Viên Bân thuận theo yêu cầu yếu ớt của người trong lòng, cánh tay hữu lực dễ dàng bế thốc y lên, người vốn mạnh mẽ và thô bạo như hắn khi đặt y lên giường lại quá đỗi dịu dàng.
Cẩn trọng đối với bảo vật là thiên tính của nhân loại, chỉ là bảo vật trong lòng mỗi người khác nhau, với Viên Bân, đó là Sở Trí Tu!
Hắn chăm chú thu từng tất da thịt trên người y vào tâm trí, Sở Trí Tu ngượng ngùng kéo chăn muốn che thân thể.
Quần áo hai người sớm đã yên vị lung tung trên nền nhà lạnh lẽo.
“Trí Tu, ngươi thật đẹp!” – Bắt đầu từ xương quay xanh tinh xảo, đầu lưỡi ẩm ướt của Viên Bân không chút kiêng nển nhấm nháp hương vị mơ ước đã lâu.
Chiếc lưỡi linh hoạt vẽ lên dấu ấn dâʍ đãиɠ trên cơ thể Sở Trí Tu, y run rẩy cảm nhận làn hơi nóng phả ra, khoảng cách giữ hai người gần như bằng không.
Tay hắn đã du đảo khắp cơ thể y, quen thuộc chen vào rãnh mông trắng trắng trơn trơn xoa nắn đầy sắc tình.
Rạng mây huyết sắc lan từ gò má xuống tận l*иg ngực phập phồng nặng nề, Sở Trí Tu mờ mịt cảm nhận được nam nhân hôm nay có phần nóng vội, mạnh mẽ công thành chiếm đất.
Viên Bân tay nắm chặt chiếc eo mảnh khảnh của y, khác hoàn toàn vòng eo thon thả của nữ nhân, eo y dù nhỏ nhưng dẻo dai và hữu lực, thậm chí hắn đã cảm nhận được lớp cơ mỏng manh đàn hồi.
Hắn si mê hôn lên rốn nhỏ xinh xắn của y, chọc cho Sở Trí Tu bật ra tiếng rên “ưm ha” câu hồn.
“Ha~ A Bân… nhanh một chút, bên dưới khó chịu!” – Mỹ nhân dưới thân nôn nóng liên tục dùng tay chà sát hạ bộ, tiểu ngọc hành sớm đã ngẩng đầu, qυყ đầυ hồng hồng rỉ ra dịch nhờn trong suốt khiến người khác chỉ muốn bắt nạt.
Thực tế hắn đã đưa bàn tay tội lỗi ra trêu ghẹo y phát khóc, nước mắt sinh lý đảo quanh hốc mắt đo đỏ, chỉ chực chờ một đợt cao trào sẽ tuông ra.
Hoa lê đái vũ cũng không sánh bằng dáng vẻ lúc đạt đỉnh khoái hoạt của người trong lòng, khiến hắn say mê không thôi.
Viên Bân không biết nghĩ đến chuyện hạn chế độ tuổi gì đó mà hai mắt sáng rỡ, lấp lóe ánh sáng xanh biếc tham lam.
Cả thân thể Sở Trí Tu như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao cấp chạm nhẹ đã làm hắn không thể khống chế, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa tê ngứa, y phải chà sát hai bắp đùi trắng mịn lại mong đuổi đi cảm giác khô nóng nơi hạ thân.
Hắn tất nhiên đã nhìn ra y không nhịn được, chẳng qua thân thể quen nghe theo điều khiểu của hắn nên không có hắn “ra lệnh” y khó lòng đạt được cực điểm cao trào.
Biết rõ điều này làm Viên Bân dâng lên cảm giác thành tựu khôn tả!
Quen cửa quen nẻo khai phá thân thể y, chơi chán hai đầṳ ѵú nho nhỏ, Viên Bân đưa lưỡi lướt dài từ mạn sườn xuống vùng tam giác huyền bí, một ngụm ngậm trọn ngọc hành non nớt vào miệng.
“Ah~~~ ưm!!” – Hai mắt vốn dĩ khép hờ chịu phải cường đại sung sướиɠ lập tức trợn to, khóe mắt đuôi mài nhiễm màu nɧu͙© ɖu͙© khó phai, Sở Trí Tu phát ra thanh âm rung động khàn khàn.
Viên Bân mạnh mẽ cố định vòng eo cong nẩy lên vì sung sướиɠ của y, gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay hắn, du͙© vọиɠ đè nén chực chờ bùng nổ bất cứ khi nào.
Hắn nhủ thầm hiện tại chưa phải lúc, chờ một chút, chỉ một chút! Đợi hắn có được thực lực nhất định bảo vệ hai người, bảo vệ đoạn tình cảm này.
Cự vật dưới háng đã ngẩng đầu, lộ ra đầu khất tím đỏ hùng hổ dọa người, hắn không chút chần chừ đỉnh lộng nó vào kẽ mông sâu ngoằm huyền bí của người thân.
“A Bân…hình như..hức hức ~ Phải bôi trơn! A aaaaa---!” – Chưa kịp hoàn thành câu nói Sở Trí Tu đã rưng rưng thét lên bắn ra.
Nào có nam nhân nào chịu được xúc động khi người trong lòng dạy hắn phải làʍ t̠ìиɦ thế nào a~
Khi nghe được ai kia tự tìm đường chết hướng dẫn con sói đói nên hạ miệng ở vị trí nào mới thật ngon, hắn liền chơi xấu trực tiếp cho một ngón tay vào cúc huyệt cơ khát dưới thân bức thân thể ngọc ngà thừa nhận ngoại vật xâm nhập, cường đại kí©ɧ ŧɧí©ɧ pha lẫn xấu hổ đã đưa y lên cao trào.
Cắn chặt đôi môi hồng, khắp mặt là nước mắt, miệng Sở Trí Tu mở ra khó khăn hô hấp, từng ngụm khí lớn hít vào chẳng thể thở ra, âm thanh bị giam trong l*иg ngực hoặc giả y đã chẳng thể nói được gì.
Đại não trống rỗng, thân thể phiêu bồng sau cao trào chỉ có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp của nam nhân điên cuồng ngoáy động thân thể của mình.
Viên Bân giữ gìn y bao nhiêu, khi bật ra công tắt tìиɧ ɖu͙© càng cuồng bạo bấy nhiêu, vốn dĩ hắn chưa muốn phá vỡ tầng rào chắn cuối cùng giữa hai người, vì hắn lẫn y đều biết một khi làm đến bước cuối cùng sẽ thật sự không có đường lui. Bản thân Viên Bân độc lai độc vàng không gánh nặng thì không sao, chỉ là hắn luyến tiếc y chịu thương tổn.
Người khác sẽ đối xử với y thế nào nếu truyền ra tin tức “Tứ công tử Sở Vương phủ thần phục dưới thân nam nhân hằng đêm hoan ái”, miệng lưỡi thế nhân hàm chứa tiểu đao sắc lẹm từng nhát từng nhát một gọt đẽo tình cảm hai người, mấy ai có thể nắm bàn tay đi qua giông bão dư luận, dù là thế giới trước cởi mởi vẫn là không nhiều người ủng hộ tình cảm hai nam nhân, huống hồ nơi đây phong kiến hủ tục sâm nghiêm.
Tình cảnh nan kham đó, kết cục bi ai có thể thấy trước khắc sâu sợ hãi của Viên Bân. Có trân trọng mới lo lắng, vì lo lắng nên sợ hãi mất đi!
Nhưng người ta nói đúng, nam nhân có tận hai cái đầu, khi lên giường cái đầu phía trên sẽ tạm thời đình công, vì một câu nói, Sở Trí Tu không biết bản thân đã khởi mào tình triều mãnh liệt của Viên Bân.
“Nói cho ta biết, Trí Tu sao biết phải bôi trơn, hửm?” – Viên Bân nhỏ giọng nỉ non, lửa nɧu͙© ɖu͙© đã không thể kiềm chế thật muốn tìm một chỗ giải phóng nhưng cúc huyệt quá nhỏ, quá chặt hắn không dám vọng động, chỉ e đỉnh “đầu” bên dưới vừa vào đến cửa đã khiến y bị thương.
“Ưm úc ~ Ta…ta đọc trong sách, A Bân, thật—thật kỳ quái a!” – Mông thịt không chịu khống chế rung động theo từng nhịp chọc ngoáy sâu nông liên tục của ngón tay dâʍ ɖu͙©.
Hắn rất có kỹ xảo, mô phỏng theo hành động giao hợp, một ngón tay thăm dò cả kho báu Sở Trí Tu gìn giữ mười mấy năm, tay hoạt động miệng cũng nhàn rỗi, những câu hỏi ý nhị thâm trường ám muội khiến Sở Trí Tu chỉ muốn vùi cả người vào chăn bông, không dám hé mắt nhìn lấy ý cười hư hỏng trên gương mặt vốn dĩ rất kiên nghị của hắn.
“Ha~ Có phải trộm đọc xuân cung đồ không hả?” – Viên Bân trông thấy gò má đỏ đến xuất huyết của y càng thêm nhẫn tâm chà đạp, ngón tay đâm sâu hết cỡ, cảm nhận lấy vách thịt co bóp hút lấy ngón tay vào nơi ẩn mật sâu hơn.
Tường thịt hiển nhiên muốn trục xuất kẻ xâm nhập bất hợp pháp nhưng hành động co giãn chỉ khiến nó giống như tiểu khẩu đóng khép vội vã lại tham ăn nuốt lấy ngón tay thậm chí mang đến cảm giác một ngón tay khó lòng thõa mãn huyệt khẩu thiếu thao.