Ẩn Dục Hoan Du

Chương 21: Buộc Chặt (H)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

“Tỉnh?”

Mật dịch khắp nơi chảy ra từ hoa huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, Sở Đồng ưm ư khó khăn mở hai mắt, còn có chút mờ mịt.

Trình Ngôn dùng sức đâm một chút mật huyệt của cô, tức khắc khiến cô tỉnh táo lại.

“Mơ thấy cái gì? Ướt lợi hại như vậy.” Thiếu niên cảm thán một tiếng, cúi đầu mồm to hút vào núʍ ѵú Sở Đồng.

Bất luận nhìn bao nhiêu lần, ngực cô đều no đủ như thế này, núʍ ѵú tiểu xảo đáng yêu bởi vì du͙© vọиɠ mà đứng thẳng phấn phấn nộn nộn, câu lấy người đi nếm thử hương vị nó.

Quả nhiên, vυ' mang theo mùi hoa nhàn nhạt từ sữa tắm.

Hàm răng khẽ động cắn núʍ ѵú mẫn cảm, Sở Đồng thấp thấp rêи ɾỉ ra tiếng.

“Ngô… Học trưởng…”

Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, hẳn là rạng sáng, cô muốn động cánh tay một chút, lại phát hiện trên người không biết từ khi nào khoá một cái xiềng xích lạnh lẽo.

Đôi tay cô bị còng dựa vào đầu giường, hai chân mở rộng hình chữ M bị trói ở hai bên, xiềng xích xuyên qua nách cô vòng qua hai vυ' oánh bạch, đem chúng nó buộc chặt cao cao dựng thẳng.

Xiềng xích theo bụng đi xuống tách hai cánh hoa ra, lại vòng qua tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lấp kín thít chặt rãnh mông, cọ xát đến cúc huyệt theo bản năng co rụt lại.

“Học trưởng… Ngô a… Buông em ra…” Cô ngẩng đầu, phát hiện nơi này cũng không phải phòng ngủ cô ngủ lúc trước, bởi vì trên trần nhà treo một mặt kính toàn thân, đem bộ dáng hiện tại của cô hoàn chỉnh hiện trước mắt.

Một tuần tới nay cô bị Trình Ngôn không ngừng muốn, dẫn tới ngày hôm qua cô thật vất vả được buông tha liền ngủ thật sự sâu, đã xảy ra cái gì hoàn toàn không rõ ràng lắm.

Cô hoảng loạn nhìn Trình Ngôn, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy khẩn cầu:

“Em như vậy không thoải mái…”

“Không được,” Trình Ngôn rút côn ŧᏂịŧ ra, mặt trên chảy xuống hoa dịch từ tiểu huyệt. “Liếʍ nó sạch sẽ.”

Anh ra lệnh.

Sở Đồng tuy rằng không biết anh muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, hàm côn ŧᏂịŧ tràn đầy chất lỏng vào miệng, tinh tế liếʍ mυ'ŧ.

“Thấy tiểu da^ʍ huyệt đều là nước, liền nhịn không được cắm vào.” Anh thuận miệng nói: “Hôm nay chúng ta chơi kiểu khác.”

Thiếu niên tự đắc tuỳ ý trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra tươi cười hứng thú: “Phòng này cố ý vì Đồng Đồng mà chuẩn bị, thích không?”

Vì cái này, anh chuẩn bị đã lâu, ngày hôm qua chưa thể hảo hảo hưởng dụng cô, bất quá hôm nay liền đem ngày hôm qua bù đắp đi.

Sở Đồng ra sức liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, nhiễm đến đầy miệng đều là hương vị của mình.

“Ngô ngô…”

“Thiếu chút nữa thì quên, cái miệng nhỏ của Đồng Đồng bị tắc.” Trình Ngôn rút ra côn ŧᏂịŧ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Đói bụng không? Trước ăn một chút đi?”

Mép giường để đĩa nho đã lột vỏ rửa sạch sẽ, anh tuỳ tay liền bưng đĩa lại đây, đút cho Sở Đồng một quả.

“Học trưởng, trước có thể…” Sở Đồng cắn quả nho, đáng thương hề hề muốn anh mở trói cho mình, hạ thể lại đột nhiên chợt lạnh.

Anh nhét quả nho vào tiểu huyệt cô!

“Miệng trên ăn, cũng không thể rơi xuống phía dưới.” Trình Ngôn như phát hiện chuyện lạ lại nhét vào bên trong một quả.

Hoa huyệt bởi vì vừa rồi côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra mở ra một chút không gian, vách trong ướt hoạt, cơ hồ là quả nho hoàn toàn đi vào huyệt khẩu trong nháy mắt đã bị tiểu huyệt ăn vào.

“Chờ… A ưm… Học trưởng…”

Lúc này Trình Ngôn chống lên trán Sở Đồng, chính mình cắn một quả nho, miệng đối miệng cho cô ăn.

Lưỡi hai người ở trong khoang miệng cuốn quả nho trêu đùa, tay Trình Ngôn còn không ngừng vuốt ve huyệt khẩu, một quả lại một quả đưa vào phía bên trong.

“Ngô… Không…”

Sở Đồng chỉ cảm thấy tiểu huyệt một chút một chút bỏ thêm vào mà tràn đầy, nguyên bản thịt quả lạnh lẽo đều bị nhiệt độ hoa huyệt làm ấm lên.

Đường đi vừa căng vừa trướng, nhưng Trình Ngôn không ngừng nhét vào bên trong.

Anh buông ra cánh môi cô, khoé miệng giơ lên, nghe được thanh âm khàn khàn làm bên tai cô nóng lên:

“Cái miệng nhỏ phía dưới của Đồng Đồng ăn no không?”

Sở Đồng thở phì phì, nhỏ giọng nói: “Ăn, ăn no.”

Thiếu niên vừa lòng đặt trái cây lại mép giường, cúi xuống chỗ tiểu huyệt cô.

Tiểu huyệt bị quả nho trong suốt tắc đến tràn đầy, nước trái cây trong suốt từ huyệt khẩu chảy ra, chảy ròng ròng xuống cúc huyệt.

Sở Đồng có chút khó khăn ý đồ khép lại hai chân, nhưng xiềng xích trên mắt cá chân không chút sứt mẻ: “Học trưởng…”

“A!”

Trình Ngôn không báo trước liền đem cánh môi phủ lên hoa huyệt run rẩy của cô!