Editor: Dĩm
Phòng y tế ban trưa vắng lặng, vì mở điều hòa nên tất cả các cửa sổ đều được đóng lại, ngăn cách sự náo động ồn ào ở bên ngoài, bức rèm che nắng dày nặng cũng kéo hơn phân nửa, chỉ để lại khe hở nhỏ chiếu rọi ra vài tia sáng đến tầng kệ thuốc của bệnh giá, nó không hề chói mắt, mà uốn lượn cong tròn mang chút vẻ xu nịnh lười biếng, phủ lên toàn bộ căn phòng một lớp kính trong suốt màu vàng cháy.
Sau giờ trưa hôn mê, trong căn phòng ái muội như thế, mọi thứ đúng lúc thật đẹp, trở thành thiên đường bí mật dành riêng cho các chàng trai cô gái.
Hạ Doanh Nghiên ngừng liếʍ láp, ngồi dậy, vươn một bàn tay tới trước mặt Trang Tử Nguyên.
Ngón tay của thiếu nữ tinh tế trắng nõn, mạch máu xanh lá nhạt uốn lượn lên, hiện ra vẻ yếu ớt đẹp đẽ động lòng người.
Trang Tử Nguyên không chút do dự cầm lấy bàn tay ấy, ngón tay trắng sứ nhỏ nhắn bị bao bọc trong bàn tay thô to, mang vẻ tình sắc cực kỳ phù hợp. Cậu học dáng vẻ vừa nãy của Hạ Doanh Nghiêm, cẩn thận vuốt ve từng tấc da thịt của cô.
Bàn tay thô ráp của cậu có lực, ma sát lên đầu ngón tay mượt mà của cô, luồn vào khe hở tinh tế, gây sự mẫn cảm vào trong lòng bàn tay, khiến cô nhẹ nhàng run rẩy, trái tim dần dần trở ngứa ngáy.
Trang Tử Nguyên hé miệng ngậm lấy tay cô, trúc trắc mυ'ŧ hôn.
Căn nhà yên tĩnh tối tăm vang lên tiếng nước ái muội.
Hạ Doanh Nghiên rũ mắt, nhìn bờ môi ướŧ áŧ phiếm hồng của thiếu niên đang ngậm lấy ngón tay của bản thân, cậu vươn đầu lưỡi liếʍ cả lòng bàn tay của cô, ẩm ướt ngứa ran.
Cô trầm mê trong nụ hôn ấy, chỉ cảm thấy toàn bộ nhanh chóng hòa tan trong khoang miệng nóng rực của cậu.
Cô rút tay về, khoang miệng của Trang Tử Nguyên trở nên trống rỗng, cậu bất mãn nói: “Tớ vẫn muốn liếʍ tiếp.”
“Liếʍ chỗ khác đi.” Cô đặt tay của Trang Tử Nguyên lên ngực mình: “Chỗ này được không?”
Cô duy trì vẻ bình tĩnh thản nhiên, nhưng bàn tay lại run lên nhè nhẹ, gương mặt cũng trở nên bừng đỏ. Đây là lần đầu cô làm chuyện này, trước đấy chỉ hiểu biết qua phim cấm người lớn mà thôi. Đã từng vô số lần cô nghĩ cảnh tưởng như vậy ở trong đầu, giờ mới nhận ra trong thực tế, đúng là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy sung sướиɠ đến vô độ.
Cũng may có người còn kích động thất thố so với cô hơn, làm giảm bớt sự khẩn trương xấu hổ của cô rất nhiều.
Gương mặt Trang Tử Nguyên ửng hồng như chảy máu, cậu đưa tay sờ lấy chỗ đẫy đà kia, không khỏi nhẹ nhàng vân vê.
Rất mềm.
Cậu gật gật đầu: “Được.”
Hạ Doanh Nghiên lại đưa tay cậu qua chỗ vạt áo.
“Giúp tôi cởϊ qυầи áo ra đi.”
Chiếc áo đồng phục rộng thùng thình lỏng lẻo lộ ra phần xương quai xanh và cả nội y xanh nhạt họa hoa văn đang bao bọc lấy bộ ngực căng tròn của thiếu nữ, sự xô đẩy bên cạnh khiến nhũ thịt trắng trẻo bóng loáng như quả vải vừa lột vỏ bề ngoài vậy.
Hầu kết của Trang Tử Nguyên lăn lộn, ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu đưa bàn tay to rộng xoa nắn một lúc lâu trên đó, chiếc mũi cao thẳng vùi giữa bờ ngực hít một hơi thật sâu.
“Thơm quá.”
Cậu thở dài, hổn hển lấy khí, vươn đầu lưỡi liếʍ láp qua lại giữa hai đầṳ ѵú, ngẫu nhiên cắn một ngụm lên nhũ thịt trắng nõn, nghe được tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ của Hạ Doanh Nghiên trên đỉnh đầu, cậu lại mở miệng túng dục, nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ trấn an.
Hạ Doanh Nghiên nhắm mắt lại, cảm nhận được xúc cảm nóng bỏng ướt đẫm ở trên ngực, môi lưỡi của cậu gửi gắm cơn ngứa ran lên da thịt, nhanh chóng khuếch tán lan tràn, chỗ mẫn cảm của cơ thể bắt đầu không còn an phận nữa.
Không đủ, vẫn còn chưa đủ.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, quàng tay lột sạch nội y ra.
Sau khi cởi nội y cô đẩy người lên, hai viên trân châu nhiều năm bị giấu kín trong bọt biển được phô bày tinh tế, chung quanh là màu hồng nhạt, đầṳ ѵú anh ánh phấn hồng, giống như cánh hoa đào được bao bọc trong món đồ ngọt trà đông lạnh của trung hoa, mượt mà bóng bảy, khẽ run rẩy nhẹ vô cùng quyến rũ.
Trang Tử Nguyên vươn ngón tay nắn vuốt một viên trong đó, nhũ thịt non mềm bành trướng gắng gượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới đầu ngón tay thô to của cậu, điệu nghệ biến thành viên trân châu vừa mượt mà lại tinh tế.
Cậu vân vê, cúi người sát vào như thể đang dò xét tìm kiếm cẩn thận, hơi thở nóng rực tản trên đầṳ ѵú mẫn cảm, khiến cho Hạ Doanh Nghiên dâng trào cơn run rẩy tột độ.
Cô cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc thăm dò của Trang Tử Nguyên, không khỏi thấy buồn cười: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Trang Tử Nguyên gật đầu, ngẩng mặt chờ mong hỏi: “Liệu có được bú không?”
Hạ Doanh Nghiên sửng sốt một chút, nhận ra điều cậu hỏi là sữa, cô lập tức muốn lắc đầu nói không có, nhưng khi dừng lại bỗng trong lòng nảy sinh xúc cảm muốn trêu cợt, cô cười thầm nói: “Không biết nữa, cậu có thể thử mυ'ŧ xem, chắc sẽ có đó.”
Trang Tử Nguyên mong mà không được, lập tức ngậm lấy đầu ngực của cô, nghiêm túc mυ'ŧ vào.
Cơn ngứa ngáy rậm rạp từ đầu ngực truyền tới toàn thân, Hạ Doanh Nghiên không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy.
Cơn ngứa ấy không hề có cảm giác đau đớn, hẳn là do Trang Tử Nguyên không nhẹ không nặng liếʍ cắn
“Nhẹ chút.” Cô thở hổn hển hờn dỗi nói, cầm lấy bàn tay của thiếu niên, đặt lên đầṳ ѵú chưa được trấn an kia của mình.
Trang Tử Nguyên nghe lời mà thả lỏng lực, nhẹ nhàng lộng hành, cậu đưa mắt lấy lòng nhìn cô, không có thầy mà bàn tay cũng hiểu xoa nắn nhũ thịt với chồi non đang nhô lên bên đấy.
Cô rũ mắt, trưng vẻ mặt si mê nhìn thiếu niên đang mυ'ŧ vào đẩy ra: “Ăn ra sữa không?”
Thiếu niên ngậm núʍ ѵú lắc đầu, trong lúc vô tình hàm răng ma sát vào phần thịt non mẫn cảm, khiến cho thiếu nữ khẽ run rẩy, ngâm nga ra tiếng.
Giọng nói ấy vừa mềm mại lại kiều mị, như thể đã được tẩm mật qua vậy, thậm chí còn ngửi được vị ngọt tỏa ra trong miệng cậu
“Chưa thấy.” Cậu đẩy núʍ ѵú ra, nghiêm túc đáp: “Nhưng vẫn ăn rất ngon.”
Hạ Doanh Nghiên hỏi: “Thật ư? Ăn ngon lắm sao?”
“Ừm, ăn rất ngon” Thiếu niên gật gật đầu, ngậm lấy núʍ ѵú bên kia, lời nói trở nên nhớp nháp nóng bỏng: “Ngọt.”
Đáy mắt cậu càng ngày càng thâm trầm, không cầm lòng được ôm lấy bờ eo thon của thiếu nữ, chậm rãi xoa tay lên phần vai lưng thon gầy nõn nà của cô, hai tay giữ chặt, gắt gao giam giữ cơ thể của thiếu nữ vào gương mặt của bản thân, gương mặt cậu chôn giữa hai trái đào trắng nõn mềm mại, liếʍ mυ'ŧ cắn từng ngụm lên đó, giống như muốn nuốt toàn bộ hai luồng thịt mềm ấy vào miệng vậy.
Khí thế của thiếu niên chiếm thế chủ động trong nháy mắt.
Hạ Doanh Nghiên bị xâm lược kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ như thế phải thở dốc liên tục, toàn thân nhũn ra, cô muốn chạy trốn theo bản năng rồi chỉ đành bất lực ôm lấy đầu của cậu, nhẹ nhàng yếu ớt mặc môi lưỡi cậu dâʍ ɭσạи đoạt lấy.
Tiếng thở dốc của hai người trở nên hỗn độn, tiếng nước liếʍ mυ'ŧ ái muội càng lúc càng lớn, tràn ngập cả căn phòng.
Cô cảm nhận được phía dưới mình ướt đẫm rồi, du͙© vọиɠ mãnh liệt không thể khống chế được nữa, cô híp mắt, cắn môi, hưởng thụ sự vui thích cực hạn và ham muốn tột độ.