Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 1 - Chương 3

【 3】 Chủ tịch hội học sinh play xuân dược

Ngày hôm sau, lúc Tô Hạ rời giường Hứa Ngạn vẫn chưa tỉnh lại, trên mông còn có côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, may thay cơ thể này có khả năng hồi phục nhanh, cậu cẩn thận chuyển lấy cánh tay đang đặt trên eo mình sang chỗ khác, rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Sau đó cậu cứ trốn tránh Tần Minh Dã, không chịu nghe lời đe dọa, thậm chí còn buông lời tàn nhẫn, nếu buộc phải đi học, cậu sẽ trốn thật xa khỏi hắn.

Con thỏ bực bội vẫn biết cắn người, Tần Minh Dã đành phải đổi kế hoạch khác, nghĩ ngợi cách tạo ra thiện cảm với cậu.

Đáng tiếc Tô Hạ không cho hắn cơ hội, sáng cậu ra ngoài với Hứa Ngạn, đi học ngồi bên cạnh Hứa Ngạn, cùng ăn cơm, cùng tới thư viện.

Tần Minh Dã cảm thấy mất mát, tuy rằng lòng ngứa ngáy căm hận, nhưng hắn không dám than thở, chỉ đành liều mạng oanh tạc trên Wechat, nhắn một đống câu thô tục, âu yếm vô nghĩa.

Tô Hạ bỏ qua tin nhắn cầu xin của Tần Minh Dã một lần nữa, hệ thống luôn ẩn thân không khỏi nhắc nhở.

【 ký chủ, hệ thống chỉ tồn tại được trong 3 giờ nữa thôi, tại sao ngài lại từ chối mục tiêu công lược thứ nhất? 】

Tô Hạ trả lời trong đầu: “Anh yên tâm, tôi có kế hoạch của mình, chắc chắn không để anh đói bụng tới nỗi như Tần Minh Dã đâu, tôi từ chối hắn, hảo cảm có thay đổi gì không?”

【 Vẫn tiếp tục tăng thêm, đã đạt tới 63%】

“Không được, nếu dễ dàng quá thì hắn không biết quý trọng đâu.”

Chiều thứ sáu có một tiết học, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Minh Dã lập tức chạy vội đến đây, “Tô Hạ, đội bóng của anh có một trận giao hữu với đại học T ở bên cạnh, em muốn tới xem không?”

Tần Minh Dã tin rằng chỉ cần Tô Hạ trông thấy tư thế oai hùng của hắn trên sân bóng, chắc chắn cậu sẽ bị hắn quyến rũ, đến lúc đó, he he.

“Em bận lắm, em đã hứa với Hứa Ngạn đến giúp đỡ hội sinh viên rồi,” Tô Hạ nháy mắt với Hứa Ngạn đang thu dọn sách vở ở bên cạnh.

Tần Minh Dã hiển nhiên không tin.

Ánh mắt của Hứa Ngạn di chuyển giữa hai người họ, anh trầm ngâm gật đầu, “Đúng rồi, xin lỗi cậu nhiều, Minh Dã, lần sau chúng mình sẽ tới cổ vũ cậu sau.”

Đồng đội phía bên kia thúc giục, lần này không thể để họ chờ hắn nữa, Tần Minh Dã đành phải lưu luyến đi từng bước.

Tất cả mọi người trong lớp đã đi khỏi, bây giờ Tô Hạ mới xấu hổ cười với Hứa Ngạn, “Ngại quá, phải để cậu nói dối với mình rồi.”

Hứa Ngạn mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, dịu dàng lịch sự, ôn hòa nhìn cậu, “Không hẳn là nói dối, mình đang có chuyện cần cậu giúp đỡ gấp.”

“Chuyện gấp gì vậy?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

……

Văn phòng hội học sinh được bố trí trên tòa nhà tầng ba của giáo viên, có căn phòng trống không được sử dụng thường xuyên, hầu như giáo viên nghỉ làm vào thứ sáu.

Hứa Ngạn cầm chìa khóa mở cửa, thản nhiên để Tô Hạ đi vào rồi vươn tay khóa cửa lại.

Tô Hạ tò mò đánh giá cách trang trí của căn phòng, vài cái bàn làm việc, tủ hồ sơ, với một chiếc giường giản dị, có cả lò vi sóng, tủ lạnh nhỏ, “Ở đây có đầy đủ đồ đạc thật nhỉ.”

Hứa Ngạn bước tới tủ lạnh, lấy một chai nước đưa cho cậu, “Đôi lúc lên kế hoạch tổ chức sự kiện phải thức khuya, lúc đói bụng mệt mỏi có thể tiện giải quyết.”

Tô Hạ duỗi tay nhận lấy, mở nắp chai uống một ngụm, “À, cậu muốn mình giúp việc gì vậy?”

Ánh mắt Hứa Ngạn rời khỏi hầu kết đang chuyển động của cậu, lấy ra một tập tư liệu, “Mình cần cậu giúp phân loại một chút, xin lỗi, những bạn khác có hoạt động cuối tuần, mình làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền đâu.” Tô Hạ cầm tư liệu rồi tìm một chỗ ngồi xuống, nhanh chóng nghĩ cách bất ngờ bắt trọn đối phương.

Không biết là do cậu chủ quan, hay do trong phòng thiếu không khí lưu thông, Tô Hạ bỗng dưng thấy cơ thể khô nóng, trên trán dần dần đổ mồ hôi, cậu nhìn sang phía Hứa Ngạn đang nghiêm túc đọc tài liệu, đứng dậy định đi mở cửa sổ ra hóng mát, thì nào ngờ mới đi được hai bước cậu đã té nhào xuống đất, chỗ khó nói có chút ngứa ran.

Không ổn, đây không phải là cơn nóng bình thường. Cậu trúng kế rồi?!

Nghĩ tới thứ nãy mình vừa uống, cậu lập tức biết được là ai đã động tay.

Nhóc khôn đó, cậu còn chưa bắt tay vào làm, con mồi đã không nhịn được trước rồi, Tô Hạ thầm bật cười, trên gương mặt ra vẻ hoảng sợ, rêи ɾỉ nói: “Nóng quá…… Ưm, sao lại như vậy?”

Bây giờ Hứa Ngạn mới đứng dậy kéo rèm cửa nặng trịch sang một bên, căn nhà chìm vào khoảng tối tăm yên lặng, ngoại trừ tiếng thở hổn hển của Tô Hạ.

Bóng đèn mau chóng được bật lên, Hứa Ngạn cởi kính ra, cặp mắt anh đầy vẻ điên rồ đáng sợ, từ trên cao anh nhìn người ý loạn tình mê trên mặt đất, khóe miệng cong lên nở nụ cười, “Mới uống một ngụm mà đã dâʍ đãиɠ vậy sao.”

Bây giờ Tô Hạ mới tỉnh ngộ, trừng lớn mắt nhìn anh, dù muốn đứng dậy nhưng toàn thân lại mất hết sức lực, hoa huyệt dưới thân đã ướt đẫm rồi, chỉ có vùng vẫy tức giận nói: “Cậu đã cho mình uống thứ gì?”

Vẻ mặt của cậu vừa đau vừa tức, dường như không hiểu sao người bạn cùng phòng ấy lại đối xử với mình như vậy.

“Tối hôm qua chẳng phải cậu đã chơi với Tần Minh Dã rất sảng khoái mà? Sao đến mình cậu lại lạnh lùng như thế?” Hứa Ngạn mỉm cười nhìn cậu rồi khom lưng bế cậu đặt lên chiếc giường nhỏ.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ lập tức trở nên trắng bệch, “Cậu, tối qua cậu thấy rồi sao?”

Hứa Ngạn dùng hành động trả lời cậu, người đàn ông ấy hung hăng bóp chặt cằm của Tô Hạ, hôn mãnh liệt xuống, vì thuốc đang phát tác trong cơ thể nên Tô Hạ không ngừng vặn vẹo thân mình, cơn thèm chưa đã mà chóng hết, bờ môi mỏng dính đầy vệt nước mờ ảo, ngón tay thon dài càn quấy trong cái miệng nhỏ hé ra thở dốc của Tô Hạ, đầu lưỡi bên trong quấn lấy, ánh mắt anh thâm trầm lẩm bẩm nói: “Nếu cắm vào chắc sẽ sảng khoái lắm.”

“Ưm a…… Em muốn, mau cho em…… Cho em,” Ỷ vào xuân dược, Tô Hạ không cần phải che giấu du͙© vọиɠ của mình nữa, cậu ôm chặt lấy cổ Hứa Ngạn không màng thứ gì, da thịt nóng bóng tiếp xúc cơ thể lạnh lẽo của Hứa Ngạn, thoải mái thở gấp.

Hai tay Tô Hạ lộn xộn cởϊ áσ Hứa Ngạn ra, vội vàng rút đai lưng của người đàn ông, cự vật khuất sau rừng đen đã cương cứng một nửa, khác với dã tính thô cuồng của Tần Minh Dã, cậu nhỏ của Hứa Ngạn xinh đẹp hơn nhiều, màu sắc cũng là màu hồng nhạt.

Tô Hạ không khỏi ngậm nó vào trong miệng.

“Ưm……” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hô rên của người đàn ông trưởng thành, đôi tay không cầm lòng được cầm sâu vào mái tóc Tô Hạ, dùng phần eo và bụng mạnh mẽ đâm thẳng tới chỗ sâu nhất.

Mùi vị nam tính mạnh mẽ lan ra trong khoang miệng của Tô Hạ, cậu ra sức liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông rất đầy đặn, qυყ đầυ lớn hệt quả trứng gà, nước bọt không khỏi nhỏ giọt từ khóe miệng, Tô Hạ dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ mắt ngựa chảy ra dung dịch lớn hệt như đang đùa giỡn.

Cơ thể Hứa Ngạn căng thẳng trong chốc lát, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.

Tiếng thở hổn hển khó chịu của người đàn ông khiến cho người ta càng thêm khô nóng, Tô Hạ liếʍ thêm lần nữa, buông côn ŧᏂịŧ ra, cởϊ qυầи áo vứt hỗn đọn, đôi chân thon dài quấn quanh eo Hứa Ngạn, không biết xấu hổ tự làm ẩm mật huyệt của mình bằng cách cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, cái miệng rên to: “Mau cho em, khó chịu quá.”

“Muốn gì? Phải nói rõ ràng,” Hứa Ngạn véo hạt đậu nhỏ trước ngực Tô Hạ không kiêng nể, ác liệt không chịu thỏa mãn cậu.

Tô Hạ bị anh làm cho rùng mình, cơ thể run rẩy, dòng nước phía dưới trào ra trên côn ŧᏂịŧ gần đó, tuôn xối xả ướt đẫm cả bụi lông.

Vẫn chưa đủ, cậu cần côn ŧᏂịŧ thô dài lấp đầy hoa huyệt nhỏ, mới có thể giảm bớt đi cơn ngứa ran khắp quanh cơ thể, Tô Hạ đành phải nheo mắt cầu xin anh “Khó chịu quá…… Em muốn côn ŧᏂịŧ.”

“Muốn côn ŧᏂịŧ của ai?”

“Anh……”

“Anh là ai?”

“Hứa…… Hứa Ngạn…… Em muốn côn ŧᏂịŧ của Hứa Ngạn, mau cho em……”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Hứa Ngạn đè tay chân của Tô Hạ xuống, để thân dưới của cậu lộ ra hoàn toàn, Tô Hạ là người song tính, chuyện này anh đã biết từ lúc khai giảng rồi, mưu tính vốn nung nấu từ lâu, ai ngờ Tần Minh Dã lại cướp đoạt trước, nghĩ vậy cặp mắt anh tối sầm lại, hung ác động thân mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ to lớn hoàn toàn đắm chìm trong con đường hầm da^ʍ mỹ.

“A ——” Cú va chạm khiến Tô Hạ sảng đến căng cứng toàn thân, ngón chân co quắp lại, côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào không để lộ ra chút khe hở, không ngừng vặn vẹo vắt kiệt tinh hoa ở bên trong.

“Ha……” Nếu không phải tự chủ mạnh mẽ, Hứa Ngạn suýt chút nữa phải chịu đầu hàng rồi, “Đúng là lỗ huyệt dâʍ đãиɠ trời sinh, thả lỏng đi, anh không thể cử động nếu cái lỗ của em cứ ép chặt dươиɠ ѵậŧ của anh.”

Nói xong, anh dùng đầu lưỡi liếʍ mạnh hạt đậu nhỏ trên ngực Tô Hạ, hai đóa hoa nhỏ đã sớm căng cứng dựng thẳng rồi.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chất lỏng phía dưới lại trào ra làm ướt đẫm chỗ hai người giao hoan, có tác dụng bôi trơn cực kỳ tuyệt vời, Tô Hạ nửa ngồi dậy ôm cổ Hứa Ngạn, yểu điệu rêи ɾỉ: “Ô ô…… Mau lên, di chuyển đi.”

Hứa Ngạn thao không hề thương xót, mười tới hạ nguyên bản khẩn trất đến một bước khó đi đường đi cũng đã thả lỏng lại.

Mỗi lần thọc vào rút ra đều có thể cọ xát đến nơi nhỏ nhất, sung sướиɠ tới nỗi khó dùng từ để hình dung, đầu của Tô Hạ trở nên trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “Bạch bạch bạch” vang lên, da^ʍ mĩ đến nỗi làm cho người ta run rẩy.

“A ưm, thoải mái quá, ha……” Tô Hạ làm càn rêи ɾỉ ra tiếng, hai chân cậu mở rộng, vật nhỏ trên bụng lắc lư theo nhịp điệu của Hứa Ngạn. Trông thấy cả hai sắp đạt tới cực khoái, Hứa Ngạn bỗng rút dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm ra.

“Đừng, đừng đi,” Tô Hạ nửa vời, duỗi tay muốn kéo anh trở về.

Hứa Ngạn bị vẻ dâʍ đãиɠ của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rực lửa đôi mắt, thành thạo cởi sạch quần áo của mình nằm trên giường, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp dựng cao quơ quơ chào đón Tô Hạ, Hứa Ngạn vỗ mông cậu, giọng nói khàn khàn: “Tự mình ngồi lên đi.”

Tô Hạ sao chịu được, cậu lập tức quàng chân qua eo anh, đỡ côn ŧᏂịŧ đút vào trong huyệt.

“Ưm……”

“Ha……”

Tư thế này mãnh liệt cắm thẳng vào chỗ sâu kín nhất, Hứa Ngạn thoáng thở hổn hển, thân trên bắt đầu điên cuồng nhấp mạnh, sau mấy chục lần, trong đầu của Tô Hạ lóe lên ánh sáng trắng, vật nhỏ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên phần ngực cường tráng của anh, lỗ huyệt không ngừng run rẩy co rút. Quá sung sướиɠ!

Hứa Ngạn xoay người đè con người mềm mại hệt như vũng nước xuống dưới thân, anh hạ eo mau chóng thao, đến cao trào, côn ŧᏂịŧ lớn thọc vào huyệt nhỏ ngày càng sâu, giây phút cả hai lêи đỉиɦ, dươиɠ ѵậŧ của Hứa Ngạn hung hăng mở miệng ra, bắn chất dịch trắng đυ.c lên người Tô Hạ rồi lại thao cậu lêи đỉиɦ một lần nữa.

Đúng là một hồi hoan ái sung sướиɠ.