Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 1 - Chương 2

【 2】 Dùng miệng giúp nhau bắn tinh ngay bên cạnh bạn cùng phòng

Đến chiều, Tần Minh Dã ôm Tô Hạ đang say giấc nồng đi tắm rửa sạch sẽ, thỏa mãn cơn đói, trận bóng phải hoãn lại hai giờ vì hắn. Dường như sức mạnh của hắn vẫn chưa cạn kiệt hết, hắn kiên quyết ngăn chặn quân bài chủ chốt của đối thủ, xong giành được chiến thắng hoàn toàn với tỷ số 70 : 36

Huấn luyện viên của đội bóng vô cùng vui vẻ, muốn mời toàn đội đi ăn khuya nhẹ, dừng lại trước một quán KTV, lòng Tần Minh Dã nhớ người thương, hiếm thấy hắn về nhà sau bữa cơm tối.

Trở lại ký túc xá, Hứa Ngạn đã quay về, anh đang ngồi vào bàn đọc sách.

Tần Minh Dã nhìn sườn núi nhỏ chôn mình trong chăn bông, trong lòng tuy ngứa ran nhưng vì ngại có Hứa Ngạn ở đây, nên hắn đành phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, lấy chiếc điện thoại ra, tìm người mình muốn tìm ở trong lớp.

Bức ảnh đại diện đen tuyền, nhấp để thêm bạn bè, nhưng hắn nghĩ rằng cần phải thêm tin nhắn xác minh nữa.

“Tôi là Tần Minh Dã, nhớ chấp nhận lời mời kết bạn, nếu không thì…”

Câu kế tiếp còn chưa nói xong, nhưng đã đủ không gian cho trí tưởng tượng rồi.

Phía bên kia nhanh chóng nhận được.

Quả nhiên cậu vẫn chưa ngủ..

Tần Minh Dã động tâm, hắn mau mau gõ một câu, “Lúc Hứa Ngạn ngủ rồi, cậu đến chỗ giường tôi đi, không thì để tôi sang bên cậu cũng được.”

Tô Hạ nhìn tin nhắn trên điện thoại, cảm thán người ấy thật biết chơi mà, thao ngay bên cạnh bạn cùng phòng, ngẫm ra cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật, tay cậu chọn lấy icon chú thỏ đáng thương đang khóc với cặp mắt đỏ hoe rồi gửi nó đi.

Cậu nhận được bức ảnh màu vàng có hai người đàn ông quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nhau bằng miệng

Tô Hạ nuốt nước miếng, không cần sờ cũng biết, phía dưới của cậu đã ướt rồi.

11 giờ 30 tối, ký túc xá tắt đèn đúng giờ.

Hứa Ngạn làm việc và nghỉ ngơi rất quy tắc, Tô Hạ kề sát đầu vào anh, trước 12 giờ đã nghe thấy tiếng thở đều đặn ổn định của anh rồi, chứng tỏ rằng anh đã say giấc nồng.

Đợi thêm mười phút nữa, Tần Minh Dã nhắn tin Wechat giục tận mấy lần, Tô Hạ giả vờ miễn cưỡng xấu hổ xoắn xít bò lên trên giường hắn.

Thấy cậu đi tới, Tần Minh Dã chủ động nhích người vào bên trong, nhường một khoảng chăn. Tô Hạ chần chờ không di chuyển, đến khi bị đối phương liếc mắt cảnh cáo, lúc này đây cậu mới nằm xuống quay lưng về phía hắn.

Giữa hai người vẫn còn khoảng cách, Tần Minh Dã kéo người kia vào trong lòng ngực, duỗi tay cởϊ qυầи ngủ của cậu, thấp giọng đe dọa Tô Hạ trước khi cậu định từ chối, “Nếu không muốn đánh thức Hứa Ngạn, thì cậu phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Tô Hạ không động đậy nữa.

Tần Minh Dã vừa lòng, cởi bỏ quần áo của cả hai rồi quấn người trong chăn. Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng cắm vào cặp đùi trơn bóng của Tô Hạ, không biết cố ý hay vô tình mà hắn cọ xát vào lỗ hoa ướŧ áŧ phía dưới, thô bạo nói lời thô tục bên tai Tô Hạ: “Bảo bối, em ướt rồi, có muốn anh trai thao mạnh vào lỗ huyệt hư hỏng, rồi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em, hửm?”

“Em không, anh, anh đừng làm vậy,” Tô Hạ đỏ bừng mặt, cậu gắng vặn vẹo thân giãy giụa, như thể muốn đùn đẩy côn ŧᏂịŧ ra, nhưng khi vách huyệt cọ xát vào côn ŧᏂịŧ, đã để lại một vũng chất lỏng dâʍ đãиɠ.

“Hô…… Sướиɠ quá, tiếp đi,” Bị cậu quyến rũ, ngọn lửa du͙© vọиɠ sớm thiêu đốt hắn, nếu điều kiện cho phép, chắc hắn đã đè người này xuống hung hăng thao sướиɠ, làm tới khi nào cậu uất ức thì thôi.

Tô Hạ có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của hắn căng trướng trong thân mình, cho dù bản thân có muốn, cậu vẫn phải tiếp tục diễn kịch theo tính cách của cơ thể này, cậu sững sờ, khóc nức nở nói: “Anh đừng vậy, Hứa Ngạn vẫn đang ở đây đó.”

“Được rồi, em đừng khóc,” Tần Minh Dã không còn lỗ mãng như buổi chiều nữa, hắn xoay người ôm eo Tô Hạ, ánh đèn ở hành lang bị rèm che chắn, trong phòng chỉ có tia sáng mờ ảo dịu nhẹ, nhưng điều này không thể ngăn cản Tần Minh Dã trông thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngay trước mắt.

Tô Hạ hơi nhíu mày, đôi mắt rưng rưng, bờ môi cậu hơi hé mở thở hổn hển, hơi nóng vị chanh phả lên khuôn mặt Tần Minh Dã, khiến toàn thân hắn dựng đứng hết lông tơ.

Nhìn thấy hắn ngẩn người nhìn chằm chằm miệng mình, cậu mừng thầm trong lòng, quả nhiên, Tần Minh Dã ngay lập tức ngậm lấy cánh môi của cậu.

Cậu đương nhiên muốn vùng vẫy, nhưng người đang đè cậu liếʍ láp bỗng nhiên tăng thêm lực, mạnh mẽ cạy mở hàm răng “khép chặt” của cậu, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội tấn công thành, dây dưa trêu chọc môi lưỡi của Tô Hạ.

“Ưm ~” Tô Hạ không nhịn được rêи ɾỉ, đại não thiếu oxy khiến cậu quên mất việc phản kháng, thậm chí còn vô thức liếʍ mυ'ŧ đáp lại.

Mãi cho đến khi Tô Hạ sắp nghẹt thở, Tần Minh Dã mới chậm động tác, cắn lên vành tai của Tô Hạ, thấp giọng nói: “Bảo bối……Anh muốn em dùng miệng của mình.”

Tô Hạ còn chưa phản ứng lại, cả người đổi hướng sát vào thân hắn, một thứ hình trụ nóng rực đáp thẳng vào gương mặt của Tô Hạ.

Lúc này Tô Hạ mới kề sát thấy được côn ŧᏂịŧ của Tần Minh Dã, không hổ là mục tiêu công lược hệ thống chọn lựa, qυყ đầυ to bằng quả trứng tiết ra một ít chất lỏng màu trắng đυ.c, côn ŧᏂịŧ thô tráng màu đỏ tím nổi đầy gân xanh, có thể đem lại kɧoáı ©ảʍ cực hạn đến cho cậu.

Tần Minh Dã thấy cậu bất động thẫn thờ, hắn hơi bất mãn duỗi tay nâng cằm cậu lên, sau đó nhanh chóng cắm côn ŧᏂịŧ thô to của mình vào bên trong

“Ha ~ mẹ nó sướиɠ quá,” Cái miệng nhỏ nhắn ấy vừa nhỏ vừa nóng, khoang miệng mềm mại không ngừng ép chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, đầu lưỡi chẳng hề có kết cấu đảo tới, Tần Minh Dã suýt chút nữa không thể nhịn được, vừa thọc vào rút ra trong cái miệng nhỏ của Tô Hạ, vừa phân tán lực chú ý của Tô Hạ bằng cách ngậm lấy vật nhỏ của cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác, vật nhỏ này thật giống chủ nhân mà, cán trắng nõn phấn nộn, không có chút mùi lạ, ngược lại còn mang hương vị quyến rũ. Miệng của Tần Minh Dã bận rộn, bàn tay cũng không dừng, mười ngón tay thon dài chơi bóng mười năm đã hằn lên vết chai sần, dần dần đẩy mạnh vào phía dưới thịt non

“Ưm hừ……” Tô Hạ lăn lộn tới mê muội, dươиɠ ѵậŧ vừa thô lại lớn, đâm đến chỗ yết hầu sâu nhất, khiến cho nước mắt Tô Hạ phải ứa ra, nước bọt chảy xuống bên khóe miệng, đồng thời là cảm giác ngứa ngáy không ngừng.

Ngọc hành dưới thân bị ai đó ngậm lấy, ngón tay linh hoạt khuấy động trong vách thịt mềm mại, lần nào Tô Hạ cũng thấy xương sống phát run lên, bờ mông chủ động nâng lên sau trận cười hờn dỗi, ngón tay trong mật hoa biến thành hai, tần số thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh.

Tô Hạ bị thao cực sảng khoái, đầu lưỡi nhỏ ngoan ngoãn liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, chưa kiên trì bao lâu mà toàn thân đã bị hai đùi kẹp chặt, cậu run rẩy bắn tinh vào miệng của người đàn ông, giữa hai chân trào ra dòng chất lỏng trong suốt.

Sau khi Tô Hạ đạt tới cao trào, bây giờ Tần Minh Dã mới buông tay chân ra hưởng thụ, hai tay chống trên giường, dưới thân hệt như dã thú động dục hung ác ra vào trong cái miệng nhỏ, chiếc giường hai tầng không chịu không nổi mà vang lên tiếng “kẽo kẹt” phản kháng lại.

Hứa Ngạn ở chiếc giường đối diện bỗng trở mình.

Tô Hạ bị dọa sợ phải hít sâu một hơi, côn ŧᏂịŧ dữ tợn luồn vào trong khoang miệng, từng đợt tinh da^ʍ đặc bắn vào sâu trong cổ họng. Dươиɠ ѵậŧ sau khi phát triển trở nên mềm nhũn, vẫn để nguyên ở trong khoang miệng, đến khi Tô Hạ nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng.

Hai người nằm trên giường, tiếng thở dốc hòa vào nhau, không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau, người đối diện không có chút động tĩnh, dường như chỉ thay đổi tư thế.

Tần Minh Dã giờ mới bò dậy, thỏa mãn mà hôn người trong lòng, dịu dàng nói: “Bảo bối, ngủ đi.”

Trước khi chìm sâu vào giấc nồng, Tô Hạ nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống một lần nữa.

【 hảo cảm của mục tiêu công lược thứ nhất đạt tới 50%.】

【Gia tăng thời gian cho hệ thống thêm 10 giờ.】