Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 4: Có bản lĩnh đừng ngừng: Anh còn có đạo đức nghề nghiệp của kẻ ᕼiếρ ᗪâm hay không? (H)

Đây không phải ác mộng mà là mộng xuân mới đúng.

Cậu mộng xuân, bị một người đàn ông làm, vẫn là người hϊếp cậu kia.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ướt trong quần, nhắc nhở Sở Nam đã có chuyện gì xảy ra. Ma xui quỷ khiến, cậu cởϊ qυầи lót, cúi đầu nhìn giữa háng mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp chảy xuôi theo trứng dái xuống đùi.

Nhìn qua cứ như là chảy ra từ lỗ hậu.

Sở Nam ngẩng đầu đi tìm giấy vệ sinh, vừa nhấc đầu lên thì thấy Vu Hám đứng ở cửa, bưng một cái bát, vẻ mặt sợ ngây người.

Cậu vừa định giải thích, lại vì Vu Hám đang nhìn háng mình mà hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi dựng thẳng lên.

Nghe tôi giải thích!

Vẻ mặt phức tạp, Vu Hám đưa hai tờ giấy khăn, thả bát cháo tự nấu xuống, cuối cùng trên mặt còn mang biểu cảm khó nói, rời khỏi phòng.

Sở Nam muốn đánh “thằng em” không biết cố gắng này một trận, cuối cùng vẫn từ bỏ, đằng nào đánh trứng thì người phải chịu đau là cậu.

Từ đó, quan hệ hai người bắt đầu biến chất, Sở Nam không còn hạn chế Vu Hám hành động, mỗi khi về nhà, sẽ luôn có người nấu sẵn thức ăn.

Quan hệ giữa hai người bọn họ không còn là kẻ bắt cóc và con tin, hay kẻ phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp và người bị hại, biến thành trạng thái ở chung quỷ dị.

Vu Hám không náo loạn, thành thật làm cơm xong, sau đó về phòng chứa đồ.

Mà Sở Nam... Trạng thái bây giờ của cậu vô cùng quái dị, buổi tối thường xuyên nằm mơ, còn toàn mơ thấy Vu Hám, ở trong mơ hai người làʍ t̠ìиɦ đủ loại tư thế, đều là các tư thế mà Sở Nam đã từng xem trên phim sεメ, khác là cậu thay thế diễn viên nữ.

Sở Nam lại mơ thấy mình bị Vu Hám cưỡиɠ ɧϊếp, còn là khẩu vị nặng: biếи ŧɦái trên xe điện hệ liệt, sau khi tỉnh rồi vẫn nhớ cảnh tượng trong mơ.

Cậu mặc áo ngay ngắn chỉnh tề nhưng phía dưới mặc váy học sinh ngắn cũn màu đen, váy ngắn bị người sau lưng xốc lên, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ, cứ như vậy ngồi trên đùi Vu Hám, hậu huyệt ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn, bị ôm trên ghế cᏂị©Ꮒ hết lần này đến lần khác.

Sở Nam tuyệt vọng nghĩ, lẽ nào mình cong rồi...

Đàn ông bình thường bị cưỡиɠ ɧϊếp một lần cũng không điên cuồng mơ mộng xuân thế này chứ?

Thậm chí sau tỉnh lại hồi tưởng cảnh trong mơ, còn cứng rắn, chắc là mình cong rồi.

Sở Nam cảm thấy mình cong, cuối cùng không thể xem nhẹ cơ thể đòi hỏi, nhưng cậu là người cực kỳ sĩ diện, tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm Vu Hám thử xem mình có cong thật hay không.

Vì thế Sở Nam bắt đầu lơ đãng tán tỉnh Vu Hám, như là tắm rửa xong chỉ mặc áo tắm dài lượn lờ trước mặt Vu Hám, như là chỉ mặc qυầи ɭóŧ chạy ra rót nước.

Vu Hám không có hiểu ngầm, không biết Sở Nam đang ve vãn mình, còn đang suy xét tại sao cốt truyện sẽ biến thành ôn nhu thế này, lẽ ra theo kinh nghiệm làm phản diện nhiều năm của anh, giá trị thù hận của nam chỉnh hẳn nên tăng dần đều mới đúng.

Nên Vu Hám quyết định, làm Sở Nam hận mình hơn, đạt được thành tựu bị nam chính gϊếŧ chết.

Vì thế Vu Hám muốn đi cưỡиɠ ɧϊếp Sở Nam lẫn nữa, phải thay đổi tình trạng xấu hổ này, làm cốt truyện trở về quỹ đạo.

Khi Vu Hám đưa ra kế sách thì Sở Nam đang dựa trên giường nghĩ cách dụ dỗ anh, vì cậu cảm thấy mình ve vãn chả hiệu quả gì cả.

Nên khi Vu Hám đi vào, Sở Nam đang dựa vào thành giường, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, hơn nữa qυầи ɭóŧ hơi chật, bó chặt cặp mông căng tròn săn chắc.

Vu Hám đi đến, bắt đầu cởϊ qυầи áo, Sở Nam hơi sững sờ rồi nhận định là mình câu dẫn có hiệu quả. Đầu tiên là cậu thả lỏng thân thể, chuẩn bị kiểm tra mình có phải cong thật hay không.

Xong cậu lại cảm thấy thế này quá không rụt rè, vẫn nên giãy giụa vài cái tượng trưng mới được, nhưng cậu vừa định giãy giụa, đã bị Vu Hám đè ngã xuống giường, qυầи ɭóŧ bị anh dùng sức xé toạc, trực tiếp rách nát, thậm chí cặp mông cực có co dãn bị động tác thô bạo mà hơi rung rinh.

“Anh muốn làm gì!”

Sở Nam ‘ tức giận ’ gào, sau đó cậu nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông sau lưng: “Làm cậu.”

Mông bị tùy ý xoa bóp, Sở Nam giả vờ giãy giụa hai cái, sau đó đôi tay cậu bị Vu Hám dùng áo sơ mi của anh trói lại. Vu Hám tìm được lọ kem lô hội làm dịch bôi trơn, tách hai cánh mông Sở Nam, bôi kem lô hội lên miệng huyệt.

Lỗ nhỏ co chặt mấp máy, mỗi một nếp nhăn đều là dịch bôi trơn trong suốt, ngón tay cắm vào, chất lỏng theo nếp nhăn bị căng ra, chảy vào.

“Vu Hám! Nếu anh dám! Tôi sẽ gϊếŧ anh!”

Sở Nam nghĩ mình phải rụt rè hơn mới được nên càng ‘ giận dữ ’ hét.

Nhưng Vu Hám đúng là đang chờ cái này, thấy thế thì tâm tình sảng khoái, đúng rồi đấy, cuối cùng có thể kết thúc kiếp pháo hôi thất bại này rồi.

Anh tét mạnh lên mông Sở Nam, ngón tay thọc mạnh vào trong: “Im nào.”

Sở Nam cứng đờ người, chưa từng có ai giáo huấn cậu như thế…

Khi hậu huyệt bị ngón tay cắm nhóm nhép thì Vu Hám biết, huyệt thịt non mềm này đã chuẩn bị tốt bị mình xâm lấn.

Sở Nam còn chưa nghĩ xong lời kịch đâu, đã đột nhiên bị côn ŧᏂịŧ cắm vào, cậu không hề phòng bị, thân thể bị thúc đẩy về phía trước, đôi tay bị trói bên nhau nắm chặt gối đầu, Sở Nam vùi đầu trong cánh tay, cố để không kêu rên.

Đây là lần thứ hai cậu chân chính bị làm, không tính nằm mơ.

Dù trong mơ chân thật thế nào cũng không sướиɠ bằng dươиɠ ѵậŧ lớn thật sự thọc vào. Nửa người trên của cậu mềm nhũn trên giường, chỉ có phần eo và mông bị Vu Hám nắm trong tay, nhổm cao.

Sở Nam cố để tiếng kêu của mình trở nên ‘ thống khổ ’, thể hiện rằng mình không chịu khuất phục.

Nhưng Vu Hám tưởng cậu không thoải mái thật, bèn thuần thục khảy đầṳ ѵú cậu, đầu ngón tay xoa khe hở đầṳ ѵú non mềm.

Khe hở đầṳ ѵú vốn vừa non vừa nhạy cảm, bị liên tục sờ nhéo, sưng to như trướng sữa, đầṳ ѵú nhô lên biến hồng, theo thân thể bị liên tục thúc đẩy, cọ xát trên ga trải giường.

Thật sự là quá lớn...

Một cây dươиɠ ѵậŧ lớn như thế không ngừng ra vào trong thân thể cậu, thịt non hậu huyệt bị nện chảy nước, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không dứt hết đợt này đến đợt khác, tiếng cậu rêи ɾỉ đã sớm biến điệu, nhưng cậu vẫn không nhận ra.

“Buông tôi ra...”

“Tôi với anh, thề không đội trời chung...”

“Toi sẽ... A... Gϊếŧ anh...”

Tiếng nói kia mềm yếu, mang theo giọng mũi, còn hơi gợi cảm, đâu giống dáng vẻ kêu đánh kêu gϊếŧ?

Trong lòng Vu Hám lập tức có dự cảm không tốt, đây không phải là phản ứng khi bị cưỡиɠ ɧϊếp!

Sở Nam không hề phát hiện giọng mình không thích hợp, ngược lại còn ra sức ‘ mắng ’ Vu Hám. Lần đầu tiên, Vu Hám thấy người bị cưỡиɠ ɧϊếp còn có thể kêu sung sức như này.

Lòng Vu Hám tê dần, cứ cảm thấy lúc này mình có lẽ là “lật thuyền trong mương” rồi, làm phản diện nhiều năm như thế, làm đủ loại nhiệm vụ chưa từng sai lầm, lẽ nào chỉ một lần làm pháo hôi mà thanh danh cứ như vậy bị hủy hoại.

Vu Hám tủi thân, anh chỉ muốn làm một pháo hôi đủ tư cách, đến lúc chết phải đi chết thôi mà.

“Anh... Đồ khốn nạn... Tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp... Ah... A!”

Thân thể Sở Nam căng chặt, chính cậu cũng không biết mình đang kêu cái gì. Lòng Vu Hám lại càng lúc càng lạnh, anh không nhịn được lật người Sở Nam lại.

Chỉ thấy khóe mắt Sở Nam ửng hồng, còn treo nước mắt, làm khuôn mặt vốn anh tuấn lại có thêm chút quyến rũ.

Cậu vô lực nằm trên giường, thở hổn hển, không biết bắn tinh từ bao giờ, trên qυყ đầυ toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp.

Hậu huyệt càng là bị làm biến thành màu đỏ diễm lệ, như một cái miệng nhỏ làm nũng, ra sức cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ Vu Hám.

Đây đâu phải dáng vẻ bị hϊếp, rõ ràng là bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ!

Vu Hám vô cùng tuyệt vọng, danh tiếng cả đời, chẳng lẽ bị hủy trên người Sở Nam?

Vu Hám vẫn luôn không nhúc nhích, Sở Nam cảm thấy huyệt thịt non mềm ngứa không chịu được, tự co rút hút cắn côn ŧᏂịŧ Vu Hám, ý thức dần dần tỉnh táo lại.

Cậu nằm đấy thấy ánh mắt phức tạp của Vu Hám, trong nháy mắt cảm thấy thẹn cùng cực, bị phát hiện rồi...

Bị phát hiện cậu là một kỹ nữ dâʍ đãиɠ, bị đàn ông làm một lần mà không có dươиɠ ѵậŧ là không chịu được.

Bị phát hiện cậu bị cưỡиɠ ɧϊếp mà có thể tự phun nước, lẳиɠ ɭơ như da^ʍ phụ.

Sở Nam muốn nâng tay che mắt, lại nhớ đến tay mình bị bó thì không nhịn được tự sa ngã: “Không phải vừa nãy anh cắm hăng lắm à? Tiếp tục đi, ngừng cái gì?”

Vu Hám vuốt mặt, chậm rãi từ trên giường bò lên, ngồi ở mép giường nghiêm túc suy xét mình đi nhầm bước nào, cuối cùng phát hiện, lúc lão đại xã hội đen gọi mình phụng hiến thân thể thì tất cả đã chệch hướng mất rồi.

Sở Nam nằm trên giường lại hỏng mất, không chỉ vì cảm thấy thẹn mà còn xấu hổ. Cậu chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, chỗ kia vốn là nơi bài tiết, nhăn nhúm dúm dó như đóa hoa cúc, hiện giờ lại bị người cᏂị©Ꮒ biến màu đỏ tươi, không còn thấy nếp gấp, lúc đóng lúc mở phun nước da^ʍ ra ngoài.

Nhưng người làm cậu thành dạng này lại đang làm một nửa thì bò dậy, sao nào, ghét bỏ cậu da^ʍ à? Cảm thấy cậu là kỹ nam chứ gì? Ghê tởm không muốn cᏂị©Ꮒ đúng không?

“Đúng vậy, em chính là con đĩ nứиɠ, muốn bị anh làm! Nằm mơ cũng mơ thấy anh cᏂị©Ꮒ thì sao? Họ Vu kia, có bản lĩnh thì hôm nay anh đi ra khỏi cái cửa này thử xem!”

Ánh mắt Vu Hám sáng lên: “Nếu tôi đi ra ngoài, thì cậu làm gì?”

Sở Nam cười lạnh một tiếng: “Em lột sạch anh, cho uống Viagra, trói trên giường dùng! Dùng đến khi anh bắn không ra mới thôi!”

Thôi... Vẫn là lúc gọi giường đáng yêu hơn.

Vu Hám mặt vô cảm nghĩ, một bước sai từng bước sai, anh cũng lười kéo thẳng, cùng lắm thì đi thế giới sau lại phấn đấu tiếp. Vu Hám tóm cổ chân Sở Nam, ép chân cậu sang hai bên, hung hăng cắm vào.

“Vừa nãy, em nói cái gì?”

Lúc nãy, Sở Nam buông lời hung ác, nhưng bây giờ đang bị cắm chảy nước mắt, hơi hé miệng, nói đứt quãng: “Nói... Nói muốn ép khô... Ép khô anh... Ư!”

Vu Hám không nói hai lời, tàn nhẫn làm một trận, cắm mông vang “phạch phạch”, Sở Nam vẫn mạnh miệng: “Có bản lĩnh... Anh... Làm chết em đi!”

A, Vu Hám cười lạnh một tiếng, cᏂị©Ꮒ Sở Nam bắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không bắn được gì nữa. Đương nhiên, miệng cũng không mạnh được nữa, mặt toàn là nước mắt sinh lý, chỉ biết nói ba chữ:

"Tha cho em."