Ẩn Dục Hoan Du

Chương 9: Bị Ꮯôn Ŧhịt̠ Thô To Của Học Trưởng Thao Lên Đỉnh (H)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

“Ưm… A…”

Nhìn thấy đã đủ thời gian, Trình Ngôn nắm cẳng chân Sở Đồng nâng lên, để cô gác lên bả vai của mình, chỗ giao hợp của hai người hoàn toàn bại lộ trước mắt Trình Ngôn.

Tiểu huyệt hồng hào ban đầu bị căng ra đến trắng bệch, cửa động mở rộng hết cỡ thừa nhận dị vật cắm lộng, cánh hoa run rẩy bị căng đến mở rộng ra, trên mặt còn đọng bọt nước trong suốt.

Một nửa thân gậy màu đỏ tím lộ ra bên ngoài, từng chút một đâm vào mật huyệt chặt khít.

Trình Ngôn hít sâu một hơi: “Em muốn cắn gãy anh sao? Thả lỏng!”

Bên trong cô rất chặt.

Nhục huyệt hẹp hòi bao bọc lấy toàn bộ thân gậy, nếp uốn bên trong theo mật huyệt mấp máy đè ép làm kɧoáı ©ảʍ của anh càng nhiều.

“A… A…”

Sở Đồng cảm giác được bụng nhỏ bên trong giống như bị đâm ra một cái hình dáng thật lớn, côn ŧᏂịŧ Trình Ngôn từng chút một vùi sâu trong tiểu huyệt của mình, cảm giác đau đớn cùng thoả mãn lan ra toàn thân, tiểu huyệt cô không ngăn được mà run rẩy, hút đến càng chặt.

“Học trưởng, ưm, quá… Ha… Quá sâu…”

Đến lúc anh hoàn toàn đi vào tận gốc, cô run run lêи đỉиɦ.

“Ngô a a a a — sắp ra rồi –– ưm a—”

Đường đi vốn nhỏ hẹp bởi vì lêи đỉиɦ mà không ngừng co rút lại, hút đến Trình Ngôn dường như mất hồn, anh đem hai đùi Sở Đồng đặt lên vai, nhịn không được mà hung hăng thọc vào rút ra tiểu huyệt giàn giụa mật nước.

“Ha, a… A…” Sở Đồng bị thao đến không còn sức lực rêи ɾỉ, chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng.

Côn ŧᏂịŧ thô tráng mỗi lần đều hoàn toàn đi vào tận gốc, chuẩn xác mà đâm vào cửa tử ©υиɠ, khi rút ra đem thịt mềm phấn nộn trong tiểu huyệt kéo ra ngoài, lại lần nữa hung hăng nhét đầy hoa huyệt.

Cô mở hai mắt mê mang, trong tiếng “Bạch bạch bạch” càng lúc càng nhanh, cô rõ ràng cảm nhận được chính mình đang bị Trình Ngôn cắm lộng.

“Sướиɠ không, Đồng Đồng?”

Cô nghe thấy thiếu niên thở dốc mang theo tìиɧ ɖu͙©, trong thân thể dị vật đâm đến điểm mẫn cảm, làm thân mình cô ngăn không được mà run.

“A ưm… Sướиɠ… Ưm…”

Mật huyệt gắt gao cắn côn ŧᏂịŧ anh như là sợ anh rời đi, như thế nào cũng không buông ra.

“Vậy nói em muốn đi.”

Trình Ngôn mang ý xấu mà thọc vào rút ra chậm lại như là trêu đùa cô, bắt đầu thảnh thơi mà nhẹ nhàng cắm vào.

Du͙© vọиɠ Sở Đồng không được giải toả, một đôi mắt ngập nước uỷ khuất, cô mềm mại hừ nhẹ:

“Muốn, Đồng Đồng muốn học trưởng… Hung hăng cắm vào… Ngô!”

Côn ŧᏂịŧ bỗng nhiên hung hăng đâm sâu vào, thọc Sở Đông phát run nhưng tiếp đó liền không cử động nữa.

“Sau đó thì sao?” Trình Ngôn xoa bóp đầṳ ѵú cô, vân vê qua lại, hạ thân vùi sâu ở tiểu huyệt cô vẫn không nhúc nhích.

Sở Đồng sắp bị du͙© vọиɠ tra tấn điên rồi, cô gấp đến mức thúc giục anh:

“Muốn học trưởng dùng côn ŧᏂịŧ hung hăng làm Đồng Đồng… Nhanh chút, cầu xin học trưởng, cắm tiểu huyệt Đồng Đồng…”

Vật cứng kia dường như lại to ra thêm một vòng, căng đến Sở Đồng khó chịu mà chuyển động vòng eo, ngay sau đó nghe thấy tiếng Trình Ngôn hít sâu.

Không đợi Sở Đồng kịp phản ứng, mưa rền gió dữ cắm làm ập đến.

“A… A ưm… Học trưởng… Chậm, ha a… Chậm một chút…”

Sở Đồng sướиɠ đến toàn thân căng chặt phát run: “Quá nhanh… Học trưởng quá nhanh a a a—”

Tiểu huyệt ngập nước đột nhiên thít chặt lại, cắn đến Trình Ngôn gần như rút không ra côn ŧᏂịŧ, anh dùng sức đâm sâu vào trong, ở lúc Sở Đồng mất khống chế rêи ɾỉ mà rút ra côn ŧᏂịŧ to lớn.

Chất nhầy trắng đυ.c phun ra trên cửa huyệt sưng đỏ, cũng dính trên ngực cùng eo Sở Đồng.

Cùng lúc đó, Sở Đồng thét chói tai từ nhục huyệt phun ra từng luồng mật dịch trong suốt, xối xuống khăn trải giường dưới thân.

Sở Đồng nằm ngửa trên giường thở phì phò, đầṳ ѵú phấn nộn bị hút đến đỏ bừng, toàn thân trên dưới đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trình Ngôn, hoa huyệt nho nhỏ bị mở rộng ra, bởi vì dư vị lêи đỉиɦ mà mấp máy, phía trên cánh hoa có tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy xuống, ở hạ thể sưng to không chịu được của cô đặc biệt rõ ràng.