôi. Tôi là người mà cô ấy yêu nhất. Dù cậu có đoạt được cô ấy thì có ích gì? Chỉ chiếm được thể xác, còn trái tim mãi ở chỗ tôi mà thôi."

"Mày câm miệng cho tao!"

Nước bọt văng tứ tung, hắn túm lấy cổ áo anh xách lên.

"Mày cho cô ấy uống bùa mê thuốc lú gì? Tao không tin cô ấy không quên được mày! Nếu mày chết đi, cô ấy có thể buông bỏ được rồi!"

"Cậu sai rồi, cho dù tôi có chết, cô ấy cũng sẽ yêu tôi hơn! Có khi chọn gϊếŧ cậu để chôn cùng. Cái cậu cho là thông minh thực ra chẳng là gì, chỉ lại khiến cô ấy yêu tôi hơn."

"Mẹ nó, đừng nghĩ tao không dám gϊếŧ mày! Cho dù không gϊếŧ mày, tao cũng có thể đánh mày đến nửa sống nửa chết!"

"Tùy cậu, tôi của bây giờ, không khác gì người sắp chết."

Hắn định cho anh ăn một đấm thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Sự tỉnh táo cuối cùng cũng kéo về, Kỳ Liên Hàng run rẩy nới lỏng cổ áo, Trì Trấn Thạc cười hờ hững, càng đổ thêm dầu vào lửa.

Kỳ Liên Hàng tức giận trả lời cuộc gọi.

"Đây là khách sạn Hải Đức, Kỳ tiên sinh, trong phòng của ngài có một cô gái bấm chuông cầu cứu. Khi nhân viên cấp cứu của chúng tôi đến, cô ấy đã đập vào tường bất tỉnh."

Trì Trấn Thạc cũng có thể nghe rõ giọng nói trong điện thoại, vén chăn bước ra khỏi giường, lại bị Kỳ Liên Hàng đột nhiên đá ngã xuống đất.

"Người phụ nữ của tao, đến phiên mày quan tâm!"

P/s: Hôm nay thiên thời, địa lợi, nhân hòa, dĩm bão 5c nhen, yêu 😘