Đồng Tích, chưa nói xong, anh nghiêng thân về phía trước, chỉ trong chớp mắt, trên môi lại đau, chỉ cảm thấy răng bị cạy ra, người đàn ông thiệt hung hăng chui vào khoang miệng cô.
Cô mơ hồ.
Đầu óc, nhất thời trống rỗng. Chờ hiểu ra, đưa tay chặn anh lại, ra sức từ chối.
Nhưng anh dường như đã sớm dự liệu được cô sẽ phản kháng. Một tay kiềm chế cái tay đang giãy dụa của cô, cơ thể anh nặng nề đè lên người cô.
Hai người, lúc này đều chỉ mặc đồ ngủ. Bởi vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này, Đồng Tích đã mặc bộ đồ ngủ kín đáo hơn, thậm chí bên trong cũng được che đậy.
Nhưng lại không chịu được sự hung hăng thô bạo của Hoắc Thiên Kình.
Quần áo, lộn xộn.
Cơ thể đàn ông và phụ nữ, không có một khe hở, ám muội dán chặt vào nhau.
Cùng với tình yêu và tức giận, anh hung hăng hôn cô, mυ'ŧ lấy, cắn môi cô tùy ý nghiền lấy. Đồng Tích ngây ngô, dưới tình cảnh này, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Dưới sự điên cuồng liếʍ mυ'ŧ của anh, cô cảm giác mình như một con cá nhỏ bị cuồng phong sóng biển vỗ lên bờ, dần dần mất đi hô hấp.
Cô chống lại, khóc lóc, nước mắt đầy mặt, cực kỳ đáng thương.
Nhưng Hoắc Thiên Kình như đã hạ quyết tâm, hoàn toàn bỏ mặc. Tay lớn thô bạo xé áo ngủ trên người cô, kể cả bracũng bị xé.
Giống như hoàn toàn không cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy, hoặc là, không để ý, tay lớn không chút lưu tình phủ lên cơ thể cô.
Đồng Tích sắp điên rồi!
Sợ hãi.
Khuất nhục.
Sợ.
Từng tầng tam trạng không ngừng dằn vặt cô.
"Chú ba, chú đừng như vậy..." Cô nghẹn ngào, gào khóc. Lúc này, anh, làm cho cô cảm thấy như người xa lạ. Dường như, sáu năm qua, bọn họ chưa từng quen biết.
Sáu năm nay, cô coi anh là chú. Cô sợ, tôn kính anh.
Anh ở trong mắt của cô, xưa nay chính là một ngọn núi cao cao tại thượng, không thể vượt qua.
Nhưng chính người đàn ông cô vẫn luôn tôn kính làm trưởng bối này...
Bây giờ không chỉ điên cuồng hôn cô, xoa cơ thể của cô, thậm chí, trong mắt còn có tìиɧ ɖu͙© không thèm che giấu.
Đó là, tìиɧ ɖu͙©, muốn cô...
Nhưng cô là ai? Anh trúng tà sao?
"Chú bình tĩnh đi... Con là Đồng Tích, con là Đồng Tích! Chú ba, con là vợ sắp cưới của cháu chú!" Đến cuối cùng, hầu như là tuyệt vọng gào thét, thậm chí là đáng thương cầu xin.
Hoắc Thiên Kình ôm cơ thể run rẩy của cô, tách hai chân cô ra, đặt trên đùi anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập sợ hãi, trở nên trắng bệch, anh híp mắt, khóe môi tao nhã cười, nhưng mở miệng lại cực kỳ tàn nhẫn, "Nếu như đêm nay tôi muốn em, em cảm thấy, em còn có thể là vợ sắp cưới của Đình Xuyên sao?"
Hô hấp Đồng Tích cứng lại, cơ thể theo bản năng di chuyển về phía sau. Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng câu nói kia của Hoắc Thiên Kình, cô lại hiểu rõ đó là ý gì.
"Con không muốn... Con không nên như vậy..." Cô sợ hãi trợn to mắt, lắc đầu, nước mắt chảy xuống, tóc rơi tán loạn.
Tuy hai ngày nay bọn họ giúp đỡ nhau.
Đã tốt hơn một chút, cô cũng dần dần có thể thả lỏng ở trước mặt anh, thậm chí, sẽ ỷ lại anh ôm ấp, không muốn rời khỏi cảm giác an toàn trên người anh.
Nhưng dù có thế nào, trước sau cô vẫn không thể nào tưởng tượng đượcgiữa cô và Hoắc Thiên Kình, xảy ra loại chuyện... Đó.
Anh là chú! Bây giờ chỉ tưởng tượng thôi, cũng làm cho cô cảm thấy xấu hổ!
"Chú đừng như vậy, có được không?Con và chú cách nhau 12 tuổi... Chú... Chú đang cưỡиɠ ɧϊếp..."
Cô run cầm cập, không nói được một câu hoàn chỉnh, vỡ vụn, "Nếu như chú cưỡиɠ ɧϊếp con... Con sẽ không bỏ qua cho chú..."
Hoắc Thiên Kình nhắm mắt lại, ánh mắt u ám đến đáng sợ, tay lớn tiến vào trong váy cô, dọc theo cô đôi chân thon dài mẫn cảm của cô, một đường đi lên, "Nói một chút coi, nếu như tôi thật sự cưỡиɠ ɧϊếp em, em dự định làm gì để không buông tha cho tôi? Hả? Là hút khô máu tôi, hay là khoét thịt tôi?"