Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 5: Nửa đêm bò giường, đúng lý hợp tình! (H)

10 giờ, mặt trời lên cao, bọn họ một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở đuôi giường, không khí cực kỳ quái dị.

Đây không giống bầu không khí giữa tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp với người bị hại, càng như lần đầu tiên đi thân cận, một bên ngượng ngùng, một bên không biết làm sao.

“Anh...” Vẻ mặt Sở Nam hơi vặn vẹo, nhớ đến mọi việc phát sinh đêm qua, cậu rất muốn tát mình một cái, mình trúng cái độc gì không biết, hay là bị ma nhập?

Ngày nào cũng nghĩ cách ve vãn đàn ông, còn cùng người ta lăn qua lăn lại, nói muốn ép khô người ta nữa chứ.

Sở Nam chỉ nói “anh” nửa ngày mà không nói thành câu, cuối cùng có nặn ra dáng vẻ có khí thế, khô cằn nói: “Đêm qua, anh cứ coi là nằm mơ đi, quên hết đi, tôi có thể không truy cứu anh...”

Cậu định nói, anh muốn đi đâu thì đi đi, lại sợ Vu Hám thật sự đi mất, vì thế nói được một nửa, cũng không biết nên nói gì tiếp, đành vội bò dậy chạy mất.

Buổi tối cậu về nhà, Vu Hám đã làm cơm chiều xong, đều là món dễ tiêu hóa, đặc biệt thích hợp cho người bị dằn vặt tối hôm qua.

Tuy Sở Nam muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì cả, chỉ là khi thấy Vu Hám đi về phía phòng chứa đồ để ngủ thì không nhịn được nữa, nói một câu: “Đừng ngủ phòng đấy nữa, không tốt cho sức khỏe, cách vách... Cách vách có phòng cho khách.”

Vu Hám cảm thấy có lẽ không vặn trở về được nữa rồi.

Anh chắc chắn cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ là vào một buổi tối hôm nào đó, cách lần hợp gian khoảng một tuần, trong tuần này, bọn họ không làʍ t̠ìиɦ với nhau nữa, nhưng sinh hoạt vô cùng hài hòa.

Tối đó, Vu Hám ngủ rất sớm, nửa đêm đột nhiên nghe được tiếng động, anh hơi híp mắt nhìn thì thấy Sở Nam như ăn trộm mở hé cửa ra, sau đó chậm rãi sờ soạng đi vào.

Sở Nam thật cẩn thận đi đến mép giường, chuyện thứ nhất cậu làm chính là cởϊ qυầи, sau đó bò lên giường, khóa ngồi trên người Vu Hám. Cậu mới cúi đầu xuống, vừa hay bắt gặp đôi mắt mở to của Vu Hám.

Sở Nam: “...”

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy nửa đêm bò giường à?”

Sở Nam căng da đầu thể hiện khí phách, mà thật ra sau khi mở huân, càng không chịu nổi tịch mịch, hàng đêm mộng xuân, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại, qυầи ɭóŧ đều ướt lộc cộc, nhưng sĩ diện, không chịu nói với Vu Hám, mới trộm lẻn vào bò giường.

Nếu đã bò giường rồi thì không có lý nào dừng lại giữa chừng. Sở Nam chỉ đành cắn răng tiếp tục. Hai lần trước, cậu chỉ cần nằm bị hϊếp là được, nên không biết phải làm gì, bèn nhớ lại Vu Hám lúc trước làm thế nào, từ từ kéo qυầи ɭóŧ mình xuống.

Rãnh mông đã dính nhớp, không cần sờ cũng biết chảy bao nhiêu nước, Sở Nam thấy hơi ngượng ngùng, nhưng đã không thể dừng được nữa.

Cậu duỗi tay sờ côn ŧᏂịŧ Vu Hám, côn ŧᏂịŧ nửa cương to kinh người, chỉ nhìn gậy thịt này, mặt sau cậu đã bắt đầu co rút ngứa ngáy.

Sở Nam dùng một tay đỡ côn ŧᏂịŧ Vu Hám, một tay tách cánh mông mình, chuẩn bị ngồi xuống.

Vu Hám đau đầu, nâng mông không cho cậu ngồi xuống:“Em muốn nứt cúc hay muốn ngồi gẫy anh thế hả?”

Sở Nam mở to mắt, mờ mịt không biết làm sao.

“Em xuống dưới trước đã.”

Vu Hám ngồi dậy gãi tóc, không có bất kỳ hy vọng nào với tri thức của Sở Nam ở phương diện này. Anh kéo Sở Nam vào trong lòng, làm cậu lảo đảo ngã trên đùi mình.

“Há mồm.”

Sở Nam theo bản năng hé miệng, một cây dươиɠ ѵậŧ nhét vào, cậu đã bao giờ bú ©υ cho ai đâu, lúc ấy, bị sặc phun ra, sau đó mông bị đánh một cái.

“Liếʍ.”

“Anh đừng được nước lấn bờ!” Sở Nam ‘hung dữ’ nhìn Vu Hám, chợt nhớ đến người nửa đêm bò giường là mình, khó xử nhìn côn ŧᏂịŧ trong tay, không nhịn được liếʍ môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Cậu chậm rãi ngậm côn ŧᏂịŧ vào, rồi liếʍ láp, đang liếʍ thì cảm giác hậu huyệt bị ngón tay lấp đầy, không nhịn được theo tần suất Vu Hám thọc vào rút ra, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ trong miệng.

Côn ŧᏂịŧ trong khoang miệng ướt nóng của cậu dần phình lớn.

Sở Nam thật sự không biết khẩu giao, chỉ biết ngậm vào rồi nhổ ra, không bao lâu đã cảm thấy khoang miệng lên men nhức mỏi, không muốn làm tiếp, lười biếng nằm ghé trên người Vu Hám, nắm côn ŧᏂịŧ liếʍ láp qυყ đầυ.

Chờ đến khi hậu huyệt bị khai thác ẩm ướt mềm mại, miệng huyệt hoàn toàn mở ra, thì Vu Hám ôm cậu lên. Sở Nam theo bản năng ôm cổ Vu Hám, thỏa mãn thở dài.

Dù ngón tay linh hoạt, cũng không sướиɠ bằng dươиɠ ѵậŧ.

Hai chân cậu quấn eo Vu Hám, không thể không nói, cơ thể Vu Hám thật cường tráng, dù sao Sở Nam cũng có vóc dáng cao 1m75, thế mà bị Vu Hám ôm trọn vào lòng, vô cùng phù hợp.

Hạ thể cậu bị đâm rung lắc, khỏi nói đến hậu huyệt đang nuốt dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần côn ŧᏂịŧ cắm vào, cậu sẽ kêu rên một tiếng. Vu Hám tăng tốc thọc vào rút ra như mưa rền gió dữ, tiếng cậu rêи ɾỉ cũng như mưa rơi trên lá chuối, cái loại làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ tuyệt đối phù hợp này khiến Sở Nam vui sướиɠ như sắp thăng thiên.

Kệ mẹ để đàn ông cᏂị©Ꮒ là mất tôn nghiêm, kệ mẹ bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp là mất mặt, mặt mũi có thể làm mình sướиɠ không?

“Em muốn nữa...”

Lúc bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, Sở Nam sướиɠ đến nỗi không ngừng run rẩy, ôm chặt Vu Hám, sau khi hưởng thụ dư vị cao trào, huyệt da^ʍ thực tủy biết vị lại muốn nhiều yêu thương hơn.

Vu Hám cầm hai cái gối đầu lót dưới mông cậu. Sở Nam nằm trên gối đầu, hai chân nhũn ra còn mở rộng, lộ ra miệng huyệt co rút ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Vu Hám nắm hai chân cậu đối diện với mình, Sở Nam ngửa đầu, chỉ cảm thấy hậu huyệt tê dại, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thọc đến đâu, dừng đến đâu thì ngứa chỗ ấy.

Cố tình côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài kia như mang theo móc câu, một đường nghiền đến chỗ sâu nhất, làm mỗi một tấc thịt ruột đều bị cày xới.

Sở Nam nâng cánh tay lên cắn, vẫn có tiếng rêи ɾỉ đứt quãng từ khóe môi lộ ra.

“Ah... A... Vu... Vu Hám... Chậm lại đi, bên trong hơi đau... Có phải rách hay không...”

“Lại... Lại nhanh lên, bên trong ngứa...”

Vu Hám: “...” Thật khó hầu hạ.

Anh cứ dựa theo thói quen, mỗi cú thúc đều đâm thật mạnh, như muốn ép huyệt mềm kia ra nước, chờ đến khi Sở Nam không chịu nổi, mới đổi thành dạng cắm chín nông một sâu, trực tiếp làm cậu lêи đỉиɦ.

Lúc Sở Nam sắp xuất tinh, cái miệng nhỏ ở phía dưới cũng cắn chặt, chỉ cần đâm mạnh vào, phá vỡ huyệt thịt co chặt, là có thể nghe được tiếng cậu khóc lóc, dễ nghe cực kỳ.

Vu Hám thầm trộm trêu trọc, sờ nơi hai người giao hợp đã ướt đẫm.

“Đủ rồi...” Giọng Sở Nam khàn khàn, đôi mắt ướt dầm dề, chỉ lúc này thì cậu mới chịu thua: “Chúng mình ngủ đi...”

Cậu vô cùng đáng thương nói: “Em thấy hơi đau, đừng cắm nữa, rách mất.”