Lạc Hi Thần nhìn Sa Chức Tinh đã đi xa, lại nhìn Mạc Ngưng Ngữ trong ngực, anh do dự một hồi cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.
Khóe môi Mạc Ngưng Ngữ âm thầm nhếch lên, hai tay ôm eo của anh từ từ đi lên lầu.
Sa Chức Tinh và Mạc Diệc Sâm rời khỏi nhà họ Mạc liền đi đến chỗ xe.
Mạc Diệc Sâm rất tự nhiên định ngồi vào ghế lái, chân vừa mới bước vô thì Sa Chức Tinh liền nói: "Để tôi lái cho!"
Mạc Diệc Sâm hơi ngoài ý muốn, đầu từ từ quay sang nhìn cô, trong mắt mang theo một chút do dự.
Cô ấy muốn lái?
"Lên xe!" Mạc Chức Tinh đẩy anh lên xe, bản thân thì ngồi vào ghế lái nhanh chóng khởi động động cơ, dưới chân mang giày cao mười phân nhấn vào chân ga, xe Hummer màu đen bá đạo lái ra khỏi tòa nhà họ Mộ.
Một tràng động tác thành thục, thậm chí còn làm Mạc Diệc Sâm không phản ứng kịp.
"Chức Tinh, chậm một chút!" Mạc Diệc Sâm bối rối ổn định lại cơ thể, thắt dây an toàn, muốn nhìn tình hình phía trước một chút thì đột nhiên Sa Chức Tinh tăng tốc, thân xe màu đen lập tức lao như tên bắn.
Đồng hồ tốc độ xe xoay tròn không ngừng.
Đầu óc của Mạc Diệc Sâm trống rỗng mấy giây.
Sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo khen ngợi từ từ nhìn vào Sa Chức Tinh.
Cô nhóc này lái xe không tệ nhỉ?
Tốc độ xe điên cuồng nhưng lại rất hợp khẩu vị của anh.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến anh rất thích!
Nhưng mà sao cô nhóc này lại lái nhanh như vậy?
Ý thức được vấn đề này anh ta hơi híp mắt lại, lông mày khẽ nhếch lên.
Đang định hỏi thăm thì đột nhiên một chiếc xe chở hàng to lớn xông ra từ phía đối diện, chạy thẳng về phía xe của hai người.
"Chức Tinh, cẩn thận!" Mạc Diệc Sâm biến sắc lớn tiếng nhắc nhở, muốn cướp tay lái thì Sa Chức Tinh chợt xoay tay lái, thân xe màu đen dính sát vào xe hàng lái qua.
Một sự cố ngoài ý muốn, nhưng không nguy hiểm.
Mạc Diệc Sâm thở dài một hơi, hai tay nắm chặt lại: "Vẫn để tôi lái thì hơn!"
"Tin tưởng tôi." Sa Chức Tinh đẩy tay anh ra, đổi hướng, chiếc Hummer màu đen dần dần biến mất trong bóng đêm...
Nhà họ Mộ.
Lạc Hi Thần đỡ Mạc Ngưng Ngữ về phòng nghỉ, sau đó ngồi bên cạnh chăm sóc cô ta.
Nhưng mà nghĩ đến không biết tình hình lúc này của Sa Chức Tinh thế nào, anh lại có chút bận tâm.
Gọi điện thoại mấy lần nhưng không liên lạc được.
Lạc Hi Thần thấy cô không bắt máy thì càng không yên lòng, cứ cách vài phút lại gọi một lần, nhưng cuối cùng vẫn không gọi được.
Lạc Hi Thần bất đắc dĩ gọi điện cho Mạc Diệc Sâm.
Sau mấy giây điện thoại kết nối, giọng nói của Mạc Diệc Sâm truyền đến.
"Ha ha, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô chậm một chút đi Chức Tinh!"
"Cẩn thận, phía trước có xe!"
"Ha ha, cô nhóc cô cũng rất có bản lĩnh!"
Sau đó tiếng cười của hai người vang lên.
Lạc Hi Thần nghe cuộc đối thoại này qua điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
Hai người này đang làm gì?
Đua xe sao?
Cô nhóc này điên rồi!
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt của anh không đúng, Mạc Ngưng Ngữ bên cạnh dò hỏi.
Lạc Hi Thần không để ý đến cô ta cầm điện thoại di động lên lớn tiếng rống qua: "Mạc Diệc Sâm, anh mang cô ấy về đây ngay lập tức cho tôi!"
Trả lời anh chính là một tiếng gió gào thét và tiếng cười của Mạc Diệc Sâm.
Rất rõ ràng đối phương không nghe thấy anh nói gì...