Ẩn Dục Hoan Du

Chương 23: Muốn Đi Tiểu (H)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Quả nho bị đè ép ra nước dọc theo thân gậy chảy ra ngoài tiểu huyệt, thấm ướt khăn trải giường màu đen dưới thân Sở Đồng.

"A… Quá căng… Ngô… Bụng rất trướng ưm… Không được…"

Ngón chân trắng nõn như ngọc cuộn tròn lại, cô kêu khóc muốn Trình Ngôn dừng lại nhưng chuông nhỏ ở vυ' không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, dị vật bên trong hoa huyệt cọ xát đè ép vách trong cùng cửa tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ dồn dập kéo tới.

Lúc côn ŧᏂịŧ đồng thời chen vào tiểu huyệt, cô nhắm mắt lại, cao giọng rêи ɾỉ: "A a… Đến rồi… A ưm–"

Côn ŧᏂịŧ thô to ở trong âʍ đa͙σ khó khăn mà thong thả chuyển động, mỗi lần cắm vào đều sẽ phát ra âm thanh "Phụt" của quả bị nghiền nát, như một cái chày giã thuốc làm quả nho bị đè ép, nước trái cây tràn đầy tiểu huyệt.

"Ngô… Tiểu huyệt của Đồng Đồng rất thích ăn." Trình Ngôn rũ lông mi, ngăn trở ánh mắt nặng nề đầy sương mù.

Tiếp theo trong nháy mắt, tốc độ thọc vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, thiếu niên mang ý xấu mà nghiêng về trước đâm vào hoa tâm, đâm đến bụng nhỏ của cô hiện ra hình dáng không bình thường.

"Ưm a… A… Quá nhanh… Học trưởng… Quá, ngô…"

Thao làm như mưa rền gió dữ làm Sở Đồng đang trong kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ suýt ngất, huyệt cô cắn gắt gao, muốn làm Trình Ngôn nhanh chóng buông vũ khí nhưng vẫn không thắng được tinh lực cùng sự nhẫn nại của thiếu niên.

Cảm giác muốn đi tiểu dưới tình huống như vậy bỗng ùa đến, cô gắt gao khống chế cửa niệu đạo, khóc nức nở như mèo nhỏ mới sinh, vặn vẹo người:

"Ưm… Học trưởng không… A Đồng Đồng không được…Ưm… Muốn đi tiểu… Dừng lại được không… Ngô a…"

Trình Ngôn nhướng mày, nhìn hai mắt đầy sương mù của cô, hôn lên vành tai cô.

Vành tai truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, anh vừa hôn vừa liếʍ, ngậm lấy vành tai như châu ngọc trong miệng đùa giỡn, lại cảm thấy không đủ, lưỡi theo hình dáng lỗ tai dò xét đi vào, thổi nhẹ:

"Không vấn đề, anh muốn nhìn bộ dáng Đồng Đồng bị làm đến khóc lóc tiểu ra."

Sở Đồng bị liếʍ cả người không còn sức lực, nước mắt đầy mặt, túng quẫn muốn kẹp chặt hai chân:

“Không… A… Học trưởng, ưm… Khi dễ người…” Ngữ khí oán trách như đang làm nũng phối hợp với ngữ điệu ôn nhu dịu dàng của cô, ngược lại làm tốc độ côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra ở tiểu huyệt càng mau càng dùng sức.

Nhịn không được… Cô muốn tiểu!

“Ngô — a —”

Cánh hoa một trận run rẩy theo tần suất bị cắm vào rút ra, chất lỏng trong suốt từ miệng niệu đạo nhỏ hẹp phun bắn tới bụng Trình Ngôn, dừng ở hệ rễ côn ŧᏂịŧ ướt đẫm của anh.

Dư quang nhìn Sở Đồng cắn cánh môi, biểu tình xấu hổ cùng giận dữ, anh nhịn không được cười ra tiếng:

“Đồng Đồng thật đáng yêu.”

Động tác anh không ngừng, trứng dái ‘bạch bạch bạch’ va chạm trên mông cô, tận gốc hoàn toàn đi vào, côn ŧᏂịŧ thế như chẻ tre đẩy ra chất lỏng thịt quả chặn đường, hung hăng đâm vào trong miệng tử ©υиɠ, mỗi một chút đều ở giữa điểm mẫn cảm của Sở Đồng thao đến cô yêu kiều rêи ɾỉ càng lúc càng lớn.

Muốn cô ở dưới thân mình khóc lóc xin tha, muốn nhìn hai mắt cô bị du͙© vọиɠ lấp đầy, muốn nghe thấy trong miệng cô nói ra lời nói da^ʍ mĩ, muốn đút toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cái miệng nhỏ của cô, nhìn bộ dáng cô toàn là bạch trọc đáng thương hề hề.

—Muốn khi dễ cô.

Cùng với sự hứng thú làm Sở Đồng cao trào liên tục bốn lần thẳng đến trong xương cốt, cuối cùng vẫn nghe cô khóc đứt quãng, Trình Ngôn mới ở trong hoa huyệt đâm vào đỉnh thật mạnh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết vào tử ©υиɠ cô.

Sở Đồng ngay cả sức lực nức nở còn không có, tiểu huyệt bị cắm đến dị thường sưng đỏ, khi co lại đều sẽ lưu lại một cái lỗ nho nhỏ, tiểu huyệt run rẩy phun ra hỗn hợp màu trắng đυ.c cùng chất lỏng thơm ngọt.

Côn ŧᏂịŧ đầy nước sốt quơ quơ trước mắt.

“Đồng Đồng ngoan, liếʍ sạch sẽ côn ŧᏂịŧ rồi để cho em nghỉ ngơi.”

Sở Đồng thở phì phò, vô ý thức mà mở miệng, hàm tiến côn ŧᏂịŧ trong miệng.

Hương vị thơm ngọt tiến vào mang theo mùi quả nho, còn có hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙. Đầu lưỡi cô từ trên xuống dưới liếʍ côn ŧᏂịŧ một lần, phát ra tiếng nuốt cùng tiếng nước ‘tấm tắc’ mỏng manh.

“Thật ngoan.” Trình Ngôn rút côn ŧᏂịŧ ra, thoả mãn vuốt ve gáy cô, ấn người trong lòng ngực mình.

“Mệt mỏi thì ngủ đi.”

Rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hai mắt Sở Đồng nặng nề chậm rãi khép kín, thật mau liền lâm vào giấc ngủ sâu.