Editor: YingHayĐiLinhTinh
Trong cúc huyệt khẩn trí chỉ có thể cất chứa một ngón tay, khi thì anh uốn lượn đốt ngón tay cọ xát vách trong cúc huyệt, khi thì ngón tay giữa thật sâu đi vào trong, theo biên độ côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra cùng nhau đùa bỡn hai cái tiểu huyệt của cô.
“Không, không cần… Ha… Ưm a… Từ bỏ…”
Hai huyệt trước sau đều bị nhét đầy là một loại cảm giác gì?
Vừa trướng vừa khó chịu, còn có cảm giác thoả mãn không thể miêu tả.
Sở Đồng cảm thấy bản thân sắp hư rồi.
Cô giống như cảm nhận được vô số tầm mắt dừng ở hạ thể bị cắm đến nhếch lên cao của cô, nghe thấy tiếng bình luận ong ong:
“Sở Đồng cậu thật lợi hại, này đều có thể ăn được…”
“Nướ© ŧıểυ huyệt thật nhiều, váy đều bị làm ướt…’
“Hai bên đều bị nhét đầy! Có phải thực sướиɠ không Sở Đồng?”
--- Không! Không có! Cô không có…
Cô nghe không nổi những lời này, hai cái tiểu huyệt kẹp đến càng thêm chặt, tựa như muốn thoát đi ánh mắt bọn họ, giấu bản thân đi.
Chính là những ánh mắt đó như hình với bóng, dường như muốn đem cô nhìn ra một cái động.
Cúc huyệt cảm giác toan trướng càng ngày càng rõ ràng.
Trình Ngôn lúc này lại cắm vào ngón tay thứ hai!
“Ưm không… Không cần… Ha a…”
Môi lưỡi bị lấp kín, lưỡi lớn của Trình Ngôn linh hoạt chui vào khoang miệng cô, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ lưỡi của cô, giống như tuần tra địa bàn của mình liếʍ láp từng chỗ một.
Anh hôn đến đại não Sở Đồng thiếu oxi, lưỡi căn sinh đau, tốc độ dưới thân cùng trên tay lại càng nhanh.
“Ngô, ngô ngô…”
Quá nhanh, quá sâu…
Ngón tay trong cúc huyệt không ngừng đè ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách trong hoa huyệt, ở hai cái tiểu huyệt điên cuồng co rút cùng quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, Sở Đồng ưỡn thân mình, não đột nhiên lóe lên một trận ánh sáng trắng.
“Ha a a ---”
Cô lại bị làm lêи đỉиɦ.
Hơn nữa còn là hai cái tiểu huyệt lêи đỉиɦ.
Sở Đồng lúc này không còn thần chí suy nghĩ, lêи đỉиɦ quá nhiều làm ánh mắt cô tan rã, ngay cả trong cúc huyệt bị mạnh mẽ nhét vào cây bút cũng chỉ rêи ɾỉ vài tiếng.
Cô bị Trình Ngôn đặt trên mặt đất, cưỡng chế ghé vào trên bục giảng dẩu mông lên, chính mình dùng tay tắc một cây bút vào cúc huyệt.
"Phụt." Đây là thanh âm côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào hoa huyệt lầy lội.
Trong phòng học đầy học sinh, thiếu nữ bị đè phía trên bục giảng, váy cuốn đến bên hông, cái mông trần trụi cao cao nhếch lên, lộ ra tiểu cúc huyệt bị nhét vào một đầu cây bút màu cam.
Côn ŧᏂịŧ thô tráng cách không xa ở trong hoa huyệt qua lại cắm lộng, mỗi một lần đĩnh động đều đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ với hệ rễ đi vào tiểu huyệt, rút ra lại mang theo huyệt thịt kiều nộn cùng mật dịch.
Tinh tế nhìn lại, giữa cánh hoa của thiếu nữ cùng phần bên trong đùi còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuần trắng chảy xuống phía dưới, có vẻ da^ʍ mĩ mà sắc tình.
Sở Đồng bị mọi người nhìn chằm chằm, vòng tay sau thắt lưng đỡ lấy cây bút nhỏ hơi hơi phát run, lại theo bản năng nghe Trình Ngôn nói, chậm rãi đẩy cây bút vào cúc nội vài phần.
“Ngô a… A…”
Quá trướng… Không được… Côn ŧᏂịŧ đã thực thô, cúc huyệt đều bị ép tới không mở được, hiện tại lại nhét vào cây bút so với ngón tay còn thô hơn, cô thật sự sẽ bị hư…
Tiếng lãng kêu một tiếng lại một tiếng cao hơn từ miệng tràn ra, cúc huyệt gắt gao xô đẩy dị vật xâm nhập, làm Sở Đồng vốn cả người vô lực không có biện pháp lại tiến sâu hơn.
“Chứa không được… Ưm… Học trưởng… A …Quá nhiều…”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong thân thể cô không ngừng dâng lên du͙© vọиɠ thẳng vào nội tâm, theo bản năng nâng cái mông lên gần sát côn ŧᏂịŧ, làm Trình Ngôn chôn đến càng sâu.
“Tiểu tao hoá, không phải ăn rất vui vẻ sao?”
Thiếu niên chụp tát một cái trên mông thịt trắng nõn của cô, nơi đó nhất thời liền nổi lên vết đỏ rõ ràng.
“A ưm…” Sở Đồng kêu ra tiếng, đau đớn nháy mắt làm hai cái tiểu huyệt co rút lại, kẹp Trình Ngôn đến hút ngụm khí lớn.
Anh chơi xấu đè lại tay nhỏ của cô, đem tận gốc cây bút cắm vào cúc huyệt.
“A a a… Không cần… Ưm quá sâu ---”
Sở Đồng bị cắm đến cơ hồ hô hấp cứng lại, ngửa đầu thét chói tai.
“Đồng Đồng phải kẹp lấy, bằng không hoàn toàn đi vào tiểu cúc huyệt của em, muốn lấy ra cũng phải tốn sức.”
Nghe câu nhắc nhở, cô vội vàng nắm lấy một chút phía cuối cây bút lộ ra bên ngoài, sợ nó đi vào tràng đạo lấy không ra.
Trình Ngôn cười vài tiếng.
Liên tục cắm lộng thọc vào rút ra, hai cái tiểu huyệt đều bị nhét đầy mang đến cảm giác khuây khoả, Sở Đồng cùng Trình Ngôn cùng nhau lêи đỉиɦ.
Hoa huyệt dường như bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rót mãn, côn ŧᏂịŧ lại không có dấu hiệu rời khỏi.
Sở Đồng cảm giác bụng nhỏ đều trướng lên.
---Sau đó, cô ở hoa huyệt tràn đầy toan trướng bừng tỉnh.