Ẩn Dục Hoan Du

Chương 10: Học Trưởng, Phía Dưới Em Đau

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Cảnh tượng da^ʍ mĩ như vậy làm hô hấp Trình Ngôn căng thẳng, nhưng suy xét đến cô gái nhỏ dưới thân vừa mới phá thân, tiểu hoa huyệt thực yếu ớt chịu không nổi anh cắm lộng, mềm lòng mà tạm thời buông tha cô lúc này.

Trên khăn trải giường màu lam tràn đầy dấu vết dịch thể của hai người, trong đó còn có vết đỏ bừng chảy ra từ huyệt khẩu của Sở Đồng.

Anh trìu mến hôn lên trán Sở Đồng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh ở thái dương cô.

Sở Đồng bị anh đột nhiên ôm vào trong ngực, sợ tới mức thân thể run lên, cho rằng anh còn muốn tiếp tục, khóc lóc xin tha:

"Học trưởng… Thật sự từ bỏ, tiểu huyệt ăn không vào… Học trưởng quá thô quá lớn ô ô ô…"

Trình Ngôn chậc một tiếng, lạnh giọng uy hϊếp: "Khóc một câu anh liền làm em một lần."

Cô có biết là cô càng khóc càng khiến anh muốn làm cô không?

Vật thể cứng rắn chọc cánh mông Sở Đồng, cô bị dọa đến khóc nấc.

Trình Ngôn tức khắc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, bước ra chân dài liền nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tắm.

Cả người Sở Đồng vô lực bị ôm vào bồn tắm, hạ thân cô đã không còn cảm giác, cả chân đều không động đậy nửa phần.

Cô cũng không dám ước mơ côn ŧᏂịŧ Trình Ngôn nữa.

Cô ủy ủy khuất khuất mà nghĩ, nước mắt trong suốt tràn ra hốc mắt, bị cô nghẹn không cho chảy ra.

"Ngày thường sao không gặp em thích khóc như vậy?"

Trình Ngôn một bên xả nước, một bên xem cô yên lặng vươn tay che khuất ngực, cười một tiếng: "Liếʍ đều liếʍ qua, chắn cái gì?"

Theo bản năng nghĩ lại bộ dáng anh hút đầṳ ѵú mình, Sở Đồng lập tức đỏ mặt.

"Ngày thường… Lại không bị đối đãi qua như vậy." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng nước mắt muốn rơi lại không rơi đáng thương cực kỳ.

Trình Ngôn cúi thân xuống, vây cô ở giữa bồn tắm, gương mặt tuấn mỹ đột nhiên nghiêm túc không giống ngày thường.

"Sở Đồng."

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, không cho cô trốn tránh:

"Nếu anh muốn em, em chính là của anh."

Dưới sự khϊếp sợ, sau cổ Sở Đồng bị anh chế trụ, đầu lưỡi linh hoạt thăm tiến khoang miệng cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên lưỡi hơi sưng của cô.

Liền ở thời điểm cô bị hôn đến gần như hít thở không thông, cô nghe thấy anh thấp giọng hứa hẹn:

"Anh sẽ cưới em."

Đáy lòng cô treo cao cục đá chợt rơi xuống.

—Đây là người cô thích.

Tuy rằng bề ngoài nhìn qua thực tàn ác không kiên nhẫn, nhưng anh rõ ràng thiện lương, ôn nhu hơn so với rất nhiều người.

"Sao em lại khóc? Rất đau?"

Nghe thấy tiếng nói ôn nhu của anh, Sở Đồng cảm giác được trong lòng xưa nay yên lặng chưa từng có.

Cô gục đầu xuống, thanh âm tinh tế nho nhỏ: "Học trưởng… Nếu anh không thích em, không cần miễn cưỡng… Em…"

"..."

Cô giống như rất khổ sở.

Trình Ngôn nhíu mày "Không có."

Sở Đồng nghe anh than một tiếng, từng câu từng chữ như đang nói lời thề gì đó:

"Anh thích em, Sở Đồng."

"Từ năm trước… Đã thích em."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bên tai thiếu niên đỏ bừng.

Một câu không suy nghĩ buột miệng thốt ra:

"Em cũng thích học trưởng! Rất thích rất thích!"

Hai mắt Trình Ngôn chậm rãi mở to.

Tim Sở Đồng như muốn nhảy ra ngoài, nhưng trong l*иg ngực lại vui sướиɠ xông thẳng lên đại não, làm cô không màng tất cả thổ lộ tâm ý của mình với anh.

"Từ năm trước, em cũng đã thích học trưởng."

Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi:

"Vậy sao em không nói sớm!"

Làm hại anh xây dựng tâm lý lâu như vậy, nếu không phải nhờ lần này, nói không chừng đời này anh sẽ không biết chuyện này.

Sở Đồng thực ủy khuất:

"Người xung quanh đều nói anh không thích nữ sinh ngoan ngoãn, anh cũng luôn là bộ dáng không kiên nhẫn… Hơn nữa học trưởng, anh không phải cũng không nói sớm một chút."

Làm hại cô trộm khổ sở đã lâu.

Trình Ngôn phản bác: "Ông đây nơi nào không kiên nhẫn!"

Kia chẳng qua là do thấy cô làm anh không biết đối mặt cô như thế nào, cho nên…

"Anh xem, tựa như bây giờ."

Cô gái nhỏ kiều tiếu lên án.

"Chậc." Vừa mới làm… Thời điểm khi dễ cô cố kỵ cảm thụ của cô, nửa câu lời thô tục không dám nói, sợ cô là nữ sinh ngoan ngoãn chịu không nổi, vừa rồi không cẩn thận quên mất khống chế, quả nhiên đã bị nói hung.

Trình Ngôn rảo bước tiến lên nằm xuống bồn tắm, vớt Sở Đồng vào trong lòng ngực, dùng cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu cô, ngữ khí nhu hòa:

"... Anh ngày thường nói chuyện đều như vậy, nếu em không thích, anh không nói là được."

Dị vật đứng thẳng giữa mông cộm đến Sở Đồng nuốt xuống nước miếng, cô nhỏ giọng nói: "Không, không cần, em cũng chỉ là thuận miệng nói."

Trình Ngôn xoa ấn thịt mềm cùng da thịt tinh tế bóng loáng trên người cô, cô không nhịn được mà "Ưm" một tiếng.

Sở Đồng bị anh sờ đến toàn thân nhũn ra, thanh âm đều run.

Anh, anh sẽ không lại muốn đến một lần chứ? Cô thật sự chịu không nổi…

Cô vội vàng hướng anh xin tha: "Học trưởng, phía dưới em đau…"

Động tác Trình Ngôn dừng lại.

Anh hít sâu một hơi, hôn sườn mặt cô: "Yên tâm, không khi dễ em."

Cô gái nhỏ kiều kiều mềm mại, làn da non mịn dường như đều có thể véo ra nước, nhẹ nhàng nhéo đều có thể phiếm hồng, càng đừng nói bị liếʍ mυ'ŧ cùng gặm cắn thật mạnh. Trên người cô đều là dấu vết anh lưu lại, hồng hồng tím tím thật dọa người.

Nhìn dáng vẻ là đau hỏng rồi.