Diệp Điệu nghe những lời này, theo bản năng nhìn về phía Đường Tịnh Minh.
Ánh sáng trong quán bar lúc sáng lúc tối, Đường Tịnh Minh tuổi còn trẻ, nhưng trông hoàn cảnh như vậy không hiểu sao lại có chút sầu não.
Diệp Điệu nhìn dáng vẻ này của Đường Tịnh Minh, cô nàng khảy tàn thuốc, nói, "Nhất định là có thể."
Đường Tịnh Minh khẽ run lên một cái.
"Nếu không sao lại có nhiều người tin vào kiếp sau như thế chứ, " Diệp Điệu cà lơ cà phất cười, giơ tay khẽ gác lên bả vai Đường Tịnh Minh, "Còn có cả những thứ như báo mộng gì đó nữa, chính là vì họ có thể cảm nhận được nên mới đáp lại."
Đường Tịnh Minh theo quán tính hạ thấp người, để cho cô ấy dựa vào, nhưng mở miệng lại ghét bỏ nói, "Thấp thế cũng đừng có học người ta bá vai bá cổ!"
Diệp Điệu trực tiếp vỗ bốp một cái vào đầu anh ta, "Cao thì giỏi lắm à, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi như cậu còn đi so đo với một người phụ nữ như tôi quả thật là khốn nạn!"
Đường Tịnh Minh bị vỗ mà chẳng có phản ứng gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng này của Diệp Điệu, chút sầu não nào đó nơi đáy lòng bỗng biến mất.
Ánh mắt nhìn Đại Sư Tỷ trên sân khấu, Đường Tịnh Minh phát hiện ra, người xung quanh đều rất tập trung lắng nghe.
Hơn nữa còn là tất cả.
Sự chú ý đều đặt lên trên người Đại Sư Tỷ.
Tình cảnh này, có lẽ anh ta chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện trên một người ca sĩ nào.
"Không thể không công nhận năng lực mạnh thật, " Đường Tịnh Minh đột nhiên nói, "Hơn nữa cái khí thế này, cách hát này còn có cả năng lực diễn tấu, nhìn thế nào cũng không giống người mới."
Diệp Điệu khẽ giật thót tim, ra vẻ trấn định hỏi ︰ "Sao lại nói vậy?"
"Trước kia nhất định cô ấy từng đi hát, hơn nữa không chỉ hát dưới một lần, " Đường Tịnh Minh chắc chắn nói, "Tôi đã từng gặp qua không 10 thì 8 nữ ca sĩ, nếu chưa từng đi biểu diễn, chưa từng được theo đuổi thì không thể hát được như vậy."
"Khả năng khống chế hiện trường vô cùng tốt, bất kể là xuất phát từ thực lực cá nhân hay các phương diện khác đều vô cùng xuất sắc."
Diệp Điệu càng nghe càng hoảng.
Cô ấy đương nhiên xuất sắc rồi!
Cô ấy là Đường Vũ mà!
Nhưng liên quan đến bí mật này, Diệp Điệu chỉ có thể im lặng hút thuốc, làm bộ như nghe chẳng hiểu gì cả.
Đột nhiên, Đường Tịnh Minh lại hỏi ︰ "Sao cô ấy lại mang mặt nạ?"
Ồ, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề mà cô biết trả lời rồi.
Diệp Điệu không chút nghĩ ngợi nói, "Trước kia từng xảy ra tai nạn, bị hủy dung, đặc biệt thảm."
"Ồ..." Đường Tịnh Minh sinh lòng tiếc hận, "Khó trách không tiến vào làng giải trí, thì ra là như vậy."
Ánh mắt Đường Tịnh Minh một lần nữa rơi vào trên người Đại Sư Tỷ.
Anh ta phát hiện ra cho dù không xem mặt, trên người Đại Sư Tỷ cũng có một loại khí chất đặc thù.
Cô kiêu ngạo, lạnh lùng, cô đơn.
Cô cứ ngồi ở chỗ đó, nhưng lại thu hút sự chú ý của toàn trường.
Mà cô thì vẫn thản nhiên, ung dung.
Giống như trời sinh đã là vương giả.
Đây là một loại khí thế vô hình, tản ra sức cuốn hút vô cùng mãnh liệt.
Mặc dù lúc này đang hát một ca khúc buồn, nhưng cũng không thể mài mòn khí chất đặc biệt này.
Trong nháy mắt, Đường Tịnh Minh giống như nhìn thấy một bóng dáng khác từ trên người cô.
Lại nữa rồi.
Loại cảm giác này.
Đường Tịnh Minh nhịn không được cầm lấy điện thoại, quay lại cảnh này gửi cho Thời Lệnh Diễn.
-
︰[ video clip ]
︰ Thật sự rất giống!
Thời Lệnh Diễn nhìn chuỗi chữ kia, bờ môi nhếch lên, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Đại Sư Tỷ.
Cô vẫn thản nhiên gảy đàn, tiếng nhạc uyển chuyển du dương, thâm trầm như được gột rửa, tôi luyện qua năm tháng.
Quả thật giống.
Nhưng thế thì đã sao?
Có giống cũng không phải cô.
………….