Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 1 - Chương 1

【 1】: Bị Bạn Cùng Phòng Đè Trên Bàn Sách, Sung Sức Thao Bắn Tinh Vào Trong

“Mình chết rồi sao?” Tô Hạ cúi đầu cơ thể của mình dần dần trở nên trong suốt, cậu vẫn chưa thể nào tin được.

【 Không sai, vốn dĩ cậu chỉ là pháo hôi thế thân trong cuốn tiểu thuyết này thôi, giờ vai chính thụ đã chịu quay trở lại, vai chính công đương nhiên phải xử lý cậu rồi, miễn làm sao người hắn thích không hiểu lầm là được. 】

Giọng nói trống rỗng của máy móc vang lên, đây là âm thanh của hệ thống tự xưng đánh thức cậu.

“A,” Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Hạ đầy vẻ châm chọc, “Hiểu lầm sao? Chỉ vì Kế Thiên Thần không chịu đựng được nỗi cô đơn nên mới quẳng nhiều tiền bắt tôi làm kẻ thế thân, vậy mà giờ hắn lại muốn giả bộ trở thành người si tình?”

Năm ấy cậu chỉ là sinh viên khoa biểu diễn bình thường thôi, là Kế Thiên Thần đã dùng thủ đoạn cầm tù cậu ở bên cạnh, ngày ngày không thể thấy ánh sáng, xong đến cuối cùng, hắn còn dâng cậu tới đám người biếи ŧɦái họ, khiến cho cậu sống sờ sờ bị tra tấn đến chết.

Chắc chắn cậu phải trả mối thù này!

【 Đừng bực tức nữa, chỉ cần cậu hoàn thành mười nhiệm vụ công lược mà hệ thống thông báo, cậu sẽ được sống lại thêm lần nữa. Đồng thời, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thu được trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ được sử dụng để duy trì hệ thống. 】 Hệ thống vội vàng trấn an.

Tô Hạ hít sâu một hơi, áp cơn lửa giận bùng cháy trong lòng, “Tôi chấp nhận giao dịch này, bắt đầu đi.”

【 Trói định ký chủ thành công, tặng cơ hội rút thăm trúng thưởng miễn phí lần duy nhất cho lính mới, có muốn sử dụng ngay không 】

“Sử dụng.”

【 tích —— đã nhận được thẻ bài có chức năng định hình cơ thể, xin ký chủ tự mình định hình lại. 】

Có cả chức năng như thế sao?

Trong lòng Tô Hạ vừa mừng vừa sợ, ánh mắt lướt qua nhiều lựa chọn khác nhau

Ngũ quan của cậu tinh xảo kinh diễm, làn da trắng bóc trơn nhẵn non nớt, ngoại hình nhỏ nhắn mềm mại, có khiếu dụ thụ trời sinh, không cần phải thay đổi. Cuối cùng, Tô Hạ chọn lựa cơ thể có mùi thơm tự nhiên, âʍ đa͙σ mang đặc tính riêng, nếu muốn thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu phải sử dụng cái thực sự phù hợp cho song tính.

Bấm để xác nhận.

【 Sẵn sàng trước khi bước vào thế giới đầu tiên, đếm ngược, 10, 9, 8,……】

【 nhân vật công lược: Tần Minh Dã, Hứa Ngạn, Kỷ Trì Uyên, hảo cảm của ba người đạt tới 100% thì công lược thành công. 】

“Còn một vấn đề tôi đang thắc mắc.” Trước khi chìm vào giấc ngủ say, Tô Hạ đưa ra một câu hỏi, “Việc thu hoạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ có yêu cầu gì không?”

【 Không có yêu cầu, nhưng về nguyên tắc, hiệu quả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhân vật công lược sẽ tốt hơn. 】

“Tôi hiểu rồi.”

……

Mở mắt ra một lần nữa, Tô Hạ đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trong phòng ba chiếc giường tầng khác, tầng trên là giường, tầng dưới là bàn và tủ quần áo, giống hệt như ký túc xá ở đại học.

Trong đầu cậu mau chóng nhận được thông tin mà hệ thống gửi tới.

Ở thế giới này, Tô Hạ xuất thân từ một gia đình bình thường, được nhận vào khoa tài chính của đại học Imperial Capital với số điểm xuất sắc của mình, nhưng vì bản thân là người song tính, ngay từ khi còn nhỏ cậu đã phải sống dưới ánh mắt coi khinh của mọi người, tính cách hướng nội u sầu cũng dần dần được hình thành.

Dù đã trốn khỏi quê hương sau khi vào đại học, cậu vẫn giữ khoảng cách với những người bạn cùng lớp, lạnh nhạt với người bạn cùng phòng ở trong ký túc xá, cậu luôn luôn cô độc lẻ loi.

Hôm nay, cậu xin nghỉ học vì sốt cao, nên mới ở một mình trong căn phòng ngủ.

Tô Hạ ngồi dậy, xem xét mấy chiếc giường còn lại ở trong ký túc.

Giường của cậu là giường đầu tiên từ bên tay trái cửa ra vào, chiếc giường phía đối diện trống không, chỉ có cái bàn phía dưới đang bày biện đồ đạc.

Đó là vị trí của đại thiếu gia Kỷ Trì Uyên, từ đầu năm thứ nhất người này đã không ở trong ký túc rồi, nếu muốn công lược hắn thì phải nghĩ ra cách tấn công.

Chủ nhân của chiếc giường thứ hai bên trái cạnh giường cậu là của chủ tịch hội học sinh Hứa Ngạn, người này dịu dàng, cư xử tính tế, cũng là người duy nhất trong lớp nói chuyện đôi câu với Tô Hạ.

Chủ nhân của chiếc giường đối diện giường Hứa Ngạn tên là Tần Minh Dã, người giống hệt như tên, chẳng khác gì con ngựa hoang thoát cương, át chủ bài đội bóng rổ của trường, không thể chơi cùng với cậu nam sinh gầy gò như Tô Hạ.

Sau khi hiểu rõ tính nết của từng người, Tô Hạ tính toán trong lòng, bắt đầu từ thứ đơn giản nhất vậy.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, cậu nhớ rằng Hứa Ngạn phải đến văn phòng hội học sinh để dành một tiếng giải quyết công chuyện, sau bữa tối anh lại lập tức đi tới thư viện.

Cậu muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ, buổi đêm ấy hai người sẽ cùng trở về ký túc xá ngay sau khi thư viện đóng cửa, thật hoàn mỹ mà!

【 ký chủ, ngài phải nhớ thu hoạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhanh chóng một chút, năng lượng còn thừa của hệ thống chỉ chống đỡ được chưa tới 10 giờ thôi. 】

Tô Hạ: “Ra vậy.”

Tô Hạ bò ra khỏi giường, cậu muốn đi tắm rửa chút đã, phát sốt ngủ một giấc quần áo đều ướt đẫm.

Không gian phòng tắm của ký túc xá vô cùng nhỏ bé, Tô Hạ mãi nghĩ ngợi trong đầu cho đến khi tắm xong, cậu mới nhận ra rằng mình quên lấy quần áo mất rồi, bộ đồ bẩn cởi ra đã bị dòng nước ấm xối ướt đẫm, cậu không thể mặc lại nó nữa.

Phòng tắm với WC được bố trí tận trong cùng gần ban công, là nơi cách xa tủ quần áo của cậu nhất.

Cũng may là giờ trong ký túc xá không có ai, Tô Hạ quấn chiếc khăn tắm quanh eo bước nhanh ra ngoài, tùy tiện lấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ từ tủ quần áo rồi cúi người mặc vào.

Cánh cửa của ký túc xá bỗng nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra, kêu “bang” lên một tiếng, kèm theo cả giọng hô lớn của Tần Minh Dã, “Nhanh nhanh thay đồ đi, ông đây muốn……”

Khiến cho bọn nó đẹp mặt!

Lời tàn nhẫn mới nói tới một nửa, hắn đã bỗng dưng im bặt lại, Tần Minh Dã trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái mông tròn trịa trắng nõn đang vểnh lên, đôi chân thon dài thẳng tắp, và cả lỗ huyệt nhỏ phẫn nộn hấp dẫn ở khe chân, cơn phẫn nộ đã tan biến từ lúc nào, vật cứng dưới bụng nhanh chóng ngóc đầu dậy, như thể đang kêu gào muốn xông thẳng tới đó.

Cậu hư hỏng trời sinh sao?

Tô Hạ vẫn đang cúi người bỗng phản ứng lại, cậu hét lên một tiếng ôm chân ngồi xuống, vừa sợ hãi lại vừa đáng thương.

Nhưng thực tế, cậu lại vui sướиɠ vì cơ hội đã tới.

“Con mẹ nó!” Tần Minh Dã nhận ra con đĩ quyến rũ kia chính là cậu bạn cùng phòng lầm xì thường ngày của mình.

Tần Minh Dã nhìn bờ vai gầy guộc của Tô Hạ, làn da hồng hào hệt như tôm nấu chín không có chút manh áo che thân, quyến rũ tới nỗi khiến người ta muốn cắn một miếng.

“Anh, sao cậu vẫn chưa đóng cửa vào?” Tô Hạ co chặt người lại, thấy người ở cửa không nhúc nhích, lại sợ có người khác đi qua, nên cậu vừa xấu hổ vừa bực mình đành hét lên.

Tô Hạ thường ngày không thích trò chuyện, cũng không để ý tới ai khác, Đây là lần đầu tiên mà Tần Minh Dã biết, hóa ra một câu nói của đàn ông cũng có thể khiến cho chân hắn phải mềm nhũn, lửa tình trong mắt càng bùng cháy, đáng tiếc Tô Hạ đang đưa lưng về phía hắn nên không thể nhìn thấy.

“Anh Dã, anh đã thay đồ chưa? Chúng ta phải đi rồi,” Giọng nói ấy vang lên ngày càng gần.

Cơ thể của Tô Hạ cứng đờ, đang muốn lao vào phòng tắm trốn tránh một phen, thì cậu nghe thấy Tần Minh Dã hô lên một câu, “Trận bóng hoãn lại một tiếng.” Không chờ những người khác phản ứng, hắn đã mạnh mẽ khóa trái cánh cửa rồi.

Tô Hạ thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng lúc nghe tiếng bước chân sát tới, cậu lại bắt đầu khẩn trương, “Cậu, cậu nhắm mắt lại đã.”

Tần Minh Dã giả vờ khó hiểu, hỏi: “Tại sao phải nhắm mắt lại? Ai ai cũng là đàn ông, sợ gì chứ? Còn nữa, sao cậu không thay quần áo trước mặt bọn tôi luôn đi, lần nào cũng phải chạy vào trong phòng tắm, như thể bọn tôi sẽ ăn thịt cậu vậy.”

Tần Minh Dã đi tới trước mặt Tô Hạ, dùng một tay kéo người ở dưới sàn nhà lên, sức lực của Tô Hạ không thể so với hắn, bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân cậu tê dại, toàn thân mềm nhũn ngã nhào vào người hắn, mắt cậu đỏ bừng vì lo lắng, hai tay không quên che đi thân dưới của mình, tức giận mắng mỏ nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Đáng tiếc rằng cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện giờ của cậu chẳng hề có chút khí thế nào cả.

Tần Minh Dã dùng một tay giữ chặt lấy cổ tay của Tô Hạ, một tay còn lại thì thăm dò phía dưới, khi tìm thấy nơi mê hồn dưới làn da trắng nõn, hắn mới thản nhiên nói: “Đương nhiên là…… Thao em rồi. Không nghĩ bảo bối đang ẩn giấu ở đây, khó trách cậu không chịu để cho chúng tôi nhìn, có phải sợ bọn tôi thao cậu không, hửm?”

Hơi thở nóng bóng phả lên tai, bàn tay to lộn xộn dưới thân khiến cơ thể Tô Hạ phải mềm nhũn, giãy giụa vô ích, “Câu buông tôi ra di, nếu cậu còn tiếp tục, tôi sẽ gọi người tới đó!”

Nhận thấy đầu ngón tay nóng ẩm, Tần Minh Dã thấp giọng cười, vươn đầu lưỡi liếʍ láp lên vành tay đỏ ửng, hắn giơ bàn tay phải của mình ra trước mặt cậu, chất lỏng ái muội dính đầy lên khớp xương ngón tay, “Khẩu thị tâm phi [1], Cậu la lên đi, để mọi người trông thấy, cậu là một con đĩ dâʍ đãиɠ trời sinh.”

[1] Ngoài miệng nghĩ một đằng, trong lòng nói một nẻo

“Không, tôi không phải, cầu xin cậu, mau thả tôi ra đi,” Cuối cùng, cơ thể của Tô Hạ vẫn không khỏi run lên. Cậu biết rằng vẻ ngoài kháng cự du͙© vọиɠ ấy là thứ khơi dậy ham muốn của đàn ông sớm nhất.

Tần Minh Dã ngày càng tức giận, hắn đè đối phương lên bàn sách rồi tách hai chân của cậu ra, thân dưới của Tô Hạ chẳng hề có cọng lông nào, phấn nộn hệt như cánh hoa đang xấu hổ vậy, cái lỗ nhỏ bí mật ngầm dâʍ đãиɠ phun dịch, Tần Minh Dã chưa từng nhìn thấy cái huyệt nhỏ nào xinh đẹp đến thế, cặp mắt hắn lập tức tối sầm xích lại gần.

“A! Đừng, đừng liếʍ chỗ đó!”

Tần Minh Dã ngoảnh mặt làm ngơ, huyệt nhỏ mới được tắm rửa nên tản ra mùi hương thơm nức của sữa tắm và mật ong, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào cửa động, chỉ hai ba lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tô Hạ đã đánh mất lý trí, từng đợt chất lỏng cứ trào ra, tất cả đều bị Tần Minh Dã liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ.

Thân dưới trống trải khiến Tô Hạ không khỏi vươn tay ấn lấy đầu Tần Minh Dã, cậu muốn nhiều hơn nữa.

“Ồ, đứa nhóc này còn dâʍ đãиɠ hơn cả tưởng tượng của anh,” Tần Minh Dã khẽ cười một tiếng, đứng dậy đè lưng Tô Hạ, dùng một tay cởϊ qυầи, cầm lấy thứ đang trương cứng của mình đút vào chỗ co rút mở rộng liên tục ấy, “Đừng vội, bảo bối, anh sẽ khiến cho em thoải mái.”

Tô Hạ không rảnh đáp trả, cho dù huyệt nhỏ của cậu sớm ướt đẫm, thì lối vào chưa từng được dùng qua bỗng bị côn ŧᏂịŧ cực lớn cắm vào vẫn khiến cậu cảm nhận được rõ ràng cơn đau đớn. Cậu thở hổn hển cố gắng thả lỏng mình, cái lỗ nhỏ bị thúc tận sâu, hai bên mép mềm mại siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, như thể bị kéo căng tới mức tối đa.

“Ưm…… Đau……” Cơn đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tô Hạ run rẩy.

“Thả lỏng một chút.” Tần Minh Dã cũng không thoải mái, trên trán hắn toát ra tầng mồ hôi, bắp tay căng phồng hưng phấn.

Cuối cùng, phần đầu to và khó khăn nhất cũng được vùi lấp, Tần Minh Dã không thể nhịn được mà hung hăng thọc vào bên trong, “Ha ~ sảng quá thật!” Hắn chưa bao giờ được thao lỗ huyệt phấn nộn thế ấy, dươиɠ ѵậŧ bị vách thịt ướŧ áŧ mềm mại bao bọc lấy, khiến cho người ta phải phát điên.

“A……” Tô Hạ không khỏi thét một tiếng chói tai, chính giữa như thể bị xé toạc ra vậy, gân xanh vờn quanh côn ŧᏂịŧ, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng mạch máu đang đè lên thành huyệt đạo của mình, bên trong cậu ngày càng ngứa ran.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, ký túc xá cách âm không tốt đâu,” Người đàn ông ấy cố ý nhắc nhở khiến Tô Hạ che miệng xấu hổ, cặp mắt ngập nước liếc nhìn hắn, quyến rũ Tần Minh Dã phải hạ eo, dần dần bắt đầu đưa đẩy,

Tốc độ của hắn tuy không nhanh, nhưng nhiều lần lêи đỉиɦ, đâm đến chỗ sâu thẳm nhất, chỉ ước mong nhét được cả hai viên tinh hoàn vào bên trong, nhận ra cơ thể của người trước mặt dần thả lỏng, biết rõ ham muốn của cậu, hắn cố ý trêu chọc: “Lỗ huyệt kẹp chặt như thế, đúng là con đĩ hư hỏng trời sinh mà.”

Hắn liên tục thọc vào rút ra ở lỗ huyệt, kɧoáı ©ảʍ từ từ ập tới khiến Tô Hạ sảng khoái đến mất hồn, nhưng vẫn chưa đủ, cậu không khỏi thở gấp cầu xin: “Ưm a, Đừng... Đừng... Nhanh một chút…”

“Fuck, thật hư hỏng,” Bàn tay hắn ôm lấy mông Tô Hạ, bờ mông ấy vừa mềm mại bóng loáng lại ấm áp, Tần Minh Dã không nhịn được đánh lên đó hai cái, thân dưới bắt đầu điên cuồng chuyển động, mỗi lần rút ra chỉ chừa lại phần đầu bên trong huyệt, xong hung hăng thao tới những chỗ mẫn cảm sâu thẳm nhất.

Tô Hạ bị thao tới mất hồn, côn ŧᏂịŧ trước mặt cứng rắn, bên trên chảy ra chất lỏng đặc sệt màu trắng.

Tần Minh Dã cũng chú ý tới, kéo lấy tay của vật nhỏ Tô Hạ đáng thương đẩy lên đẩy xuống.

Kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Tô Hạ nhanh chóng trầm luân trong vòng xoáy da^ʍ mỹ, khóe mắt cậu rưng rưng, nước miếng chảy xuống khóe miệng khi bị va chạm, lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ liên tục chảy xuống chỗ hai người giao nhau.

“A ——” Kɧoáı ©ảʍ dâng trào làm Tần Minh Dã phải rút ra khỏi lỗ huyệt co rút trong chốc lát, hắn thở hổn hển bình tĩnh lại để bắn tinh.

Sau khi vật cứng rút ra, huyệt nhỏ chưa thể khép kín hoàn toàn, cánh hoa phấn nộn hơi run rẩy, cảm giác trống trải khiến cho Tô Hạ thấy ngượng ngùng.

Trông thấy cậu chủ động nâng mông, cặp mắt của Tần Minh Dã liền dày đặc tơ máu, côn ŧᏂịŧ bỗng nhiên thúc thẳng vào trong, đúng lúc vào tận sâu ở trong nơi nào đó.

Cuối cùng Tô Hạ không thể nhịn được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa bắn ra trong lỗ nhỏ rãi đầy lên mặt đất, da^ʍ huyệt phía dưới chảy ra dòng chất lỏng, ấm áp bao vây lấy côn ŧᏂịŧ bên trong.

“Fuck! Đúng là hư hỏng mà, xem anh thao chết em đi!”

Ngay trong chốc lát, trong ký túc xá chỉ bang bang vang lên âm thanh da^ʍ mỹ của chất lỏng bôi trơn.

Lỗ huyệt mạnh mẽ dây dưa với côn ŧᏂịŧ, Tần Minh Dã sướиɠ tới nỗi da đầu cũng tê dại, Tô Hạ ngồi trên ghế dang tay ôm chặt lấy người đối diện.

Dù không ai dạy thì Tô Hạ cũng biết, đắm chìm trong du͙© vọиɠ, cơ thể cậu dâʍ đãиɠ vặn vẹo, chủ động vuốt ve côn ŧᏂịŧ đằng dưới, “Ha…… Thật thoải mái……”

Cuối cùng, Tần Minh Dã dần dần thọc vào rút ra nhanh hơn, bỗng nhiên ôm Tô Hạ rồi đè eo cậu xuống, thân dưới của hai người liên tục dính chặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào trong khi cả hai cùng đạt đến cao trào.

Lúc kết thúc, khoảng thời gian một tiếng mà Tần Minh Dã hứa hẹn sớm trôi qua lâu rồi, không biết có phải do ai nghe thấy tiếng động không, mà chẳng có người nào dám tới quấy rầy cả.

Tần Minh Dã ôm lấy Tô Hạ đã ngủ say, nghiêm túc ngắm nhìn gương mặt say giấc nồng của cậu, lúc này đây hắn mới nhận ra tên mọt sách mà mình chưa từng quan tâm hóa ra lại xinh đẹp đến vậy.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống môi Tô Hạ.

【 tích —— hảo cảm của mục tiêu công lược tăng lên 10%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng. 】

【 thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ thành công, thời gian duy trì hệ thống tăng lên 10 giờ. 】