Editor: YingHayĐiLinhTinh
Học sinh cao trung Hoài Thanh biết được một tin tức chấn động:
"Giáo hoa và giáo bá hình như đang yêu đương!"
Có người không thể tin được: "Ma vương Trình Ngôn kia? Không có khả năng! Loại người này nếu có thể thích giáo hoa, đầu tôi liền biến thành cầu để đá."
Tuy rằng giáo hoa Sở Đồng là một người vừa ngoan vừa trắng, thành tích học tập, diện mạo dáng người không gì không ưu tú, nhưng Trình Ngôn không thích nữ sinh ngoan ngoãn a!
Câu nói lúc trước của anh "Ông đây không thích nữ sinh ngoan ngoãn" chính là dường như truyền khắp Hoài Thanh, tùy tiện bắt một người tới hỏi đều biết Trình Ngôn không thích.
"Nhưng tôi tận mắt thấy tiết thể dục hôm nay giáo hoa té ngã, giáo bá một tay ôm người đi phòng y tế!"
"Tôi cũng ở đó! Tôi thấy! Lúc ấy mặt Trình Ngôn đều mau đen thành than, nhìn chính là bộ dáng muốn đi lên đánh người, tôi còn tưởng rằng ban A có người chọc hắn!"
"Nói như vậy mấy ngày nay tôi tổng có thể thấy Trình Ngôn ngồi ở thư viện, giống như đang đợi người…"
"Thư viện? Đừng lừa người, ai cũng biết giáo bá không thích nhất là học tập, bài tập đều không làm còn đi thư viện?"
"... Nhưng mà giáo hoa thích đi viện!"
"..."
Bọn họ đều cảm thấy nghi ngờ, mấy nam sinh tụm lại một chỗ thấp giọng thảo luận: "Nếu không chúng ta đi phòng y tế trộm nhìn một cái? Xem tình huống bọn họ như thế nào?"
Nam sinh mang mắt kính điên cuồng lắc đầu: "Cậu không muốn sống nữa?! Tên Trình Ngôn kia hung thật sự, ai dám đi nhìn lén hắn? Bị phát hiện chúng ta mấy người sợ không phải đều nhập viện!"
Nhớ lại truyền thuyết khủng bố về anh lưu truyền trong trường học, mấy người đều rùng mình, dẹp bỏ tâm tư đi nhìn lén.
Mà ở phòng y tế lúc này, Sở Đồng đang khóc đến đáng thương.
"Không… Học trưởng… Không được ưm… Sẽ bị phát hiện…"
Qυầи ɭóŧ màu lam viền hoa của cô treo trên mắt cá chân mảnh khảnh, một đôi đùi đẹp gác lên bả vai Trình Ngôn, cửa huyệt nộn mà hồng ở trong không khí run rẩy, côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn chôn ở tiểu huyệt làm bụng nhỏ căng đến phồng lên.
Áo sơmi mở rộng, tóc đen tán loạn, cặρ √υ' bên trong áσ ɭóŧ bị đẩy lên dường như chậm rì rì dò ra đầu, mị ý dẫn người hái, câu đến Trình Ngôn một ngụm ngậm lên núʍ ѵú cô.
"Ngô…" Sở Đồng chịu đựng khoái ý rêи ɾỉ một tiếng.
Trên ngực, cổ, bụng nhỏ cùng trên đùi của cô còn có vệt đỏ loang lổ do hôm trước bị trói lại đùa bỡn, trên da thịt mỹ ngọc cực kỳ rõ ràng.
Hai người lúc này nằm trên giường ở phòng y tế, nghiêng đầu là có thể thấy cửa phòng y tế. Nếu có ai ở thời điểm này đi vào, ánh mắt đầu tiên thấy chính là bộ dáng Sở Đồng bị côn ŧᏂịŧ thao đến nước sốt liên tục.
Đầu gối bên phải còn có miệng vết thương vừa mới té ngã đã được bôi thuốc. Nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi bôi thuốc xong Trình Ngôn liền hung tinh quá độ, một phen kéo qυầи ɭóŧ cô liền nhét côn ŧᏂịŧ vào thân thể mình.
Mặc dù bị dạy dỗ nhiều ngày như vậy, cô vẫn không thể thích ứng lớn nhỏ của anh, bị xỏ xuyên qua đau đớn làm cô lập tức liền khó chịu mà chảy ra nước mắt.
"Hiện tại biết sợ hãi?" Côn ŧᏂịŧ phá tan tầng trở ngại dùng sức đâm vào cửa tử ©υиɠ, nhìn cô run run yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng, mới bắt đầu hai cạn một sâu mà thọc vào rút ra.
"Ưm… Ưm a… Nhẹ một chút… Học trưởng ưm…" Sở Đồng nghe thanh âm giường đong đưa mà hoảng hốt, cô một bên sảng khoái cuộn lên ngón chân, một bên ưm ưm a a muốn cho Trình Ngôn nhỏ giọng một ít, hoa huyệt nhỏ hẹp bởi vì thời khắc bất an sợ hãi banh ra, gắt gao cắn cực nóng cực đại của Trình Ngôn, làm anh cắm lộng đều thực gian nan.
"Tê –– thả lỏng, muốn kẹp chết anh sao?"
Trình Ngôn giống như phản kích hung hăng đâm cô một chút.
"Ưm a…" Sở Đồng cắn cánh môi ngừng rêи ɾỉ, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, một đôi mắt như nước bốc lên du͙© vọиɠ.
Chân cô nhẹ nhàng cọ xát sườn mặt Trình Ngôn, hoa tâm tận lực thả lỏng đón ý nói hùa côn ŧᏂịŧ, muốn cho anh có thể mau chút phóng thích, chính cô cũng có thể sớm một chút từ loại cảm giác kinh hồn táng đảm này thả lỏng lại.
"Học trưởng… Ngô… Đồng Đồng muốn côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng thao tiểu huyệt… Muốn học trưởng hung hăng khi dễ Đồng Đồng… A… Lại sâu một chút… Đồng Đồng muốn ngô… Được tϊиɧ ɖϊ©h͙ học trưởng rót đầy…"