Editor: YingHayĐiLinhTinh
“A…”
Cánh hoa ướt đẫm được môi mềm mại mυ'ŧ vào, đầu lưỡi linh hoạt từng chút từng chút vòng quanh thịt châu sung huyết, lại dùng bựa lưỡi thô ráp liếʍ láp chọc nhẹ.
Sở Đồng “Ưm” ra tiếng, không nghĩ tới phía dưới sẽ bị Trình Ngôn ăn vào trong miệng.
“Đồng Đồng phải kẹp chặt, rơi ra một quả liền phải bị phạt.”
Cánh môi vuốt ve cửa huyệt mẫn cảm, Trình Ngôn một ngụm nhấp thịt đế, hơi thở thơm ngọt xông thẳng xoang mũi anh.
“Thật ngọt.”
Anh một bên mυ'ŧ một bên phát ra tiếng nước tấm tắc, đầu lưỡi dạo qua một vòng lại một vòng ở cửa huyệt nhét đầy thịt quả, rốt cuộc nhịn không được đem đầu lưỡi dò xét đi vào.
“Không cần, nơi đó… A ưm…”
Tiểu huyệt vốn bị tắc đến căng trướng nơi nào tiếp thu lại một lần xâm nhập, nó banh đến trắng bệch, không ngừng đè ép dị vật xảy ra thình lình.
Sở Đồng bị trói hai cánh tay không ngừng giãy giụa, eo lưng cong lên, đầṳ ѵú thẳng đứng phát ngứa, cảm giác hư không như từ đáy lòng dâng lên muốn bị vuốt ve đùa bỡn.
Trình Ngôn cong đầu lưỡi, một quả nho chạy vào trong miệng.
“Đồng Đồng thật ngọt.” Mật dịch bao lấy thịt quả mang theo mùi hương của Sở Đồng, vị ấm áp làm anh nhịn không được lại hút hoa huyệt cô.
Nước sốt giàn giụa tiến vào khoang miệng, Trình Ngôn than thở một tiếng, bắt đầu mồm to liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt banh ra gắt gao.
Đầu lưỡi trong thịt quả đấu đá lung tung, ngẫu nhiên chạm đến nếp uốn vách trong tinh tế liền không ngừng liếʍ lộng chọc vào.
Trong huyệt như có một con cá linh hoạt, tò mò trong cơ thể cô chui tới chui lui.
“Ha a… Học trưởng… Không được… Muốn ra…”
Sở Đồng ngẩng đầu lên, lại từ gương trên trần nhà thấy mặt mày cô hàm xuân, bộ dáng mị ý liên tục, thân thể tuyết trắng trên khăn trải giường màu đen trắng loá mắt, làm người liếc mắt một cái liền có du͙© vọиɠ lăng ngược.
Giữa hai chân mở rộng là đầu thiếu niên không ngừng hoạt động cực kỳ da^ʍ mĩ.
Chóp mũi anh cao thẳng vẫn luôn vuốt ve thịt châu của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sở Đồng không chịu nổi quả nho trong huyệt, chất lỏng trơn trượt từ trong huyệt chảy ra, đồng thời cũng mang ra một quả nho bị đè ép đến thay đổi hình dạng.
Quả thứ hai rồi đến quả thứ ba.
Trình Ngôn đều ăn vào trong miệng, khi ngẩng đầu cánh môi trơn bóng tràn đầy hoa dịch của cô.
Anh đứng dậy chế trụ sau cổ Sở Đồng, môi đối môi đem quả nho đưa vào trong miệng cô.
Anh, anh đút đồ vật trong tiểu huyệt cho cô ăn…
Sở Đồng cảm nhận được trong khoang miệng là vị ngọt của mình, gương mặt ‘bùm’ liền hồng lên.
“Tuy rằng hương vị rất tốt, nhưng Đồng Đồng vẫn phải bị trừng phạt.”
Trên đầṳ ѵú đột nhiên đau xót, một cái kẹp mang theo chuông bạc nho nhỏ không biết từ khi nào đã được Trình Ngôn niết ở trong tay, ngực Sở Đồng khẽ run lên, cái chuông phát ra một tiếng ‘đinh linh’ thanh thuý.
“A!” Cô nhịn không được kinh hô.
Đầṳ ѵú bên kia cũng bị kẹp một cái, tiểu quả mượt mà phấn hồng bị kẹp đến bẹp ra, lại vẫn giống như ốc sên nhỏ đứng thẳng phần đầu, run run rẩy rẩy thật đáng thương.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa làm Sở Đồng khó nhịn mà thở dốc, tuy rằng tiểu huyệt tắc đến đầy nhưng hoàn toàn không thoả mãn được nội tâm cô nổi lên du͙© vọиɠ.
Côn ŧᏂịŧ cực nóng cọ xát cửa huyệt ướt dầm dề, nhưng Trình Ngôn như thế nào cũng không tiến hành động tác tiếp theo, anh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, liếʍ liếʍ cánh môi.
Sở Đồng nhẫn nhịn đến khó chịu: “Ngô… Học trưởng… Đồng Đồng muốn…”
“Ồ?” Thiếu niên gợi lên nụ cười xấu xa, ngón tay nhẹ nhàng khảy núʍ ѵú làm cái chuông phát ra tiếng thanh thuý.
“Muốn cái gì? Nói chính xác.”
“Muốn, muốn côn ŧᏂịŧ học trưởng… Hung hăng cắm tiểu huyệt… Muốn bị học trưởng khi dễ…”
Côn ŧᏂịŧ ở cửa huyệt vận sức chờ phát động giống như đang đợi một câu này, Trình Ngôn đột nhiên động thân, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng giống như chày sắt liền cứng rắn nhét một cái qυყ đầυ vào tiểu huyệt đầy thịt quả!
“A a… Quá nhiều, không được… Sẽ hư mất…”
Sở Đồng nguyên bản cho rằng cầu anh như vậy, anh sẽ lấy ra đồ vật trong tiểu huyệt, không nghĩ tới anh sẽ không quan tâm trực tiếp nhét côn ŧᏂịŧ vào!
Nguyên bản anh vừa thô lại vừa dài, tiểu huyệt đã tắc đến tràn đầy sao có thể đi vào?!
Cảm giác trướng đau xâm nhập bụng nhỏ cùng tiểu huyệt, trên trán cô chảy ra mồ hôi mỏng, rêи ɾỉ xin tha:
“Mau đi ra… Quá nhiều ô… Học trưởng không cần…”
Trình Ngôn lấp kín cánh môi cô, tinh tế nhẹ mổ, một tay xoa bóρ ѵú cô, trong thanh âm ‘đinh linh đinh linh’ trấn an cô: “Ngoan, Đồng Đồng lợi hại như vậy, nhất định có thể ăn vào.”
Dứt lời lại chôn nhập vài phần, thịt quả từ bốn phương tám hướng gắt gao bao vây anh, khoái ý sảng khoái làm anh kêu lên một tiếng.